“Lạnh quá…”
Có người rên lên khe khẽ.
Người phụ nữ đóng cửa sổ lại, nhưng trong phòng vẫn còn rất lạnh.
Không có máy sưởi, hơi lạnh từ dưới đất phà lên đủ khiến người ta nổi gai ốc.
Tôi nhớ đến đám ma đang núp dưới sàn nhà, mà cảm thấy có chút sợ hãi.
Chúng không hề biểu hiện ý đồ muốn tấn công tôi, nhưng chỉ sự tồn tại của chúng cũng đã đủ khiến tôi thấy bất an.
Người phụ nữ rùng mình, bắt đầu ra khỏi phòng.
Đi được ba phút trên hành lang, thì cô ta nhìn thấy có người.
Tôi vô cùng mừng rỡ, vì người cô ta gặp chính là Hàn Tế.
Người phụ nữ cúi đầu chào hỏi khá vất vả.
Bên cạn Hàn Tế là phiên dịch viên.
Hai người họ cũng mặc áo khoác, hai tay đút vào túi áo, bộ dạng đang rất lạnh.
Nhìn vào, thì tình trạng của họ vẫn khá hơn người phụ nữ nhiều.
“Cô muốn đi đâu?”
Ba người họ đi vào một dãy hành lang và cùng đi về một hướng.
“Đến suối nước nóng à?”
Cô phiên dịch hỏi.
Tôi nghe thấy câu này thì muốn phát điên.
Nhóm phụ nữ này biết suy nghĩ không vậy? Chỗ đó đã có người chết, mà họ vẫn muốn qua sao?! “Vâng… muốn đến chỗ của cô Sakai xem thử.
Chỗ cô Sakai và bà Yoshinaga có một cái hồ nước nóng đúng không? Tôi thực sự lạnh không chịu nổi nữa rồi.”
Người phụ nữ chép miệng: “Còn các cô?”
“Chúng tôi cũng vậy.”
Phiên dịch tỏ ra ngượng ngùng: “Hồ nước nóng chỗ anh Nam Thiên là dành cho đàn ông.
Mà cái hồ nước lộ thiên thì lại… Haizz…”
“Nếu đông người, thì cái hồ mà nhà cụ Shimada đang dùng, chắc cũng có thể cho chúng ta mượn dùng được chứ?”
Hai người kia nói chuyện với nhau, còn Hàn Tế chỉ lặng lẽ đi bên cạnh.
Trong lúc trò chuyện, kí ức của người phụ nữ tự nhiên hiện ra.
Sau khi Honda bị chết đuối thì đoàn làm phim ngừng quay.
Vốn dĩ đạo diễn quyết định sẽ nghỉ ngơi vài ngày, để xử lý ổn thỏa chuyện của Honda.
Sau khi cảnh sát đến, họ đã đưa thi thể của Honda đi, nhưng đối với đoàn làm phim, chết một nhân viên công tác, cũng đồng nghĩa là còn hàng tá vấn đề sau vụ việc cần giải quyết.
Sau đó, lại xảy ra vụ tuyết rơi dẫn đến kẹt đường, tín hiệu bị mất, tất cả đều là những rắc rối lớn, khiến đoàn làm phim bị kẹt trong khách sạn này.
Trong ý thức của người phụ nữ này, Honda chỉ là sẩy chân rớt xuống hồ, sau đó không đứng lên được, mới bị chết đuối.
Thậm chí cô ta còn không biết Honda chết trong nhà tắm nữ.
Nên cô ta nghĩ toàn bộ chuyện này chỉ là một tai nạn.
Còn cái chết của Ono và Takahashi thì cô ta hoàn toàn không rõ.
Chỉ nghe nói là có người không khỏe, do bệnh cũ đột phát.
Lúc đó đạo diễn và tổ trưởng các tổ đã yêu cầu mọi người ở trong phòng rồi.
Chỗ ở giữa nam và nữ vốn dĩ cách nhau.
Phòng rửa mặt cũng không nằm chung một chỗ.
Nếu suối nước nóng lớn còn mở cửa thì mới có khả năng đụng mặt nhau.
Điều này khiến sự lan truyền tin tức gặp trở ngại.
Còn như chỗ ở của đạo diễn và diễn viên chính thì nằm sâu hơn trong khách sạn, có hẳn một tòa nhà độc lập, nối liền với khu phòng giường chung một dãy hành lang.
Hồ nước nóng lớn nằm ở bên khu phòng giường chung này, còn các phòng Suite có suối nước nóng nhỏ thì nằm trong tòa nhà ấy.
Tôi chỉ biết được một số nội dung rời rạc thông qua ý thức của những người này.
Nhưng vì nhập vào Honda lâu như thế, đi theo anh ta chạy loanh quanh trong sơn trang suối nước nóng này mười mấy ngày, trong đầu tôi cũng đã hình thành nên kiến trúc tổng quát của toàn khu.
Lúc ban đầu chưa ngẫm kĩ, bây giờ đột nhiên tôi đã phát hiện ra vấn đề.
Là chủ của khu khách sạn, nhưng nhà cụ Shimada lại ở trong tòa nhà có các phòng giường chung.
Hình như họ đã bỏ công sửa sang lại mấy gian phòng kho để làm phòng ngủ cho mình.
Đây chỉ đơn thuần là lòng hiếu khách của người chủ sao? Bấy giờ ba người phụ nữ đã đi qua dãy hành lang dài, di chuyển vào một tòa nhà khác.
Bên ngoài dãy hành lang lộ thiên, tuyết trắng đóng dày trên mặt đất.
Bước chân tôi thoáng ngừng lại.
Tôi nhìn thấy bức tượng Bồ Tát Địa Tạng đang bị tuyết che lấp, chiếc khăn đỏ đang choàng lên cổ bức tượng cũng chẳng thấy đâu nữa.
Người phụ nữ nhanh chóng đi qua dãy hành lang này.
“Sao các cô lại đi lung tung vậy? Chẳng phải đã thông báo phải ở lại trong phòng mình sao?”
Có người trên hành lang, là trợ lý phim trường và biên kịch.
“Lạnh quá.
Rất nhiều người đang ốm.”
Người phụ nữ lên tiếng trước.
Trợ lý nhìn qua Hàn Tế và phiên dịch viên: “Cô Hàn và cô Biện đến tìm anh Nam Thiên à?”
“Chúng tôi định đến hỏi cô Sakai mượn dùng hồ nước nóng một chút.
Phòng bên này thực sự lạnh quá.”
Phiên dịch viên giải thích.
Người phụ nữ gật đầu theo, ánh mắt đầy hy vọng nhìn trợ lý và biên kịch.
Tôi thì quan sát xung quanh.
Nhiệt độ nhà bên này có cao hơn một chút, âm khí trong nhà cũng ít hơn rất nhiều.
Điều này khiến tôi không khỏi chau mày.
“Đi đi.
Đừng di chuyển lung tung, với đừng làm phiền cô Sakai và bà Yoshinaga nhé.”
Được đồng ý, ba người phụ nữ khom người cảm ơn, rồi tiếp tục đi tới.
Họ gõ cửa phòng Sakai.
Nhiệt độ trong phòng khiến mặt họ ửng đỏ.
Sau khi nói rõ lý do tìm đến, trợ lý của Sakai lập tức đồng ý thỉnh cầu của họ.
“Phòng bên đó lạnh lắm à? Không có máy sưởi sao?”
Cô trợ lý hỏi.
Ba người kia đồng loạt lắc đầu.
“Hồ bên này hơi nhỏ, nhưng rất ấm.
Trong phòng có chứa đạo cụ của đoàn, cẩn thận một chút là được.”
Trợ lý dẫn đường đưa họ đi chào hỏi Sakai và bà Yoshinaga.
Sakai ủ rủ mệt mỏi, còn diễn viên Yoshinaga thì tỏ vẻ đầy thân thiện, hỏi han họ một lát.
“Nếu bên đó không có máy sưởi, hay là để người bên ấy đến ở luôn bên này đi? Mà gia đình bà cụ Shimada cũng thật là vất vả.
Họ đã nhường lại phòng Suite của họ lại cho chúng tôi, khiến tôi cũng ngại lắm.”
Bà Yoshinaga nói.
Sakai bồn chồn gật đầu, điện thoại hết mở lên rồi lại tắt đi.
Bà Yoshinaga gọi trợ lý của mình đến, nhờ đến thương lượng với đạo diễn.
Ba người phụ nữ lúc này đã đến khu suối nước nóng nhỏ trước.
Họ chuẩn bị thay đồ tắm, nên tôi không vào theo.
Chỗ suối nước nóng nhỏ không được rộng lắm, nên đủ để tôi duy trì được khoảng cách với đối tượng.
Nhưng tôi đã nhanh chóng cảm nhận được, có âm khí lan ra từ chỗ suối nước nóng.
Ngẫm nghĩ một thoáng, tôi quyết định bay vào.
Hơi nóng phà thẳng vào mặt.
Nhiệt độ nước suối rất cao, khiến xung quanh toàn hơi nước bốc lên.
Âm khí đúng là phát tán ra từ suối nước nóng và cũng kèm theo vị tanh ấy.
Thế nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện kỳ quái nào.
Họ ngâm mình trong hồ nước nóng khoảng mười mấy phút thì thấy hơi chóng mặt.
Đám ma đó vẫn chưa tấn công họ.
Sau khi thay đồ đi ra, tinh thần họ phấn chấn hẳn.
Tôi thấy hơi khó hiểu.
Ra khỏi gian phòng, tôi liền nghe thấy tiếng nói của khá nhiều người.
Hình như người mà bà Yoshinaga gọi đã đến rồi.
Tinh thần những người phụ nữ kia đều không tốt.
Bà Yoshinaga sắp xếp để họ lần lượt vào tắm, rồi rót nước ấm cho họ uống.
Tôi đã trông thấy những người phụ nữ của nhà cụ Shimada.
Vẻ mặt bà cụ Shimada đang hoảng hốt, chẳng còn nét trầm tĩnh như lúc trước.
Otaki đang đi theo mẹ, đứng lẫn trong đám phụ nữ, hình như thấy lạ lẫm, ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
“Uống chút trà, rồi nghỉ ngơi một tí, kẻo cảm lạnh đấy.
Khi nào đường thông rồi thì chúng ta sẽ có thể xuống núi.”
Bà Yoshinaga hiền từ nói, rót nước cho nhóm ba người của Hàn Tế.
Người phụ nữ nhận cốc trà, sau khi cảm ơn liền ngạc nhiên hỏi: “Phải ngưng quay sao ạ? Chúng ta đều xuống núi hết sao?”
“Đúng vậy.”
Bà Yoshinaga khẽ biến sắc mặt, nhưng không giải thích rõ.
Tôi đoán là bà ta đã biết cái chết của Honda và Takahashi và biết cái khách sạn này có vấn đề.
Người phụ nữ chẳng nghi ngờ gì, yên lặng uống trà trong góc phòng.
Hàn Tế và phiên dịch viên bảo muốn đi thăm Nam Thiên, rồi cáo từ rời đi trước.
Tôi có ý muốn theo, nhưng người phụ nữ tôi nhập vào lại ngồi yên ở đó trò chuyện với trợ lý của diễn viên Sakai, khiến tôi không thể theo họ được.
Mấy người phụ nữ trong phòng sau khi tắm xong hình như đã dần hồi phục sinh khí, trò chuyện rôm rả.
Họ nhắc đến chuyện đoàn làm phim ngưng quay, than trách trời đột nhiên đổ tuyết, và tín hiệu bị mất.
Không có tín hiệu, nhưng vẫn có người nghịch điện thoại, tìm kiếm cục sạc và ổ cắm.
Ổ cắm trong khách sạn khá ít, nên không thuận tiện cho lắm.
“Bà cụ Shimada, nhà bà không đi tắm sao?”
Bà Yoshinaga hỏi thăm bà cụ Shimada.
Bà cụ Shimada trầm ngâm lắc đầu.
Còn người con dâu và cháu dâu thì ngập ngừng muốn nói gì đó.
Otaki xoay đầu quan sát vẻ mặt của họ.
“Xin lỗi vì đã dùng suối nước nóng trước… Nước suối có lẽ là lưu động nhỉ?”
Bà Yoshinaga tỏ ra áy náy, rồi nói tiếp: “Hôm nay lạnh quá.
Có lẽ bà không quen, nhưng xuống ngâm một chút thì vẫn tốt hơn, để khỏi bị cảm lạnh.
Otaki kun vẫn còn nhỏ tuổi…”
Những người khác đều yên lặng trở lại, ai nấy đều có hơi ngượng ngùng.
Người phụ nữ cũng ngừng nói chuyện, mặt nóng ran, không dám đưa mắt nhìn nhóm phụ nữ nhà cụ Shimada.
Mấy người họ thay nhau xin lỗi, nhưng người khác cũng phụ họa theo.
Tôi thấy vẻ mặt bà cụ Shimada cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Không phải đâu.
Do tôi không thích suối nước nóng thôi.
Nhà chúng tôi kinh doanh khách sạn này, nhưng… chúng tôi không quen ngâm suối nước nóng.”
Bà cụ Shimada nói, vẻ mặt và lời nói đều đơ cứng, chẳng có chút sức thuyết phục nào.
“Vậy sao…”
Bà Yoshinaga chẳng nói gì thêm, chỉ trao đổi ánh mắt với Sakai, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.