Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1562: Lột da (2)




Tay tôi vừa chạm vào Trịnh Đại, thì gã liền ngã nhào ra đất.

Có điều, khung cảnh xung quanh cũng ngay tại khoảnh khắc ấy phát sinh thay đổi.

Trịnh Đại bị mấy người đàn ông vây quanh, đấm đá túi bụi, xung quanh còn có người dùng gậy gỗ, tàn ác đập xuống.

Trịnh Đại không ngừng gào thét.

Tôi quay đầu nhìn thấy mấy người lạ mặt.

Trong đám người này, tôi nhận ra cô gái đó.

Cô ta mặc yếm đỏ rực rỡ, bị quăng xuống đất, miệng ọc ra máu bầm.

Một đôi nam nữ trung niên có vẻ là vợ chồng đang đứng bên cạnh.

Người vợ che miệng cười gian ác, nói: “Lão gia, tôi đã bảo từ lâu là con đàn bà này không trong sạch rồi mà.

Ấy mà ông không tin.

Lần này thì bắt tại trận rồi nhé.

Ha ha… mà nhân tình của ả cũng nhẫn tâm gớm.

Vì ả, mà đưa em gái ruột mình vào chỗ chết đấy.”

Người đàn ông trung niên không nói tiếng nào, sắc mặt tím tái, nhìn trừng trừng cô gái đang nằm trên đất.

“Được rồi, đánh chết là xong chuyện.

Đừng có làm rối tung lên đấy.”

Người đàn bà ra lệnh: “Lão gia, đừng xem nữa.

Bảo người đem chúng nó vứt đi nhé.”

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Mắt Trịnh Đại bị đánh sưng húp, gã cố rướn cổ lên nhìn về phía trước.

Cô gái kia đã tắt thở, nhưng đôi mắt thì vẫn đang hướng về gã.

Chẳng còn ái ân nồng đậm, chẳng còn chân tình tha thiết.

Trong đôi mắt của cô ta chỉ còn thù hận, trước khi chết còn căm hờn nhìn trừng trừng Trịnh Đại.

Đầu óc Trịnh Đại ngay lập tức trở nên trống rỗng.

“Làm mợ nhỏ sung sướng không làm, đi dan díu với cái thằng khố rách áo ôm.”

“Đều là cái thứ đê tiện bỉ ổi.”

“Sớm biết như vậy, mấy anh em mình cũng chơi thử cho biết…”

Mấy người kia vừa nói cười rộn rã, vừa lôi cô gái và Trịnh Đại đi ra ngoài.

Thân thể của Trịnh Đại đau đớn tột độ, trước mắt gã tối dần lại, ý thức cũng mờ đi.

Cảm xúc của gã truyền sang tôi, chỉ còn lại bàng hoàng và căm hận.

Nhưng gã không biết nên hận gì, không biết mình nên làm thế nào.

Linh hồn vĩnh viễn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Tôi đã nghe thấy tiếng cười.

Linh hồn của tôi đã về lại sơn trang suối nước nóng.

Trịnh Đại đang bị “Hàn Tế”

túm lấy đầu.

Cảm xúc của gã trong hiện tại chẳng khác gì trong quá khứ.

“Hàn Tế”

thình lình ném gã xuống đất.

Con mèo kia cất lên tiếng kêu gớm ghiếc.

Căn nhà đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng mèo kêu.

Gã đàn ông đang nằm mọp trên đất ngẩng đầu lên nhìn con mèo.

“… Aisai… Aisai à, là tao đây… tao đây…”

Người đàn ông đột nhiên cất lời van xin.

“Hàn Tế”

bật cười một tràng dài, những người xung quanh cũng đều bật cười.

Người đàn ông bàng hoàng nhìn xung quanh.

“Mày không biết sao? Cũng tại mày, mà nó bị chủ nhân bỏ rơi đó.

Cũng tại vì mày, mà nó bị mụ đàn bà này giết chết đó!”

“Hàn Tế”

bật cười sằng sặc.

Cô ta hất mặt, bên cạnh có người đưa qua một tờ báo.

“Hàn Tế”

giật lấy, lật tờ báo ra, đưa đến trước mặt người đàn ông.

Cô ta chỉ vào chữ trên tờ báo: “Nhìn thấy chưa? Sau khi rời bỏ mày, Nagasawa Sayuri đã sống cuộc đời hạnh phúc biết bao.

Cô ta đâu có lấy mày, thật là may mắn cho cô ta quá.

Tất cả những người liên quan đến mày, tất cả những người giả điếc, giả vờ không biết chuyện gì xảy ra năm đó đều đã chết cả rồi.

Chết hết rồi… ha ha ha…”

“Hàn Tế”

cười sằng sặc, nhưng nước mắt lại trào ra, rớt xuống tờ báo.

Trong gian phòng chợt xuất hiện bóng râm, tựa như bị mây đen che phủ.

Tôi nhìn thấy đám mèo đang đứng đầy trên cửa sổ.

Những con mèo ấy đều nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông.

Gã bần thần nhìn tờ báo, lắc đầu lia lịa.

“Lột da! Lột da! Lột da!”

Những người xung quanh đột nhiên đồng thanh la lên hai chữ.

Giọng của họ không có lên xuống, âm điệu trầm đục, hệt như đang tụng kinh.

Cảnh tượng này khiến tôi không khỏi lùi lại.

Không biết ai đó đã lấy dao ra, đưa cho “Hàn Tế”

“Hàn Tế”

sầm mặt lại, nhìn chăm chú người đàn ông.

“Lột da! Lột da! Lột da!”

Tôi quan sát xung quanh, ngoại trừ Nam Thiên đang cúi mặt, thì những người khác đều giống như được đúc từ một khuôn.

Không có ai đếm xỉa đến tôi.

Những con ma nữ này có thể nhìn thấy tôi, bây giờ chúng lại chọn cách làm lơ tôi.

Chúng sắp tiến hành nghi thức của mình.

Tôi chỉ còn cảm thấy nổi hết cả da gà.

Chúng đang lặp lại nghi thức của cái thôn đó… Trong tiếng kêu la như thế, con dao trong tay “Hàn Tế”

… Trịnh Tiểu Khê đâm vào trong da của người đàn ông.

Máu men theo má gã chảy xuống.

Người đàn ông không ngừng kêu gào, bị lột từng chút từng chút da mặt.

Toàn bộ quá trình này rất chậm, kéo dài suốt một tiếng đồng hồ.

Trịnh Tiểu Khê giống như đang tiến hành một ca phẫu thuật tỉ mỉ, lột hết toàn bộ da mặt của người đàn ông ra, không dính một chút thịt nào.

Cảm giác của cô ta năm xưa còn đau đớn hơn, vì Trịnh Đại dùng dao cùn, nên đã lóc luôn thịt trên mặt của cô ta xuống.

Trịnh Tiểu Khê cầm da mặt, ném con dao đi, đưa tấm da mặt người lên cao.

Những người xung quanh không ngớt xuýt xoa.

Trịnh Tiểu Khê ngửa mặt lên, nước mắt trào ra.

Cô ta nhìn chăm chú tấm da mặt người, ánh mắt mê ly, hệt như đang nhìn thấy thứ gì khác xuyên qua lớp da mặt vậy.

Người đàn ông vẫn còn sống, bị họ lôi dậy.

Tôi không biết họ định làm gì, chỉ còn cách theo họ đi ra ngoài.

Tôi nhìn sang Nam Thiên.

Anh ta chẳng hề liếc mắt, vẫn tiếp tục làm lơ tôi.

Họ đi thẳng một mạch ra cổng sau, lên núi.

Tôi nhìn thấy Biện Tư Quân đang bế con mèo đó.

Bầy mèo hoang không biết đã biến mất tự bao giờ.

Đến đền thần trên núi, họ không hề dừng lại mà tiếp tục đi tới.

Đầm nước đang ở ngay trước mặt.

Hai người đang lôi người đàn ông đi nhấc mạnh tay lên, ném người đàn ông trong hình hài của một đứa trẻ xuống dưới đầm nước.

Ùm… Mặt nước gợn sóng.

Người đàn ông vùng vẫy dưới nước.

Máu trên mặt của gã loang ra trong nước, hình thành một bức tranh thủy mặc, lại bị sự vùng vẫy của gã đánh tan.

Một người đã nhảy xuống hồ, người thứ hai nhảy theo ngay sau đó.

Họ không mang theo thân thể nhảy xuống.

Thoáng chốc, thân thể bị vứt lại, hồn ma của bầy ma nữ bay ra, rớt xuống đầm nước.

Tùm… tùm… Hết con ma này đến con ma khác.

Con mèo kia đến bên mép đầm, không nhảy xuống, tựa như đang tiễn bầy ma nữ đi.

Ma nữ nhập xác của Biện Tư Quân đã nhảy xuống, cuối cùng, đến lượt Trịnh Tiểu Khê.

Thân thể của Hàn Tế đổ xuống đất, Trịnh Tiểu Khê nhảy xuống nước.

Tôi nhìn thấy bây giờ Trịnh Tiểu Khê đã có mặt.

Không còn là một khuôn mặt chỉ toàn máu thịt lồ lộ, mà đã có da mặt.

Cô ta chìm xuống lòng nước, thò tay nắm lấy người đàn ông đang vùng vẫy.

Tay của bầy ma nữ như tảo nước, quấn lấy đôi chân người đàn ông, liên tục lôi gã chìm sâu xuống.

Đầm nước hệt như một cái động không đáy, chẳng có điểm tận cùng, người đàn ông không ngừng bị kéo xuống sâu hơn.

Linh hồn tôi cũng bị lôi đi.

“Lâm Kỳ!”

Bấy giờ Nam Thiên bỗng gọi tôi.

Tôi nhìn qua, thấy anh ta đang ôm thân thể của Hàn Tế lên, tôi vừa cáu vừa sốt ruột.

Nhưng anh ta đã đưa người đến ngay bên cạnh tay tôi.

Tôi thò tay đến, chụp lấy tay Hàn Tế.

Năng lực ào ạt tuôn ra, thân thể vốn đang lạnh cóng của Hàn Tế dần hồi phục lại độ ấm.

Cô ta đã sống lại.

Tôi thở phào một hơi, sau khi rụt tay lại thì chỉ còn cảm thấy ngón tay mình đã chạm vào thứ gì đó.

Bưng… Âm thanh này giống như dây đàn căng cứng bị tôi chạm phải.

Tôi chưa thấy rõ đó là thứ gì thì linh hồn đã bị lôi xuống dưới nước.

Tiếng hát trong trẻo bồi hồi bên tai tôi, có cả tiếng nước chảy róc rách không ngớt.

Những người phụ nữ đang hát ca, xuôi theo dòng nước trôi đi.

Tôi trông thấy một vài thân thể đầy máu me.

Không phải của bầy ma nữ, mà của những người khác.

Ý thức của tôi rơi vào hoảng hốt một hồi lâu.

Mọi thứ trước mắt tôi như một bức tranh, dải ngân hà lấp lánh, núi non xanh biếc mênh mông là bối cảnh, trên dòng suối gợn sóng lăn tăn óng ánh, những người phụ nữ đang chầm chậm đi tới… Không đúng, là bầy ma nữ đang giẫm lên xác của những con ma khác… Khuôn mặt bê bết máu thịt, hai tròng mắt lồi ra… Hồn ma cuối cùng trong đám ấy, đột nhiên quay đầu qua.

Tôi đã nhìn thấy Trịnh Tiểu Khê.

Chớp mắt, tôi nhận ra mình đã trở lại thế giới hiện thực.

Điện thoại đang nằm sát bên tay tôi, mở màn hình lên, có thể thấy ngay tấm ảnh trắng đen của Sayuri.

Ngón tay tôi bấm nhẹ lên màn hình mấy cái, mở trang cá nhân của Bạch An ra.

Anh ta đã đăng tranh mới, chính là cảnh tượng tôi nhìn thấy sau cùng, dải ngân hà, dòng suối, một hàng ma nữ… Mặt của Trịnh Tiểu Khê rất mờ, nhưng khác với những hồn ma khác ở chỗ, mặt cô ta có da chứ không phải chỉ toàn máu đỏ.