Hai người phụ nữ đi chưa được bao lâu, đã gặp phải một nhóm người đang từ trong phòng đi ra.
Thời gian của hai cảnh mộng nối tiếp nhau.
Bà Yoshinaga và Sakai cùng với nhà cụ Shimada đến tìm đạo diễn, lúc này Nam Thiên cũng đang ở trong phòng của đạo diễn, cùng đi ra với họ.
Hai bên chào hỏi, nói về tình hình của mình.
Tôi định đến gần Nam Thiên, nhưng ánh mắt anh ta sau khi chạm vào ánh mắt của tôi liền lảng qua chỗ khác, đồng thời cũng bước vội đến đứng bên cạnh nam diễn viên chính Furukawa Kazuma kia.
Tôi muốn qua bên đó nhưng chẳng thể tiến tới được.
Dãy hành lang chật hẹp của khách sạn cộng với nhóm người đông đảo, khiến Hàn Tế cách Nam Thiên quá xa.
Nhóm người rầm rộ, định cùng đi xem cái cổng sau mà cụ Shimada đã nói.
Hai cha con nhà cụ Shimada cũng có trong đám đông, đang nói khẽ với bà cụ Shimada gì đó.
Hàn Tế nghe không hiểu, cũng chẳng chịu hỏi, nên tôi cũng đành bất lực đứng giữa đám đông.
Hình như Nam Thiên không thể thấy tôi, mà chỉ cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Anh ta cố tình né tránh, lại còn không nghe thấy tôi gọi, nên tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn suông.
Hàn Tế và Biện Tư Quân rơi lại phía sau cùng của đám đông, Nam Thiên chen đến bên cạnh đạo diễn.
Họ đến chỗ cổng sau, nhưng từ vị trí của Hàn Tế thì chẳng nhìn thấy được gì.
Tôi bay lên cao một chút, nhìn xuống cái cổng ấy.
Từ trên cao có thể nhìn thấy hàng rào bao quanh toàn bộ sơn trang suối nước nóng.
Đây không phải công trình chống trộm kiên cố, chỉ giống như việc cắm cờ để đánh dấu lãnh thổ.
Hàng rào rất mỏng manh, cao cũng chỉ tầm chưa tới hai mét.
Cánh cổng được khóa lại bằng dây xích sắt, ổ khóa bên trên cũng đã hoen rỉ.
Đạo diễn cẩn thận quan sát mặt đất gần đó, rồi sờ lên lớp bụi trên ổ khóa.
Dẫu trong đoàn làm phim không có nhân viên trinh thám nhà nghề, nhưng đã làm phim trinh thám thì ít nhiều cũng biết tư duy logic.
Công tác sắp xếp đạo cụ và hiện trường cũng do chính họ đảm nhiệm.
Tôi không hiểu họ đang nói gì, nhưng có thể đoán ra đại khái, họ đã đưa ra kết luận là chưa có ai đi qua cánh cổng.
Đám đông đang chuẩn bị ra về.
“Meo…”
Tiếng mèo kêu đột ngột vang lên.
Rất nhiều người đã giật mình.
Có người vừa la lên vừa chỉ tay về một hướng.
Con mèo nửa trắng nửa đen đó đã chui tọt vào bụi rậm gần ấy.
Mấy người họ nhìn nhau.
Có người gan dạ, lập tức đuổi theo ngay.
Tôi quay qua nhìn bà cụ Shimada.
Vẻ mặt bà ta vẫn còn bình tĩnh, nhưng đứa con trai đang đứng bên cạnh lại nhấp nhổm bất an, còn len lén liếc nhìn bà cụ Shimada.
Người đuổi theo đang lớn tiếng xì xà xì xồ gì đó.
Hàn Tế dõi mắt nhìn qua.
Biện Tư Quân đứng bên cạnh nói: “Họ tìm thấy một cái hố.”
Lập tức, cả đám người nhao nhao bu lại.
Tôi cũng bay qua đó.
Thấp thoáng giữa bụi rậm và cây cối, trên tường hàng rào lộ ra một cái lỗ lớn, đủ để một người trưởng thành chui qua.
Nhìn mép của cái lỗ, hình như là do hàng rào đã lâu năm không sửa chữa, bị mục mà hình thành cái lỗ.
Người vừa rồi chạy lại vẫn đang gom những mảnh vụn nát của hàng rào.
“Anh ta bảo có dấu chân.”
Biện Tư Quân nhướn mày.
Người đó lập tức chui qua, chỉ lên tuyết nói gì đó.
“Nghĩa là đã có người lén chui vào à?”
Hàn Tế bất an hỏi.
Trong đầu cô ta đang hiện ra đủ thứ hình ảnh lụn vụn về các vụ án mạng, hầu hết trong số ấy, cô ta chẳng nhớ nổi là mình đã xem trong bộ phim nào.
Biểu cảm của Biện Tư Quân đầy ngạc nhiên: “Không, có người chui ra.”
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều chẳng hiểu ra sao.
Vừa rồi họ có vẫy chào Nam Thiên, rồi theo đám đông qua đây, nhưng chưa có ai kể cho họ nghe câu chuyện kì lạ trong quá khứ của bà cụ Shimada, nên họ chẳng biết gì về lịch sử của khách sạn này.
Đạo diễn gọi người đến, sau khi bàn bạc, hình như đã có quyết định.
Họ gọi bà cụ Shimada, hỏi thăm gì đó.
Cả đám người nán lại ngoài trời tuyết lạnh một hồi lâu, rồi cùng quay trở lại nhà.
Hàn Tế và Biện Tư Quân mãi vẫn chưa có cơ hội đến gần Nam Thiên.
Lát sau, đạo diễn và biên kịch đều mặc áo ấm thật dày, còn gọi tổ quay phim mang theo đạo cụ, chuẩn bị ra ngoài.
Tôi cảm thấy đạo diễn này không được bình thường cho lắm.
Có lẽ người ta theo đuổi nghệ thuật, nên tính hiếu kì rất mạnh, có điều trong mắt tôi thì chẳng khác gì một gã tự tìm chỗ chết.
Người tự sát còn có thể ngăn lại được, cơn kích động qua đi, phần lớn người ta vẫn khao khát được sống.
Nhưng đối với những người tự tìm chỗ chết lại không thấy mình đang lao đầu vào nguy hiểm, nên không thể nào cản nổi.
Hình như trong đoàn làm phim đã phát sinh cãi vã, Biện Tư Quân không nghe rõ họ nói gì, nên chẳng thể phiên dịch cho Hàn Tế nghe.
Đến lúc nhóm của đạo diễn chuẩn bị xuất phát thì vẫn có người không ngừng lớn tiếng.
Bà cụ Shimada cũng đã mặc áo ấm dày, được Shimada Raito dìu đi, hình như cũng muốn đi cùng nhóm của đạo diễn.
Điều khiến tôi bất ngờ là cụ Shimada Otaki cũng được bà cụ Shimada dắt tay dẫn đi theo đoàn.
Trong đám đông, tôi đã nhìn thấy Nam Thiên.
“Nam thần cũng đi sao? Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi dày đặc…”
Hàn Tế giật mình.
Biện Tư Quân cũng tỏ ra lo lắng.
Hàn Tế nhảy lên vẫy vẫy tay, gọi Nam Thiên mấy tiếng.
Nam Thiên đã nghe thấy, nhìn Hàn Tế với vẻ mặt rất khó hiểu, rồi lại liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay qua nói với đạo diễn gì đó.
Đạo diễn do dự một lát rồi gật đầu.
Nam Thiên vẫy tay gọi Hàn Tế.
“Yeah!”
Hàn Tế kinh ngạc.
Đám đông lùi lại giờ xuất phát, Hàn Tế và Biện Tư Quân cũng bị yêu cầu phải trang bị đủ đồ ấm, rồi cùng xuất phát với đoàn.
“Hình như họ định đi lấy tư liệu đấy.
Trong núi có một ngôi đền thần, nghe đâu cũng có một vài truyền thuyết.
Có người muốn đến đó cúng vái...
hình như là Thần Tuyết.”
Biện Tư Quân đã nghe được một số thông tin chẳng mấy đáng tin từ tổ công tác.
“Thần Tuyết? Chứ không phải Tuyết Nữ sao?”
Hàn Tế mặc áo khoác kín mít, trên cổ quấn thêm mấy lớp khăn.
“Tuyết Nữ đâu có được thờ.
Mà tôi cũng không rõ lắm.”
Biện Tư Quân lắc đầu: “Trời lạnh như vậy… thiệt tình… ở lại trong nhà đợi tuyết tan rồi hẵng đi không được sao?”
“Có lẽ là muốn quay khung cảnh tuyết trắng.
Những nơi ít người đến thế này, cảnh sắc chắc là đẹp lắm.”
Hàn Tế nói.
Trong đầu cô ta có hai suy nghĩ trái ngược nhau, khiến cô ta không ngừng rối rắm.
Các vụ án mạng đã xảy ra khiến cô ta bất an, tuyết lớn làm núi bị phong tỏa khiến cô ta bất an, Nam Thiên đột ngột thay đổi thái độ và không khí kì lạ trong đoàn làm phim cũng khiến cô ta thấy bất an nốt.
Cô ta hy vọng tất cả chỉ là một chuyến mày mò vô bổ do đạo diễn tào lao nghĩ ra, nhưng lại sợ sẽ xảy ra chuyện thật.
Tôi không biết đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo, hay là trực giác sản sinh ra do cô ta đã từng trải qua chuyện quái dị.
“Muốn quay cảnh tuyết có thể đợi đến sáng mà.
Bây giờ chưa kịp chuẩn bị gì hết, quay cảnh đêm cũng đâu thích hợp.”
“Trời cũng sắp sáng rồi nhỉ.”
Hai người họ vừa nói chuyện, vừa trang bị đồ ấm cho mình.
Cả đoàn có tổng cộng hơn mười người, bộ dạng của đạo diễn và camera-men giống hệt như đang đi lấy tư liệu thật sự.
Còn tâm tư của những người khác lại không giống nhau.
Đặc biệt là trong đoàn có người già và trẻ em, khiến đội ngũ này nhìn vào càng thấy quái lạ hơn.
Tôi nghĩ, tôi chắc chắn đã bỏ sót thông tin gì đó.
Những khi Hàn Tế không nghe thấy hoặc nghe không hiểu, thì những người này nhất định đã có thảo luận, nên mới đưa ra quyết định như thế.
Đạo diễn hô một tiếng, dẫn đầu cả đoàn xuất phát.
Nam Thiên vẫn duy trì khoảng cách với Hàn Tế, nói cách khác là vẫn cách tôi một quãng.
Thái độ lộ liễu này, khiến Biện Tư Quân bắt đầu thấy nghi ngờ.