Pho tượng ấy giống pho tượng đá trong khách sạn như đúc.
Nhưng đến khi tôi đổi vị trí, góc nhìn thì thấy nụ cười quỷ dị của nó.
Nhìn kĩ mới nhận ra vùng miệng pho tượng bị nứt một đường, khiến miệng của Bồ Tát bị biến dạng, tạo thành một nụ cười âm u đáng sợ.
Ánh trăng xuyên qua lỗ hổng trên nóc nhà, chiếu lên khuôn mặt pho tượng, khiến vùng mặt của Bồ Tát trở nên trắng bệch kỳ lạ.
Xung quanh đám đông tháo chạy, la hét, có người nhũn cả chân, té thẳng xuống đất, bật khóc nức nở, hét lên cầu cứu.
“Hàn Tế”
kéo Biện Tư Quân đi, không hề tháo chạy mà chỉ bước hơi nhanh một chút.
Nhà cụ Shimada ở phía trước, cách Hàn Tế không xa.
Nhưng khi đám đông vừa ùa đến, thì chẳng còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.
“Chuyện gì vậy hả? Rốt cuộc đây là thứ gì?”
Giọng của Nam Thiên lại chui vào tai tôi.
Tôi quay qua nhìn thấy Nam Thiên, nhưng tiêu điểm đường nhìn của anh ta hơi có vấn đề.
“Không phải chỉ có một con ma.”
Tôi tóm tắt nói.
Nam Thiên tìm được vị trí chính xác của tôi, nhưng ánh mắt vẫn hơi lệch.
“Không phải một con?”
Anh ta trở nên trầm tư, nhìn “Hàn Tế”
đang ở phía trước: “Cứu hai cô ấy được không?”
Tôi nghĩ rồi gượng cười: “Không chắc lắm.
Tôi vẫn còn chưa nắm rõ rốt cuộc chúng muốn làm gì, chắc là muốn trả thù, nhưng…”
Chưa nói xong đã nghe thấy tiếng gào thét còn lớn hơn vang lên.
Tòa cổng Torii đang gần ngay trước mắt, có điều nó đang phát sinh biến đổi lớn, giống như đã bị thứ gì đó phá hoại triệt để, thình lình gãy làm đôi.
Khung trụ ở nửa phần trên đổ xuống đất, chắn ngang lối đi, đè ép cây cối xung quanh.
Trên trụ có vết móng vuốt của thú hoang rất rõ, còn vết gãy thì không được bằng phẳng lắm.
Ruột trụ đều đã rỗng tuếch, tựa như vụ sụp đổ này chỉ là do mối mọt gây ra.
Nhưng vết móng vuốt bên trên vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.
Đám người tháo chạy đã giảm tốc độ lại, vừa gào khóc vừa thở hổn hển, vòng qua đống đổ nát mà chạy.
Tôi thì chẳng thấy sợ mấy.
Âm khí của bầy ma nữ vẫn đang ở chỗ con suối, chưa áp sát đến chỗ này.
Tôi nghe thấy tiếng kêu rùng rợn của mèo.
“Ngáo… ngáo…”
“Méo… ngáo…”
Bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có tiếng mèo kêu vọng lại.
Trong rừng chợt sáng lên từng đôi mắt xanh rờn.
Đám đông càng khiếp đảm hơn, không ngớt gào thét hoảng loạn.
“Những thứ đó… hình như đang truy đuổi…”
Bước chân của Nam Thiên thoáng ngừng lại.
Chớp mắt, tôi cảm thấy ánh nhìn của những đôi mắt mèo ấy đều đang nhắm vào Nam Thiên.
“Hàn Tế”
ở đằng trước quay đầu lại, cũng đang nhìn Nam Thiên.
Cô ta khẽ nhếch mép, lộ ra một nụ cười rất mờ nhạt.
Nụ cười ấy không hàm chứa chút thiện ý nào, cũng không phải sự đắc ý do âm mưu thành công, mà chỉ đơn giản là một nụ cười.
Từ đằng sau có người đâm trúng Nam Thiên, anh ta loạng choạng, chỉ có thể bị đám người đè ép tiếp tục chạy đi, nếu không sẽ bị đâm ngã xuống đám tuyết dày.
Tôi cảm thấy tình hình càng lúc càng không ổn, định nhân cơ hội này đưa Nam Thiên đi.
Tôi lập tức đưa tay về phía Nam Thiên.
Anh ta không thấy tôi, dù cảm nhận có nhạy bén thì cũng không thể tránh được.
Còn về Hàn Tế, tôi đành chọn cách bỏ cuộc.
Tôi tưởng sẽ nắm chắc, ai ngờ cánh tay tôi đưa đến chỉ chụp được không khí.
Tôi sững người.
Nam Thiên chạy ngang qua tôi, tôi bị “Hàn Tế”
kéo bay về phía trước, lúc ngang qua Nam Thiên tôi có thò tay đến một lần nữa.
Nhưng tay tôi đúng là chỉ chụp được không khí.
Tôi không thể chạm được vật thể! Tôi lập tức nhìn sang “Hàn Tế”
, nhưng chỉ thấy được gáy của cô ta.
Là do cô ta đã làm gì đó ư? Tôi nghiến chặt răng, bay xuyên qua đám đông, đuổi theo cô ta.
“Này!”
Tôi thò tay về phía “Hàn Tế”
, nhưng ngay lập tức đã chụp được cánh tay của cô ta.
Hàn Tế quay lại nhìn tôi, ánh mắt rất lạnh lùng.
Thoáng chốc, mèo trong rừng và bầy ma nữ ở đằng xa đều nhìn qua đây, tất cả đang trong tư thế sẵn sàng bùng nổ.
Không phải do “Hàn Tế”
! Tôi đưa ra phán đoán chớp nhoáng rồi buông tay ra.
Không phải do cô ta.
Tôi thò tay đến thì có thể chạm được Biện Tư Quân, chạm được những người khác, chạm được cây cối và cảm nhận rõ tuyết rơi vào lòng bàn tay.
Tâm tư thoáng xao động, hạt tuyết xuyên qua tay tôi rơi xuống đất.
Tôi chỉ không chạm được mỗi Nam Thiên.
Nam Thiên sở hữu thể chất đặc biệt sao? Không đúng, không phải vì lý do ấy.
Sau khi quan sát Nam Thiên một lát, tôi buột miệng kêu lên: “Diệp Thanh?”
Thứ quấy nhiễu được năng lực của tôi cũng chỉ có ngần ấy.
Tôi không chạm được Nam Thiên, không thể đưa anh ta trở về, loại trừ hết những khả năng khác, thì chỉ còn một lý do duy nhất để giải thích: Diệp Thanh đang ngăn cản tôi sử dụng năng lực.
Tai sao? Anh ta muốn Nam Thiên chết? Anh ta muốn kích động Nam Cung Diệu? Không thể nào! Dẫu có biến thành ma, mất đi sự kiểm soát của lý trí, thì Diệp Thanh cũng không thể có những ý định như thế.
Từ khách sạn đến đền thần không xa lắm, lúc đi khá vất vả, nhưng vẫn bình an suốt hành trình.
Khi về thì những chuyện hãi hùng xảy ra liên tục.
Nhưng đám đông không hề nhận ra, trong lúc họ tháo chạy, không hề vấp phải bất kì cản trở nào.
Có chăng chỉ là tuyết và gió lạnh, không thể tính vào được.
Bầy ma nữ đã dỡ bỏ hạn chế, không còn dùng âm khí áp chế họ nữa.
Hàng rào của khách sạn đã hiện ra ngay trước mặt.
Cái lỗ mà họ chui qua bây giờ đã hơi quá tải.
Đám người đang sợ vỡ mật kia đã không còn bao nhiêu lý trí, nên chẳng còn tuân thủ thứ tự lần lượt gì nữa.
Nổi bật nhất trên tường hàng rào chính là cánh cửa kia.
Người đầu tiên chạy đến trước cánh cửa ấy cũng chẳng hề đắn đo, tung chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Tôi nghe thấy tiếng la hét của bà cụ Shimada, bà ta vừa ho sặc sụa, vừa lớn tiếng kêu gào gì đó.
Cảnh cửa bằng tre ấy đã dễ dàng bị đạp sập, đổ ầm xuống, rồi bị người ta giẫm lên.
Cánh cửa bị giẫm nát vụn.
Tôi nhìn khoảng tường hàng rào thấp thoáng dưới hàng cây, nhìn những mảnh vỡ vụn tan hoang của hàng rào, có thứ gì đó được dán trên ấy, hình như là giấy.
Sau khi bị người ta giẫm lên liền trở nên nhăn nhúm.
Làn gió tạo ra do người ta tháo chạy hất tung những tờ giấy ấy lên.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một khả năng.
Tôi nghe thấy tiếng cười.
Tiếng mèo trong rừng càng lúc càng chói tai hơn, xen lẫn trong ấy là tiếng cười trộm của bầy ma nữ.
Tất cả mọi người đều chạy vào nhà, ngã nhào lên dãy hành lang, giống như ngay lập tức đã có được cảm giác an toàn.
Bà cụ Shimada đang hô hào gì đó, huơ tay múa chân, dáng vẻ rất hung tợn.
Rất nhiều người bị dọa, sau đó không biết bà cụ Shimada nói gì, họ đều tái mặt, vội vàng chạy đến dựng cánh cửa bằng tre lên.
“Bà ta nói gì vậy?”
Nam Thiên đến bên cạnh Biện Tư Quân, chủ động hỏi.
“Hàn Tế”
không thèm nhìn Nam Thiên, mà bước tới một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Biện Tư Quân đang thở hổn hển, lát sau mới dần hồi phục lại, phiên dịch: “Sửa cửa… sửa cánh cửa lại… đại khái là vậy…”
Cô ta nói năng lắp bắp, bộ dạng khiếp sợ quá mức.
“Lúc ở bên đầm nước họ đã nói gì?”
Nam Thiên hỏi tiếp.
Mặt Biện Tư Quân càng tái hơn: “Nói… nói nước rất lạ.
Nước trong khách sạn là nước máy, có cả nước sống dẫn từ trên núi xuống.
Nước trong đầm là một phần của nguồn nước trong núi, nhưng vốn không đi vào khách sạn.
Tôi cũng không rõ lắm.
Đại khái là vậy đấy.
Nước có vấn đề… nước khách sạn đang dùng có vấn đề.
Bà cụ Shimada rất kiêng kị, bảo trong nước có thứ gì đó.”
Những người kia lại nhao nhao nói gì đó.
Lần này không cần Biện Tư Quân phiên dịch, tôi và Nam Thiên đều nhận thấy những người đang bu quanh cánh cửa đang rất lo âu sốt ruột.
Cửa đã bị giẫm nát, hoàn toàn không thể sửa được.
Đạo diễn bước ra khỏi đám đông, chụp lấy cánh tay bà cụ Shimada, thẳng thừng sổ ra một tràng chất vấn.
Bà cụ Shimada tỏ ra đầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt vô cùng âm u cũng kèm theo vài phần hung tợn.
Bà ta nhìn thẳng vào mặt đạo diễn, cũng nói một tràng gì đó, giọng điệu rất cứng rắn.
Biện Tư Quân vẫn chưa kịp hoàn hồn, lầm bầm nói: “Bà ta bảo mình đã nói rồi, trong đền thần có ma, có yêu quái.
Mặt ngoài hàng rào của khách sạn có dán bùa.
Nhưng giờ cửa hỏng rồi, tất cả đều vô ích… Cái thứ đó đã chui vào rồi, đã chui vào từ lâu rồi…”
Biện Tư Quân run lên bần bật, hình như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Những người khác cũng chẳng hơn gì.
Rất nhiều người kêu gào ầm ĩ, tất cả dồn lại thành một đống tạp âm ồn ào, bức bách.
Đạo diễn quát to một tiếng.
Hiện trường liền yên tĩnh lại.
Có người vừa run vừa nói gì đó.
Tiếng nói tuy rất nhỏ, nhưng đủ để tất cả nghe thấy.
Rồi họ đồng loạt nhìn về phía khách sạn.
Trong khách sạn đúng ra vẫn còn phần lớn các thành viên của đoàn làm phim, họ không đi cùng đạo diễn.
Trong ấy vẫn đang sáng đèn.
Nhưng hoảng loạn ồn ào một trận lâu như vậy, lại chẳng có một người chạy ra.
Tôi nhớ đến âm khí ngưng đọng trong khách sạn, nhớ đến mấy người đã chết trong ấy, nhớ đến những người phụ nữ sau khi ngâm mình vào suối nước nóng, âm khí bám vào thân thể, rồi đồng loạt trở nên kì quái.
Tôi quay qua nhìn Hàn Tế.
Hàn Tế nhúng mặt vào trong nước, sau đó bị ma chiếm thân.
Thế thì những người trong khách sạn… Bịch bịch bịch… Có tiếng bước chân khe khẽ vang lên trong dãy hành lang khách sạn.
Chỉ có tiếng bước chân của một người duy nhất.