Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1556: Vợ chồng (2)




Bà cụ Shimada bị bóp cổ đến trợn trắng mắt, mặt mày tím tái.

“Bà cụ Shimada!”

Người phụ nữ tên Tanaka vội vàng nhào đến, kéo tay người đàn ông, định lôi ông ta ra.

Bà cụ Shimada huơ tay múa chân loạn xạ nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, sự vùng vẫy đã yếu dần.

Lúc này, trong khách sạn chạy đến nhiều người hơn, mới có thể tách hai vợ chồng ra được.

Bà cụ Shimada ho sặc sụa mấy tiếng, nằm trên sàn thở dốc.

Người đàn ông cũng đang thở hồng hộc, căm hận nhìn bà cụ Shimada như muốn ăn tươi nuốt sống.

Con mèo trắng đen chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Nó không vì thế mà vui hay buồn.

Chỉ là một kẻ quan sát đơn thuần.

Trong chuỗi thay đổi của cảnh mộng, tôi đi theo con mèo nằm trên nóc nhà đón trăng lên.

Ánh trăng phút chốc đã phủ trùm thân thể.

Tôi lại nghe thấy tiếng cãi nhau dưới nhà.

Con mèo chẳng chút bận tâm, thân thể tôi thì lập tức chìm xuống, xuyên qua nóc nhà, đi vào trong khách sạn.

Bà cụ Shimada đang cãi nhau với chồng mình.

Và đây là một trận sỉ vả đơn phương.

Thân thể người đàn ông đang ngập ngụa mùi rượu, hoàn toàn chẳng để tâm đến bà cụ Shimada, làm lơ bà ta triệt để.

Bà cụ Shimada chửi một trận đã đời rồi đùng đùng bỏ đi.

Tôi cảm nhận được tầm nhìn của con mèo.

Trong tầm mắt nó, bà cụ Shimada đang gọi Tanaka, rời khỏi khách sạn bằng cổng sau.

Con mèo không đi theo, chỉ ngáp một cái, trở mình ngủ tiếp.

Tôi bay lên trên cao của khách sạn, dõi mắt nhìn lối mòn nhỏ trong núi.

Cây cối che khất tầm nhìn, có điều thỉnh thoảng tôi vẫn thấy được bóng dáng của bà cụ Shimada và Tanaka.

Hai người họ quả nhiên đang đến đền thần.

Đôi tai con mèo động đậy, bóng của nó đột nhiên biến mất trên nóc nhà.

Cảnh vật xung quanh thay đổi, tôi theo con mèo xuất hiện trên nóc của đền thần.

Nấm mộ nhỏ bên cạnh đền thần bị quật lên.

Tanaka đứng trước đền run như cầy sấy, yếu ớt khuyên can bà cụ Shimada.

“Câm miệng cho tôi!”

Bà cụ Shimada cáu gắt nạt một tiếng: “Tôi sẽ không để cho ông ta được yên đâu! Đều tại thằng khốn nạn đó, tại cái tên đốn mạt đó… Bằng không thì anh tôi, cha mẹ tôi đâu có… Cái thứ súc sinh ấy…”

Bà cụ Shimada nghiến răng chửi, rồi đi vào trong đền thần.

Tôi xuyên vào trong đền, nhìn thấy bà cụ Shimada đang loay hoay làm gì đó chỗ thanh xà ngang trong đền, bên cạnh chân của bà ta là cái xác thối của con mèo.

Bà cụ Shimada cột dậy lên trên xà nhà, gớm ghiếc dùng hai ngón tay nhấc xác con mèo lên, dùng dây thừng cột lại.

“Méo…”

Trên nóc nhà vang lên tiếng kêu ai oán của con mèo.

Bà cụ Shimada giật mình, vừa ngẩng lên nhìn một cái đã bỏ chạy ra khỏi đền thần.

“Bà cụ Shimada, đi thôi! Mau đi thôi!”

Tanaka sốt ruột kêu lên.

“Méo… ngáo…”

Con mèo trắng đen xù lông cong người, nhe nanh về phía bà cụ Shimada.

Bà ta không nhìn thấy nó, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, hoảng hốt dắt tay Tanaka chạy khỏi đền thần.

Con mèo hiện ra trong đền, ngẩng lên nhìn xác của mình, vừa quay đầu lại thì đã xuất hiện trong khách sạn.

Nó vừa đợi bà cụ Shimada về đến vừa cất lên những tiếng kêu khiến người ta sởn tóc gáy.

Đến nửa đêm, mèo hoang trong núi cũng bị nó thu hút cùng kêu lên.

Người đang ông đang say bí tỉ, lầm bầm gì đó, lảo đảo ra khỏi phòng, rồi nằm ngủ ngay trên hành lang bên ngoài phòng mình.

Bà cụ Shimada đang ôm đầu, nhưng không thể nào trốn khỏi tiếng mèo kêu.

Con mèo trắng đen đang phục trong góc phòng của bà ta.

Thời gian cảnh mộng lại nhảy cóc.

Người đàn ông cho bà cụ Shimada một bạt tai, lôi bà ta đi.

Tanaka vừa bồng Shimada Raito, vừa khóc lóc can hai vợ chồng.

Họ cãi nhau ầm ĩ, đi lên núi tới đền thần.

Người đàn ông chỉ tay lên xác của con mèo, tát bà cụ Shimada thêm một cái nữa.

Ông ta ép bà ta phải dập đầu lạy rồi đưa con mèo xuống, chốn cất đàng hoàng.

Hai người lại lao vào đánh nhau.

Bà cụ Shimada bị đánh ngã xuống đất, quay lại cắn vào chân người đàn ông, cắn ra một cục thịt.

Sau đó bà ta xô người đàn ông ra, bỏ chạy về khách sạn.

Người đàn ông nhăn mặt vì đau đớn, giống hệt như một người bị rút hết sinh khí, thoáng chốc trở nên yếu ớt.

Ông ta ngã ra đất, không gượng dậy nổi, rồi bỗng bật khóc nức nở.

Con mèo nhìn bộ dạng thê thảm của người đàn ông không chớp mắt.

Ông ta đã lấy xác con mèo xuống, chôn cất trở lại.

Lúc này, sau đền thần vang lên tiếng nước động.

Con mèo lập tức đứng lên.

Tôi nhận ra âm khí, một luồng âm khí vừa lạ vừa quen.

Cốc...

Tiếng ống nước chui vào tai người đàn ông, mang theo dư âm du dương, rung động lòng người.

Người đàn ông thoáng ngơ ngác một lát rồi ngồi dậy, từng bước đi ra khu rừng nhỏ sau đền thần.

Trong lòng con mèo có chút do dự, nhưng sau đó vẫn bám theo.

Đi được một đoạn, tiếng ống nước càng rõ ràng hơn.

Nước trong đầm phát ra tiếng kêu “rào rào”

, giống như có thứ gì đang bơi trong nước.

Người đàn ông đến bên mép hồ, khom người xuống quan sát.

Nước trong vắt nhưng rất sâu, không nhìn thấy đáy.

Bóng trăng trên mặt nước đang dao động, đúng là có thứ gì đó đang bơi dưới nước.

Rào rào… rào… Bóng đen trong lòng nước đang biến hóa, có thứ gì đó sắp trồi lên trên mặt nước.

Tôi nín thở chờ đợi, cuối cũng cũng đã thấy được cái thứ ấy.

Đó là một khuôn mặt người, chỉ có da mặt chứ không còn thứ gì khác.

Là đám ma nữ! Nhưng âm khí của chúng hơi khác.

Tôi chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy người đàn ông buột miệng kêu lên một cái tên.

“Cô Sayuri!”

Rào rào! Tấm da mặt người trong nước đã biến mất.

Người đàn ông thò tay đến định chụp lấy gì đó.

Tay ông ta vừa nhúng vào trong nước đã lập tức bị một cánh tay khác chụp lấy, cả người đổ xuống đầm.

Ào ào! “Cô Sayuri! Sayuri!”

Người đàn ông bì bõm trong nước.

Ông ta vừa lặn xuống, mặt nước lập tức yên lặng như tờ.

Con mèo lùi lại một bước, cảnh giác nhìn đầm nước.

Đợi một hồi, tôi không nhịn được cũng lặn xuống nước.

Tôi nhìn thấy người đàn ông trong dòng nước.

Vẻ mặt ông ta đầy sửng sốt, giống như đang say sưa trong giấc mộng đẹp.

Đột nhiên, chẳng biết ông ta đã nhìn thấy hay nhớ ra gì đó, thình lình trợn to mắt, miệng trào ra bong bóng nước.

Ông ta vùng vẫy, cố gắng bơi lên mặt nước.

Tôi thấy dưới đáy đầm đang có cánh tay đưa lên, nắm lấy chân ông ta.

Người đàn ông sau một hồi vùng vẫy dữ dội, đầu đã ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay bám vào khối đá bên mép hồ, leo lên trên bờ.

Ông ta bò trên đất, hai chân cào lên trên mặt đất, khiến cỏ chỗ ấy bị nhàu nát.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn đầm nước lần nữa, ánh mắt cứ như đang nhìn quái vật.

Rồi ông ta đứng dậy, cắm đầu chạy thẳng.

Tôi thấy âm khí lượn lờ trong không trung.

Bầy ma nữ đã bám theo ông ta.

Cảnh mộng lại thay đổi.

Bà cụ Shimada đưa người đến đền thần.

Trong đoàn người có một tăng nhân mặc áo cà sa, tay chống trượng.

Con mèo vốn đang nằm trên nóc nhà, chỉ khẽ nhướn mắt lên nhìn một cái.

Ánh mắt của tăng nhân liền quét lại, vẻ mặt nghiêm trang, chống mạnh cây trượng trên tay xuống.

Các vòng khuyên vàng trên cây trượng phát ra tiếng kêu leng keng.

Tôi cảm thấy toàn thân mình bị đâm xuyên một nhát, đau đớn không chịu nổi.

Con mèo lập tức nhảy dựng lên, biến mất khỏi đền thần.

Đến lúc trời tối dần, con mèo chui ra khỏi rừng, liền nhìn thấy đền thần đã trống hoắc.

Pho tượng Bồ Tát trong đền đã bị dời đi.

Nấm mộ bên cạnh đền cũng đã biến mất.

Con mèo kêu “ngao ngao”

vài tiếng cáu bẳn.

Nó đi lòng vòng quanh đền thần, đánh hơi mùi bùn đất trong không khí, rồi co giò phóng thẳng về phía khách sạn.