Bà cụ Tống Hiền do dự rất lâu.
Tôi và Tí Còi thay nhau khuyên cả mười mấy phút đồng hồ, bà cụ mới đồng ý.
Chúng tôi lại dìu bà cụ trở lại nhà.
Bà cụ Tống Hiền đặt hai hũ tro cốt ở trên chiếc giường xếp, bảo để cho cha mẹ phơi nắng một chút.
Bà cụ nói đến đây thì mắt đỏ hoe ngấn lệ, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Bà ấy vừa ray rứt vỗ vỗ hai hũ tro cốt, vừa lầm bầm gì đó mà cả tôi và Tí Còi đều không nghe rõ.
Còn cái hộp gỗ rất quý hiếm kia thì bà cụ Tống Hiền lại chẳng mấy nặng lòng.
Tôi đặt cái hộp ấy lên tủ tivi.
Tivi vẫn còn, nhưng nguồn điện đã bị rút.
Loại tivi đời cũ, thậm chí cũng không phải loại màn hình tinh thể lỏng, kích cỡ cực kì cồng kềnh.
Tủ tivi cũng rất lớn, chất đầy tạp vật, nhưng nhét thêm cái hộp gỗ vào khoảng trống còn dư ra thì vẫn còn rộng chán.
Thôn Sáu Công Nông đã chẳng còn bao nhiêu người ở nữa, đồ đạc có giá trị trong nhà hầu hết đã được đem đi.
Nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không có ăn trộm đến cạy cửa.
Hộp gỗ đặt bên cạnh đống tạp vật, không hề nổi bật, nên sẽ không thu hút sự chú ý của trộm nếu có.
Tôi lại đi kiểm tra một lượt nguồn điện và cửa nẻo trong nhà.
Lần trước đến kí hợp đồng, kiểm kê diện tích nhà với người nhà bà cụ Tống Hiền, đã có kiểm tra qua, nhưng lúc đó chúng tôi chủ yếu tập trung làm việc với hai người con trai của bà ấy.
Cửa nẻo và nguồn điện đích xác đều đã được khóa kĩ lưỡng.
Tôi nhìn sang bà cụ Tống Hiền.
Bà ấy chùi nước mắt, lọm khọm đứng dậy, đi ra phía cửa.
Tí Còi đang dìu bà ấy.
Tôi lại gọi đến một chiếc taxi khác cho bà cụ Tống Hiền, dõi mắt nhìn chiếc xe xa dần, rồi gọi điện cho hai đứa con của bà cụ để thông báo chuyện này.
“… Trong nhà có một số món đồ, hình như là tro cốt và di vật của cha mẹ của mẹ ông.
Đồ đạc vẫn để tạm trong nhà.
Bà ấy thì vừa lên taxi về đấy.
Vâng… tôi cũng đã báo với anh của ông rồi.”
Tôi nói với cả hai phía cùng một nội dung.
Thông báo xong thì ngắt máy, tôi với Tí Còi cũng đi vào ủy ban khu dân cư.
Chủ nhiệm Mao đang có mặt ở ủy ban, chuyển lời cho chúng tôi biết nhóm ba người của Gã Béo đã đi kiểm định nhà cửa cho người có quyền tài sản rồi.
Trước mặt Chủ nhiệm Mao, đương nhiên chúng tôi không thể nói mấy chuyện ma quỷ, mà chỉ nhắc đến chuyện của bà cụ Tống Hiền.
“… Cha mẹ bà ấy đã qua đời từ lâu rồi nhỉ?”
Chủ nhiệm Mao lắc đầu: “Chưa bao giờ nghe nói.
Mà dì ấy… lúc dọn đến đây cũng không hề nhắc đến cha mẹ, cũng chưa bao giờ nghe nói dì ấy đi viếng mộ ai.
À, lúc làm đám tang cho chồng của dì ấy thì tôi còn có chút ấn tượng.”
“Hai đứa con của bà ấy nói thế nào?”
Tí Còi hỏi.
“Đều rất kinh ngạc đó.”
Tôi hồi tưởng lại rồi đáp.
Nói bà cụ Tống Hiền quay về nhà cũ thì cả hai anh em đều rất kinh ngạc.
Nghe đến hài cốt và di vật của ông bà ngoại thì càng kinh ngạc hơn.
Sau đó khi ngắt máy, thì giọng điệu của họ đều khá là bồn chồn, không biết là vẫn còn kinh ngạc hay vì “di vật”
mà bồn chồn.
Tôi nghĩ chắc là do vẫn chưa hết cơn kinh ngạc.
Họ không hề hỏi về di vật, người anh thì hỏi lại tôi có thật là cụ đến thôn Sáu Công Nông không, còn người em thì hỏi: “Ông bà ngoại tôi à?”
Nhóm Gã Béo chưa về thì đã có người đến hỏi chuyện hợp đồng.
Hiệp ước bồi thường giải tỏa đã được kí, nhưng có người thấy vẫn còn nghi vấn, muốn sửa đổi.
Xét một cách tổng thể thì người có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông đều đã dễ làm việc hơn nhiều.
Cũng có thể là do chết mất mấy người “rắc rối”
nhất, vô tình đã dẫn đến tác dụng “rung cây dọa khỉ”
, khiến những người còn lại đều trở nên dễ tính.
Chúng tôi dùng lập luận cứng cỏi, đưa ra quy định của pháp luật, đối phương đã không còn nhì nhằng như trước nữa.
Nghe đâu bên nhóm của Tưởng Hựu lại gặp phải vài con ma hám của, trước thì anh chạy đến đòi sửa bản hiệp ước, sau thì em trai, em gái đến quậy tưng bừng, rồi ông bà già dắt theo cháu ở hẳn trong nhà, nhất quyết không chịu kí hợp đồng, mở miệng ra là đòi mười căn hộ ở trung tâm thành phố, còn không có thì miễn bàn.
Vậy nên chuyện này có thể xem như nhân họa mà được phúc.
Tôi đang cố gắng nhìn theo hướng lạc quan nhất.
Suốt cả ngày, tôi đều để ý con đường bên ngoài cửa sổ và tình hình bên ngoài.
Diệp Thanh nói “quần ma loạn vũ”
, nhưng tôi chỉ thấy ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.
Hết giờ làm việc, ánh nắng đã chếch về Tây, xe cộ qua lại trên đường, tôi vẫn chưa thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ đâu.
Diệp Thanh dự đoán sai rồi sao? Tôi mang theo nghi vấn về đến nhà, cùng cha mẹ ăn cơm tối, trở lại phòng, tiện tay lên mạng đọc tin tức.
Mấy kênh giải trí mà tôi đã đăng kí theo dõi có cập nhật tin tức mới.
Đoàn làm phim “Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng”
bị dính lời nguyền, gặp phải tai họa khủng khiếp, cả đoàn mấy chục mạng người, những người sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nam Thiên nằm trong số những người may mắn sống sót, được truyền thông trong nước chú ý đến.
Và cái chết của Hàn Tế và Biện Tư Quân cũng đã được các kênh truyền thông của giới giải trí mò ra.
Hai người họ không được nhắc tên cụ thể trong bài viết, chỉ được gọi là trợ lý và phiên dịch viên của Nam Thiên.
Thanh Diệp không lộ diện, Nam Cung Diệu cũng không bị giới truyền thông phát hiện, chỉ có hình ảnh của Nam Thiên là xuất hiện ở trên mạng.
Trong ảnh, Nam Thiên đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, gần như che mất hơn nửa khuôn mặt.
Cánh phóng viên mô tả anh ta là “Nét trầm mặc hiếm thấy”
, “Tinh thần sa sút”
, “Mối tình kín đáo mới chớm đã vội tàn”
Hầu hết các phóng viên hóng hớt bên lề đều xem Hàn Tế là người tình của Nam Thiên, còn bới móc tuổi thơ và thời thiếu nữ cơ cực của Hàn Tế ra.
Nào là chưa rõ cha mẹ là ai, không người thân thích, chỉ có thể tự cố gắng vươn lên, học xong đại học.
Tăm tia cả con đường tình mà cô ta đang theo đuổi, vốn là fan của Nam Thiên, từ đó cố gắng giành được công việc trợ lý của Nam Thiên, còn thành công chiếm được trái tim của ngôi sao mà mình thần tượng.
Vì Hàn Tế đã chết, còn bị dính vào một sự kiện lớn như thế, trở thành một trong những nạn nhân bất hạnh, nên fan hâm mộ của Nam Thiên đã không vì chuyện này mà xoi mói, phán xét ồn ào.
Có những anh hùng bàn phím nhân cơ hội này thể hiện mình, buông lời chế nhạo, bị người ta chửi là hạng gây chú ý bằng cái chết của người khác, hạng mồm miệng thất đức.
Những thông tin tôi muốn tìm thì không thể có trong đống hóng hớt bên lề này.
Nhóm của Ngô Linh chắc sẽ về nước trong vài ngày tới, Nam Thiên cũng chẳng còn lý do gì để nán lại bên ấy.
Vậy ra, chắc mọi chuyện đã kết thúc rồi chứ.
Tôi định tắt máy, lúc ngón tay chạm lên màn hình thì đột nhiên nhớ lại gì đó.
Tôi nhấc ngón tay mình lên xem thử.
Tôi nhớ là lúc ở trong khu nhà tắm nữ, ngón tay tôi đã chạm trúng thứ gì đó và bị cắt phải.
Chắc là loại gì đó tựa như dây kẽm, nhưng chắc chắn không phải dây kẽm.
Không có âm khí, nhưng cũng không phải đồ vật bình thường.
Không thấy được, lại cực kì sắc bén.
Đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất.
Tôi cũng không biết rốt cuộc thì đó là gì.
Vết thương trên ngón tay đã mất, cứ như đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nhắn tin cho Ngô Linh, đồng thời nhắc đến chuyện này.
Lúc viết tin nhắn, tôi cũng cố nhớ lại cảnh mộng đó.
Ngón tay tôi chợt khựng lại trên bàn phím, đồng thời cũng thất thần gõ bừa mấy nút.
Tôi chợt nhớ ra mình không nhìn thấy Hàn Tế trong nhà tắm nữ.
Vội vàng đổi giao diện, mở lại những bản tin khi nãy.
Quả nhiên, trong các bản tin đều có nói Hàn Tế và Biện Tư Quân cùng bị chết ngạt trong nhà tắm.
Nhưng trong nhà tắm rõ ràng không có Hàn Tế mà! Tròng mắt tôi khẽ dịch chuyển, ánh nhìn rơi xuống ngón tay.
Là do cái thứ ấy sao? Tôi chau mày, gõ thêm mấy câu trong mẩu tin nhắn gửi cho Ngô Linh.