Trong khung cảnh quái gở ấy, linh hồn tôi bay lên cao, ý thức dần dần thoát ly.
Tôi lờ mờ nhìn thấy con mèo luẩn quẩn dưới chân núi, nó không cam tâm phát ra tiếng kêu “ngáo ngáo”
Trên còn đường dưới chân núi, một đoàn xe đang chạy nối đuôi nhau.
Tôi đã nhìn thấy Hàn Tế, không đúng, là “Hàn Tế”
chứ.
“Hàn Tế”
nhìn thẳng vào mắt con mèo một cái.
Con mèo liền yên lặng, không kêu nữa.
Đến lúc tôi định thần lại, nhận ra cảnh mộng đã kết thúc, tôi đã trở về thân thể của mình.
Thoát ly khỏi cảnh mộng, trong tôi trào ra một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Mất một chút thời gian, tôi mới có thể tỉnh táo hoàn toàn từ trong ý thức của con mèo.
Là cụ Shimada Otaki! Tôi vội nhảy xuống giường.
Là cụ Shimada Otaki! Mục tiêu của ma nữ là cụ Shimada Otaki! Người mà cô ta muốn trả thù là cụ Shimada Otaki! Nói chính xác hơn, mục tiêu của cô ta là linh hồn của Shimada Otaki, là cái linh hồn đã đầu thai chuyển thế! Tôi cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cũng thấu hiểu cho cách nghĩ của ma nữ.
Cô ta bị ai đó lột da mặt, gánh lấy tủi nhục, bị xử tử trước đám đông.
Sau khi chết, người trong cái thôn đó vẫn không chịu buông tha cô ta.
Hết đời này đến kiếp nọ, thế hệ con cháu đều tiếp tục hành hạ cô ta.
Cô ta sẽ biến thành ma, sẽ muốn trả thù, vậy cũng chẳng có gì làm lạ.
Cái thôn ấy đã không còn, người trong thôn chết sạch, đám ma nữ phải đi tìm đời sau của những linh hồn ấy, mới có thể rửa sạch mối hận ngút trời của chúng.
Hành vi như vậy hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Tôi nghi ngờ là hồn ma của chúng có bản thể khác.
Chúng không phải đối tượng mà nhóm Thanh Diệp có thể dùng năng lực tiêu diệt được.
Cho nên khi đối mặt với nhóm Thanh Diệp, với tôi thì chúng chẳng có chút sợ sệt.
Chúng chỉ muốn trả thù.
Sau khi thế giới này ác hóa, chúng đã trở nên bất chấp thủ đoạn, bắt đầu giết người bừa bãi.
Chúng đã là ác ma chân chính.
Ma như thế, chắc đã không ai ngăn nổi.
Chỉ giết chết mỗi Shimada Otaki thì e là “Hàn Tế”
vẫn chưa thể hả dạ.
Tôi không biết chúng đang có kế hoạch gì, nhưng rõ ràng là chúng chưa có ý định dừng lại.
Tôi gọi điện cho Ngô Linh, kể rõ nội dung cảnh mộng.
“Phải rồi.”
Sau cùng tôi nói: “Tác giả truyện tranh Bạch An đó, giấc mộng của anh ta chắc không phải là tương lai, mà là quá khứ.
Mấy cảnh tượng mà anh ta đã thấy đều đã xảy ra trong quá khứ.”
Con ma trong đền thần và bóng trăng dưới nước, đều là cảnh tượng diễn ra trong quá khứ.
Như vậy thì đã có thể lý giải được tại sao Bạch An lại “yên tĩnh”
đến thế.
Anh ta chỉ đơn giản là vẽ lại những gì mình mơ thấy, chứ không làm gì thêm.
Bất cứ người nào nhìn thấy tương lai cũng có sự xúc động nhất định.
Nam Cung Diệu là người đặt tên cho hồ sơ, quyết định số lượng bùa hộ thân do Thanh Diệp chế tác.
Nếu là một người bình thường, e là không thể kiềm chế sự kích động và tò mò, chắc chắc sẽ gây ra nhiều chuyện hơn.
Giọng của Ngô Linh vẫn đầy mệt mỏi như cũ, khiến tôi cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi, hình như còn hơi sớm nhỉ?”
Tôi nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, còn khá sớm.
Ngô Linh đáp: “Không sao, không phải vấn đề của cậu.”
Cô ấy thở dài: “Hôm qua hai anh em Nam Cung đã cãi nhau một trận.
Nam Thiên…”
Tôi chen vào: “Anh ta vẫn muốn cứu Hàn Tế à?”
Nhưng chuyện này có chút không thực tế.
“Anh ta có biết anh mình ở đó sẽ nguy hiểm như thế nào không? Chuyện kiểu này…”
Tôi ngập ngừng, cảm thấy không biết là một người ngoài như tôi có nên nói những lời như thế không? Người ngoài không nên xen vào chuyện gia đình người ta.
Đến bản thân Nam Cung Diệu còn không cản nổi thì người ngoài làm sao khuyên can được.
Dẫu có là nhóm của Ngô Linh, những thành viên của Thanh Diệp, cũng không thể ngăn được Nam Cung Diệu bị em mình liên lụy.
Mà chuyện như vậy, người ngoài nói đến thì rất nhẹ nhàng, chứ người trong cuộc luôn có những cảm giác mà người ngoài không thể có.
Nếu cha mẹ, em gái tôi mà cũng cố chấp như Nam Thiên, tôi cũng không thể buông những lời vô tình, rồi vứt bỏ họ.
Đây là chuyện không thể làm gì khác hơn.
Dù bị lôi vào chỗ chết, nhưng trước khi chết, e là cũng không thể buông tay.
Tôi thử thăm dò: “Giữa anh ta và Hàn Tế có xảy ra chuyện gì không? Ý tôi là… thực ra, lần trước khi cứu Hàn Tế, anh ta rất liều mạng…”
Giọng điệu Ngô Linh rất hờ hững: “Chúng tôi nghi ngờ là có liên quan đến năng lực của cậu ta.”
Tôi sửng sốt: “Năng lực?”
“Chắc hẳn cậu ta đã giấu chúng tôi, cậu ta vốn sở hữu năng lực gì đó, chỉ là không muốn nói ra.
Hoặc bản thân cậu ta cũng không rõ.
Lại hoặc là cậu ta không thể nói.”
Ngô Linh đưa ra một loạt giả thuyết: “Hiện tại chẳng có cách nào để trao đổi.
Ý của Nam Cung là muốn chúng tôi về nước trước, anh ấy ở lại với Nam Thiên.
Dù gì cũng là chuyện gia đình anh ấy, anh ấy tự gánh vác.”
Tôi chẳng biết phải tiếp lời thế nào.
Đây lại là chuyện người ngoài nói thì dễ, có thể đưa ra hàng đống đạo lý cao vời, nhưng người trong cuộc rất khó làm được.
Ngô Linh cũng từng bị “việc nhà”
liên lụy.
Sau cùng, Diệp Thanh và Lưu Miểu có thể nói là đã giết hết nhà họ Ngô.
Không một ai của nhà họ Ngô chạy thoát, chết sạch.
Nếu Nam Cung Diệu thực sự xảy ra chuyện, người của Thanh Diệp cũng không thể ngồi yên.
Nhưng nếu như Nam Cung Diệu vứt bỏ Nam Thiên… “Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì thế? Có phải…”
Tôi muốn nói để Diệp Thanh nói chuyện với Nam Thiên, Diệp Thanh có lẽ sẽ gánh vác được tác dụng phụ từ năng lực của Nam Thiên.
Nhưng Diệp Thanh không có lý do gì phải làm như vậy.
Anh ta đã gánh vác quá nhiều rồi.
Diệp Thanh đang gánh vác tác dụng phụ cho tôi, có thể còn gánh vác cho cả nhóm Gã Béo nữa.
Chuyện này đều có mục đích của nó.
Nhưng nếu anh ta gánh vác tác dụng phụ cho Nam Thiên, thì e là sẽ tổn hại đến giao tình giữa Diệp Thanh và Nam Cung Diệu mất.
Tôi cảm thấy đau đầu, thực sự chẳng có cách nào hay cả.
Ngô Linh cũng chẳng nói gì nhiều, ngắt máy rồi.
Một tuần trôi qua, sự tình vẫn chưa có tiến triển.
Vì chuyện này mà tôi cũng không còn xem hồ sơ của Thanh Diệp nữa.
Đầu tuần mới đi làm, tôi còn rất cẩn thận, sợ sẽ đi vào cảnh mộng bất ngờ, thân thể đột ngột ngã nhào xuống sẽ lại chuốc lấy những rắc rối không cần thiết.
Nhưng cả ngày hôm ấy gió yên biển lặng.
Ngay cả người thân của người có quyền tài sản đều nói chuyện đầy tử tế, rất phối hợp với công tác của chúng tôi, vui vẻ kí hợp đồng.
Sau khi về nhà, tôi lướt web, đọc một chút tin tức và đã tìm ra nội dung mới.
Đó là một bản tin nằm tụt lại khá thấp trên kết quả tìm kiếm, được kênh truyền thông tư nhân trong giới showbiz dịch lại từ một bài báo tiếng Nhật.
Tôi nhìn thấy trên tấm ảnh đăng kèm có một khuôn mặt quen thuộc, đó là Tanaka.
Bà ta nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.
Là một trong những đương sự, thân phận và những gì bà ta đã trải qua rõ ràng đáng tin cậy hơn rất nhiều so với những “người rõ nội tình”
trong các bài báo trước đây.
Bài này phiên dịch từ nguyên văn của buổi phỏng vấn.
Nhà báo và Tanaka thay phiên nhau hỏi – đáp, trong đó phần lớn là hồi ức của Tanaka.
“… Bà cụ Shimada vốn dĩ rất hiền lành.
Tôi là người giúp việc trong nhà bà ấy.
Cha tôi làm quản sự cho cha của bà ấy, còn mẹ tôi và tôi giúp việc nhà và cơm nước trong gia đình.
Bà cụ Shimada có một người anh, là anh cả.
Lớn hơn bà ấy đến mười mấy tuổi.
Mẹ của bà ấy cũng sinh mấy người con, nhưng đều chết yểu, sau đó mới sinh bà cụ Shimada.
Cũng vì thế mà sức khỏe của mẹ bà ấy sụt giảm, bệnh quanh năm.
Lúc nhỏ bà cụ Shimada không bao giờ đi ra khỏi nhà chơi đùa và thường xuyên ở bên cạnh mẹ.
Tôi là bạn chơi chung duy nhất của bà ấy.”
“… Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, sau này mới được nghe cha và mẹ tôi kể lại.
Lúc đó tôi chỉ biết có một ngày nọ, anh của bà cụ Shimada bị bộ đội bắt đi.
Cha của bà cụ Shimada đã mất rất nhiều tiền để quan hệ, sắp sửa bán đi cửa hàng, để cứu cậu chủ ra.
Gia đình tôi cũng vì thế mà bị sa thải, không còn làm người ở cho nhà bà cụ Shimada nữa.
Họ đã bán cửa hàng và nhà ở, dọn đến chỗ gần chúng tôi.”
“Cha mẹ tôi lúc đó có dắt tôi đến thăm một lần.
Cậu chủ bị gãy chân, cả người nhìn rất đáng sợ.
Vốn dĩ cậu chủ Shimada là một người rất tốt, mỗi lần mua kẹo cho bà cụ Shimada, đều mua luôn cho tôi một phần.
Ông ta còn mua tặng cho bà cụ Shimada diều giấy và trâm cài tóc rất đẹp… Mấy thứ đó đều đã không còn…”