Tôi há hốc mồm, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hiện tại, Trịnh Tiểu Khê đã tìm được da mặt cho mình và đang từ đằng sau siết chặt Biện Tư Quân, áp sát mặt mình vào mặt Biện Tư Quân.
Cô ta chỉ cọ nhẹ một cái, thì tấm da mặt kia đã bị dịch chuyển.
Máu men theo cần cổ cô ta chảy xuống.
Biện Tư Quân muốn khụy xuống sàn, nhưng toàn thân đang bị Trịnh Tiểu Khê ôm cứng.
Cô ta trợn trừng đôi mắt, sửng sốt nhìn bầy ma nữ thình lình ùa ra như nấm mọc sau mưa.
Bầy ma nữ này đều không có da mặt, áp khuôn mặt chỉ có máu thịt vào cổ người khác, máu chảy xuống vai của những nữ nhân viên của đoàn làm phim.
Bầy ma nữ thình lình hiện ra giữa không khí, nên tóm được người sống rất dễ dàng.
“Chẳng phải cô nên đi đầu thai rồi sao?”
Tôi hoang mang hỏi.
Trịnh Tiểu Khê cười phá lên.
“Không có cách nào đi đầu thai được hết… Hiện tại, ai cũng không thể đầu thai…”
Lớp da mặt của Trịnh Tiểu Khê đã hoàn toàn rơi xuống, đập vào nền gạch, xuôi theo dòng nước trôi đi, đến lỗ thoát nước thì chui tọt vào, mất tăm.
Hai tay cô ta bịt chặt mũi của Biện Tư Quân, những ma nữ khác cũng đang chặn đường hô hấp của những nữ nhân viên kia.
Trong gian nhà tắm chỉ còn lại tiếng rên rỉ do bị ngạt thở và âm thanh va đập do vùng vẫy gây ra.
Người khóc lóc, kẻ giận dữ và cũng đã có người bỏ cuộc.
Tôi chỉ biết sửng sốt nhìn cái khung cảnh hỗn loạn này.
Không thể đầu thai… không ai có thể đầu thai? Địa Phủ, gặp trục trặc rồi sao? Tình huống tệ hại nhất đã xảy ra rồi ư? Nếu tất cả mọi linh hồn đều không thể đầu thai, vậy mọi người chết đều sẽ biến thành hồn ma? Tôi chẳng kịp nghĩ sâu hơn về vấn đề này, thì tất cả những nữ nhân viên trong nhà tắm đều đã ngã gục xuống nền gạch.
Bầy ma nữ vừa khóc vừa cười, thân thể lắc lư.
Chúng bắt đầu hát, ca từ tôi nghe không hiểu, hình như là một loại tiếng địa phương nào đó.
Giai điệu uyển chuyển, vang vọng không ngừng.
Bọn họ cứ hát mãi như thế, rồi dần dần trở nên trong suốt.
“… Chết rồi hóa thành ma, vĩnh viễn không được siêu sinh… đời đời kiếp kiếp… không được siêu sinh…”
Khúc cuối của bài hát mang theo nỗi uất hận vô tận, cứ thế vang vọng trong gian nhà tắm.
Đùng, cửa nhà tắm bị ai đó mở tung ra, không khí dao động, người bên ngoài bàng hoàng hét to lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Biện Tư Quân đã ngã xuống nền gạch, hai mắt trợn ngược mang theo vẻ không cam tâm mà chết đi như thế.
Tôi cảm thấy trong không khí đã xuất hiện thêm thứ gì đó, giống như một sợi dây trong suốt.
Tôi đang phỏng đoán thì sợi dây ấy thình lình bị kéo căng, lướt ngang qua mặt tôi.
Tôi đưa tay ra theo bản năng, ngón tay chạm vào nó.
Bưng… Sợi dây kia căng cứng, cắt xước ngón tay tôi rồi biến mất hoàn toàn.
Thứ gì vậy? Tôi nhìn vết thương trên đầu ngón tay mình.
Trong tầm mắt cũng đã xuất hiện một số bóng người.
Tôi ngước lên thì nhìn thấy hồn ma đang xuất hiện chật cả gian nhà.
Biện Tư Quân ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô hồn, cất bước đi ra khỏi nhà tắm.
Những hồn ma khác cũng lần lượt nối tiếp nhau đi ra, hệt như bị thứ gì dẫn đi vậy.
Tôi đuổi theo ra ngoài, sượt ngang vai những người đang hối hả chạy đến.
Những hồn ma ra khỏi thị trấn, đi về hướng ngọn núi, vào trong rừng.
Trong núi, bầy ma nữ đang chờ họ.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn từng người đi vào trong dòng suối, rồi men theo dòng chảy của suối mà trôi xa dần.
Họ đi đến đâu thì dòng suối khô lại đến đó, biến thành đất bằng.
Họ… Linh hồn tôi di chuyển theo linh hồn của Biện Tư Quân, chợt có ai đó vỗ vào gáy tôi một cái.
Rầm! Tôi rớt lại trên giường, nhận ra cảnh mộng đã kết thúc.
Tôi sởn cả tóc gáy, cảm thấy cảnh mộng vừa rồi đã chỉ ra một hiện tượng đáng sợ.
“Diệp Thanh?”
Tôi nhìn quanh.
Anh ta không có ở trong phòng tôi.
Tôi chẳng còn màng chuyện gì khác, chụp lấy điện thoại và chìa khóa, chạy đi.
Lúc mở cửa, tôi làm thật khẽ, nhưng khi đi xuống hết cầu thang thì vắt giò lên chạy.
Trên đường đã có những người dậy sớm.
Linh hồn xe đạp công cộng đã bị ác ma giết chết ngay trước mặt tôi, nên chẳng còn gì phải sợ, tôi đạp một chiếc xe đạp công cộng ở trước cổng khu chung cư đi.
Từ nhà tôi đến thôn Sáu Công Nông mất không ít thời gian.
Nhưng thời điểm này mà gọi taxi thì không dễ mấy.
Thôn Sáu Công Nông yên tĩnh hơn hẳn những khu khác.
Người ở đây cũng cực kỳ thưa thớt.
Tôi chui qua vành đai phong tỏa trước tòa nhà số 6, đi thẳng lên lầu.
Trong lầu chỉ có tiếng bước chân tôi đang vang vọng.
Cũng có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình.
Trên đường chạy qua đây, hơi thở tôi lúc nào cũng gấp gáp, nhịp tim thì đang đập thình thình như trống hội.
Âm khí lan ra từ tầng 6 khiến tôi dần bình tĩnh trở lại.
Đi qua bậc tam cấp lên lầu, chẳng thấy cái cửa dị không gian kia có dấu hiệu mở ra.
Tầng 6 là nơi bị hư hỏng nặng nhất.
Và đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây kể từ sau khi sự kiện ấy xảy ra.
Khi Lưu Miểu được tôi cứu ra, tôi cũng không đến nơi này, không xác nhận với Diệp Thanh chuyện khu Dương Sơn.
Tra chìa khóa vào mở cửa, cùng với tiếng kẽo kẹt của khung cửa, bụi từ trên rơi xuống.
Trong nhà có ánh sáng, vừa ngẩng lên tôi liền có thể nhìn thấy lỗ hổng lớn trên trần nhà.
Ánh bình minh xuyên qua đó rơi xuống.
Tôi đi vào trong phòng nghiên cứu, đóng cửa lại, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa đã hỏng nặng.
“Địa Phủ… bị sao vậy?”
Tôi hỏi khe khẽ.
Tôi biết chắc là Diệp Thanh đang ở đây, người lôi tôi từ cảnh mộng trở về hiện thực chính là Diệp Thanh.
Tôi đưa tay ôm mặt.
“Địa Phủ”
, tôi luôn có khái niệm về nó.
Trước đây, đối với tôi, Địa Phủ chỉ là truyền thuyết, cũng giống như thiên đàng, thần tiên, yêu quái, là một câu chuyện cổ thú vị, một phần của dân gian, là một từ cửa miệng hay nói.
Đối với việc Địa Phủ có tồn tại hay không, tôi chưa bao giờ suy nghĩ kĩ.
Đến khi gặp phải chuyện quái dị, biết được thế giới này thực sự có luân hồi, thì trong lòng lại trào ra một cảm giác khá mơ hồ.
Và cũng là một sự mơ hồ không thể diễn tả.
Tôi không có kí ức của kiếp trước, nên đương nhiên là không có kí ức về Địa Phủ.
Những Quỷ Sai của Địa Phủ ăn mặc lại na ná như các nhân viên bảo vệ trong phim ảnh, khiến tôi càng cảm thấy nó thiếu chân thực.
Khi trông thấy thi thể của Quỷ Sai, tôi cũng chẳng mấy chấn động.
Nhưng nghe Trịnh Tiểu Khê bảo Địa Phủ đã không còn, tôi cảm thấy tam quan của mình đã bị đảo lộn.
Cảm giác sợ hãi chẳng biết từ đâu sinh ra này, cũng tương tự như tôi chứng kiến mấy vòng luân hồi của Trịnh Đại.
Thực ra cái này có thể quy kết thành một loại trực giác.
Những sự tình này mang lại cho tôi cảm giác sắp có tai họa lớn ập đến.
Tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.
Tôi lại hỏi tiếp: “Còn Ông Trời? Cái Ông Trời đã mất đi nhân cách ấy, lẽ nào lại làm gì đó nữa rồi?”
Tôi chỉ muốn phì cười.
Cũng giống như quen biết một thằng điên, biết gã luôn luôn mơ mộng hão huyền, thiếu thực tế và hay gây họa cho người khác.
Nhưng tôi cười không nổi.
Không phải do những tai họa mà nó mang đến, mà là sợ hãi cái tên như thế đột nhiên biến mất.
Một người mình vốn quen biết bất chợt biến mất hoặc chết đi, biết được tin này, ai mà không bàng hoàng.
Con người thì vẫn sống theo nếp cũ, nhưng nào hay biết có rất nhiều thứ đã âm thầm thay đổi.
Ví dụ như Shimada Otaki bị Trịnh Tiểu Khê giết vậy.
Không còn vòng luân hồi kế tiếp, không còn được làm người lần nào nữa.
Gã đã biến mất hoàn toàn.
Tôi không xót thương gã, nhưng lại có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Chiếc ghế sofa trước mặt tôi đã chẳng thể ngồi được nữa.
Trên tay vịn của ghế đã xuất hiện một cái bóng lờ mờ.
Hình như Diệp Thanh đang dựa lên đó, duỗi dài hai chân, thế ngồi vừa tùy tiện vừa thoải mái.
Tôi sửng sốt nhìn cái bóng ấy, đương nhiên không thể thấy được mặt của anh ta, chỉ nhìn thấy bóng dáng thôi.
“Cậu đoán đúng rồi.”
Diệp Thanh nói.
Đầu óc tôi chỉ thấy trống rỗng.
“Đây là một tin tốt.”
Diệp Thanh nói tiếp, hình như còn vừa nói vừa cười.
Tin tốt? Thật sao? Mất đi một tên quan sai ở trên cao chuyên môn làm bậy, nên cảm thấy như thế sẽ khá hơn sao? Tôi hoang mang nghĩ.
“Tất cả mọi vận mệnh đều trở thành vô ích.”
Diệp Thanh nói ngay: “Quần ma loạn vũ, chính thức bắt đầu.”
Tôi càng hoàng mang hơn.
“Cậu hiểu không? Chẳng còn những cái gọi là định mệnh ấy nữa, thì cũng có nghĩa là cậu, là tôi đều có thể làm được rất nhiều việc.”
Tâm trạng Diệp Thanh xem ra đang rất phấn khởi, anh ta từ tay vịn ghế sofa đứng dậy: “Vẫn còn thiếu một chút nữa, một chút xíu nữa thôi.”