Vừa quẹo qua ngã rẽ thì cả đứa bé vào con mèo đều chẳng thấy đâu, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân đang chạy của đứa bé vang vọng trong nhà.
Mấy người kia không hề nghi ngờ gì cả, mà men theo hành lang tiếp tục đi tới, sau mấy bước liền nhìn thấy một ngã rẽ.
Trên đường đi, mấy người họ vẫn chưa thấy bóng dáng của đứa trẻ đâu.
Lúc này cũng vẫn chưa có ai sinh lòng lo lắng.
Chỉ có người nhà Shimada đang thấy áy náy, vì nghĩ mình đang gây phiền phức cho đoàn làm phim.
“Không sao đâu, tìm đứa bé trước đã.”
“Để chúng tôi tự tìm là được rồi.
Nó cũng không chạy xa đâu.”
“Chỉ cần đừng chạy đến điểm quay của các anh là tốt rồi.
Thực tình xin lỗi nhé.”
“Thế chúng ta chia nhau tìm đi.”
Đám đông bắt đầu tản ra.
Họ không dám lớn tiếng hô hoán, mà chỉ khe khẽ gọi tên đứa bé.
“Otaki!”
“Shimada Otaki!”
“Kiểm tra thử phòng này xem.”
Người đi cùng Honda mở cánh cửa giấy bên cạnh ra.
Anh ta đi vào trong, còn Honda thì đứng ở ngay cửa.
“Không có.
Thiệt tình, chạy đi đâu rồi không biết.”
Hai người họ tiếp tục đi về phía trước, gặp hai ngã rẽ.
“Để tôi đi bên này cho.”
“Được.”
Lúc này chỉ còn lại một mình Honda.
Tôi càng phải cảnh giác hơn.
Nếu xảy ra chuyện vậy cũng chính là lúc này nhỉ.
“Otaki kun! Shimada Otaki.
Mẹ em đang tìm em đó.”
Honda khe khẽ gọi.
Trong hành lang chỉ còn lại tiếng gọi, tiếng bước chân của anh ta, và cả tiếng cót két của sàn gỗ.
“Otaki kun…”
Honda dần đi về phía phòng tắm trước hồ nước nóng lớn.
Trong phòng tắm hình như có tiếng nước chảy.
Honda dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng.
Tiếng nước chảy vang ra từ phòng tắm nam.
“Có ai không? Otaki kun?”
Honda vén rèm, đi vào, kéo cánh cửa lùa ở bên trong ra.
Phòng thay đồ không có ai.
Tôi bay vào trong phòng tắm trước.
Trong này cũng vắng tanh.
Có một cái vòi đang rỉ nước, nhỏ từng giọt lách tách lên nền gạch.
Tôi lại ngửi thấy cái mùi tanh ấy, kèm theo mùi của cỏ và một thứ mùi lạ rất khó diễn tả.
“Otaki kun?”
Honda đổi giày, đi vào phòng tắm, rồi di chuyển tiếp vào trong.
Tôi lại nhanh hơn Honda một bước.
Hơi nước nóng phà vào mặt, thứ mùi lạ ấy càng nồng hơn.
Tôi lùi lại một bước, đúng lúc Honda đi xuyên qua người tôi.
Honda chần chừ đi về phía hồ nước nóng: “Chắc không đâu…”
Anh ta thò đầu nhìn xuống, hình như không phát hiện gì.
Tiếng sột soạt chợt vang lên bên cạnh hồ nước nóng.
“Ai? Otaki kun hả?”
Honda quay đầu lại.
Con mèo trắng từ lùm cây bên cạnh phóng ra, chạy sượt qua chân của Honda, phóng thẳng vào trong nhà.
“Á!”
Honda giật mình, ngã người ra sau.
Nền gạch trơn trượt, Honda ngay lập tức mất thăng bằng, cả người lọt thỏm xuống hồ nước nóng.
Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm con mèo kia, đưa tay ra trong vô thức.
Nhưng tôi không tóm được nó.
Nó cũng không ngừng lại, băng ngang qua phòng tắm, xuyên qua phòng thay đồ, mất tăm.
Tôi quay lại, trông thấy Honda sau một hồi bì bõm dưới hồ nước đã đứng lên được.
Anh ta vuốt mái tóc và khuôn mặt đang ướt nhẹp.
“Thiệt tình…”
Honda chưa vội leo lên mà quan sát xung quanh.
Mèo ở đây rồi, nhưng Otaki thì chẳng thấy đâu.
Honda hơi bất an, nghĩ đến tiếng nước mình nghe khi nãy thì lại gọi thêm mấy tiếng.
Anh ta do dự một hồi, cúi đầu lặn xuống dưới đáy hồ kiểm tra.
Trời đã tối, ở đây cũng chẳng có đèn.
Chỉ với ánh đèn hắt ra từ phòng tắm thì không đủ để chiếu sáng toàn bộ đáy hồ.
Tôi cũng lặn theo xuống nước, nhưng chẳng thấy có gì lạ thường, nên lập tức nổi lên.
Quả nhiên nơi phát tán ra mùi lạ chính là cái hồ nước nóng này.
Honda hình như không cảm nhận được, đứng dậy, hít một hơi dài rồi lặn xuống mò mẫm một lát nữa.
Sau khi chắc chắn đứa bé không bị rớt xuống hồ thì Honda mới leo lên.
Anh ta vẫn chưa chết.
Honda từng bước ra khỏi khu suối nước nóng, đến phòng thay đồ lấy khăn khô, rồi trở lại phòng tắm cởi đồ ướt ra giũ một lượt.
Lau khô thân thể, mặc vào áo tắm ai đó để sẵn ở trong phòng thay đồ.
Rồi anh ta mang theo đồ ướt của mình đi ra.
“Honda, đang làm gì thế?”
Người vừa rồi đi chung với Honda bước lại.
“Rớt xuống hồ.
Con mèo đó vừa từ chỗ này chạy đi mất đấy.
Chưa thấy thằng bé đâu.”
“Thật là… Anh về thay đồ đi.
Để tôi đi chỗ khác xem sao.
Có lẽ đã tìm được rồi cũng nên.”
Honda gật đầu.
Anh ta đang định về lại nghe thấy tiếng nước.
Âm thanh rào rào vang lên, lúc có lúc không.
Honda dừng chân lại.
Người đàn ông kia đã đi qua ngã rẽ, rẽ vào một con đường khác, không thấy bóng dáng đâu, ngay cả tiếng bước chân cũng đã ở đằng xa rồi.
Honda nhìn theo.
Rào rào.
Lại là tiếng nước.
Honda ngẫm nghĩ một lát, rồi đến gần phòng tắm nữ, cẩn thận hỏi: “Có ai trong ấy không?”
Không có ai trả lời.
Anh ta vén rèm ra: “Làm phiền nhé.
Xin lỗi, cho hỏi có ai không ạ? Tôi vào đó nhé.”
Đi vào phòng thay đồ, Honda vẫn chưa thấy ai, nhưng tiếng nước lại rõ ràng hơn.
Tôi nhanh hơn Honda một bước, bay vào nhà tắm và suối nước nóng.
Trong này trống rỗng, nhưng bên cạnh hồ nước nóng, con mèo kia đang nằm trên hòn đá, dùng móng vuốt khua nước.
Đôi mắt xanh lục của nó cứ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tưởng mình đã bị nó nhìn thấy, nhưng nhanh chóng hiểu ra, nó đang nhìn ra phía cửa.
Honda cúi mặt xuống, kéo cánh cửa lùa ra.
“Làm phiền nhé.
Có ai không?”
Con mèo ngừng khua nước, quay người trốn ra sau hòn đá.
Honda vẫn chưa nhìn thấy nó.
Tôi bắt đầu thấy nghi.
Con mèo này không có âm khí, nhưng lại rất bất thường.
Nó cũng là ma sao? Không đúng, trong cảnh mộng tôi đã nhìn thấy tay của ma mà, không phải con mèo này.
Tôi nhìn quanh, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng con ma kia đâu.
Honda đã đến gần hồ nước nóng: “Otaki?”
Anh ta thò tay khuấy nước, chưa vội xuống ngay.
Sau một hồi do dự, Honda lại cởi đồ tắm ra, nhảy xuống hồ.
Tiếng nước vang lên rào rào.
Honda mò mẫm dưới đáy hồ.
Đối với người trưởng thành thì hồ nước này không thể xem là sâu được, nhưng cũng đủ để khiến một đứa bé năm sáu tuổi chết đuối.
Tìm kiếm hồi lâu chẳng thấy người, Honda bèn đứng dậy.
Thân thể anh ta khẽ chao đảo, hình như hơi choáng.
Hơi nóng của nước khiến anh ta thấy hơi khó chịu.
Honda đang định leo lên thì con mèo kia thình lình lao ra.
“Á!”
Không kịp trở tay, cánh tay Honda đang bám trên cục đá liền buông ra, cả người ngã ngửa ra sau.
Mắt cá chân của anh ta đau nhói một cái.
Hai lần ngã khiến đôi chân vốn đã rã rời của Honda muốn xụi lơ.
Honda vẫn đang bì bõm dưới hồ, hoang mang cuống quýt.
Rõ ràng chỉ cần đứng lên là ngực và vai đã ra khỏi mặt nước, nhưng anh ta mãi vẫn không đứng vững được.
Tôi trông thấy con mèo đó đang ngồi bên mép hồ, vẫn giữ cái bộ dạng quý phái cao sang ấy, đưa đôi mắt xanh lục bích nhìn Honda đang vùng vẫy dưới nước.
Tôi chưa thấy con ma kia đâu, nhưng đã xác định được con mèo này có vấn đề, Honda đang cầu cứu ngay trước mặt, tôi quyết định đưa tay tới.
Rào rào rào rào… “Ực… á ặc! Ặc… á!”
Tôi cho tay vào trong nước, chụp được cánh tay của Honda.
Cũng như bao nhiêu người bị đuối nước khác, Honda liền chụp lấy tay tôi theo bản năng.Thể trọng của đàn ông không hề nhẹ, cộng thêm đây là lúc anh ta đang vùng vẫy hỗn loạn, mất hết lí trí nên càng khó khống chế hơn.
Tôi choàng lấy cổ của Honda từ đằng sau, định kéo anh ta lên.
Lúc này tôi nhận ra cái mùi tanh trong hồ nước đang nồng nặc hơn.
Trong không khí có thứ gì đó đang thay đổi.
“Ặc… ực, ặc!”
Tâm trạng hoảng sợ của Honda đi vào ý thức của tôi.
Anh ta cũng đã nhận ra sự khác thường của cái hồ.
Đầu anh ta vừa được tôi kéo khỏi mặt nước liền nhìn thấy đôi mắt quái dị của con mèo kia.
“Khặc! Á! Ặc ặc…”
Honda hất tay tôi ra, hình như muốn há miệng hét to, khiến nước hồ tràn vào trong miệng anh ta.
“Này…”
Tôi định kéo anh ta lên lại, nhưng cánh tay thò xuống chỉ chụp trúng không khí.
Thân thể Honda đã chìm xuống đáy hồ.
Tôi thầm kêu không xong, vội vàng lặn xuống theo.
Vừa xuống nước, tôi liền nhìn thấy thân thể của Honda đang còng lại, nổi lềnh bềnh trong hồ.
Đôi mắt anh ta trợn ngược, miệng há to.
Có thứ gì đó đang động đậy trong miệng anh ta.
Chỉ trong chớp mắt mà Honda đã chết rồi!