Đây là tượng Bồ Tát Địa Tạng, có thân hình thấp, hình bầu dục, với cái đầu tròn trịa.
Nhìn vào không có nét uy nghiêm của Bồ Tát, trái lại trông rất dễ thương.
Trên cổ bức tượng có choàng một chiếc khăn đỏ, giống như mới được choàng lên, đang bay phất phơ trong gió.
Đôi vợ chồng kia gật đầu với Honda, nói “Chào anh”
Honda thoáng ngượng ngùng, nhấc túi ni lông trong tay lên, giải thích lý do mình đến.
“À, cảm ơn mọi người nhé.
Vốn dĩ tôi định tự mình xuống núi mua.
Cảm ơn nhiều lắm.”
Người cháu nhà Shimada khom lưng nhận lấy chiếc túi, vợ của anh ta cũng khom lưng xuống bày tỏ biết ơn.
“Không cần khách sáo, là chúng tôi đã quấy rầy mọi người mà.
Thật ngại quá, vừa rồi tôi đã làm phiền đến mọi người.”
Honda xin lỗi.
“Đâu có gì, không phiền.
Tôi chỉ đưa vợ tôi đi dạo.
Trước giờ cô ấy chưa đến nơi này.”
“À, vậy sao.”
Cháu dâu nhà Shimada mỉm cười e lệ.
“Trước giờ nơi này đều do bà nội tôi quản lý.
Tôi và cha tôi đều làm việc ở nơi khác.
Lúc nhỏ ở đây vẫn có nhiều khách quen, bây giờ thì phần lớn đã qua đời hoặc chuyển nhà rồi.”
“Thì ra là vậy.”
Hai người họ trao đổi vài câu, Honda liền chuẩn bị rời đi.
“Thôi, không làm phiền hai anh chị nữa.”
“Đâu có.
Là chúng tôi đã làm trì trệ công việc của các anh đấy chứ.”
Họ lịch sự cúi đầu chào nhau, Honda men theo hành lang rời đi.
Đến ngã rẽ, Honda khẽ quay đầu nhìn lại.
Hai vợ chồng kia vẫn đang đứng trước tượng Bồ Tát Địa Tạng, chụm đầu vào nhau nói gì đó.
Trong đầu Honda liền trào ra một nghi vấn.
Trong khách sạn mà thờ tượng Địa Tạng thì hình như hơi khác thường.
Tôi không hiểu mấy về chuyện này, chỉ dựa vào những ý niệm rời rạc trong đầu của Honda mà biết được, Địa Tạng là một vị Bồ Tát đưa người ta đi vãng sinh, thường đưa trẻ con đi đầu thai, có thể xem như một vị Phật bảo vệ cho con nít.
Còn trong ấn tượng của tôi thì Địa Tạng là một vị Bồ Tát nguyện ở dưới địa ngục để siêu độ những tội nhân ở nơi ấy.
Không biết đây có phải là điểm khác biệt về văn hóa hay không, hay là kí ức của hai chúng tôi không được chính xác lắm.
Honda không để tâm đến chuyện này nữa.
Tôi cũng không nhìn thấy có gì kì quái từ pho tượng Bồ Tát ấy.
Ít nhất thì pho tượng không có sức mạnh đặc thù nằm trên đầu Phật như khi tôi gặp phật giả.
Một ngày nữa cứ thế trôi qua.
Và Honda cũng chẳng gặp phải bất cứ chuyện gì.
Trăng lặn, trăng lên, đến lúc trăng lặn mặt trời lên, một ngày mới bắt đầu, sinh mạng của Honda cũng đã đi vào thời khắc đếm ngược.
Nhìn vào thì anh ta chẳng có điểm gì khác biệt so với thường ngày.
Sắc mặt có hơi khó coi một chút, còn tinh thần có vẻ mệt mỏi hơn.
Tất bật trong nhiều ngày, cả đoàn làm phim ai ai cũng đã thấm mệt.
Sáng sớm thức dậy, có người lên tiếng than thở về chiếc giường chung.
“Ui cha, đau lưng quá…”
“Tôi cũng vậy.
Ngủ không quen với cái loại này.”
“Ước gì có giường mềm nhỉ!”
Mấy người đàn ông càu nhàu vài câu.
Lúc dùng bữa sáng, rất nhiều người cũng chỉ còn ăn cho qua bữa.
Qua ý thức của Honda, tôi cảm nhận được vị tanh.
Cúi xuống ngửi thử, vị tanh ấy cực kỳ nhỏ, không tìm ra nguồn gốc.
Tôi quay qua nhìn về phía khách sạn.
Không có âm khí, không có ma.
Tôi chẳng biết có phải do thần kinh của mình đã căng thẳng quá độ hay không, hay là sức khỏe của Honda không ổn, nên khẩu vị có vấn đề.
Hôm nay buổi quay bắt đầu hơi muộn một chút.
Đạo diễn và biên kịch đang bàn bạc, thay đổi kịch bản ban đầu.
Cảnh quay được bố trí lại, có một vài tiểu tiết khiến đạo diễn không hài lòng lắm.
“Không đúng, không đúng, không phải cái cảm giác này.”
Đạo diễn lắc đầu lia lịa.
Nơi được bố trí là phòng của nhân vật bà cụ Shimada, đạo diễn cứ cảm thấy vẫn chưa đủ âm u đáng sợ.
“Như thế thì lộ liễu quá.”
Đạo diễn lại lắc đầu: “Sao cứ thấy không đúng lắm nhỉ.”
Cả đám người đang rất đau đầu.
Có người ngáp dài một cái, rồi khe khẽ trách ông đạo diễn lắm chuyện.
“Chỉ là một bộ phim chuyển thể người thật thôi mà, tình tiết cũng độc lập, phiền phức như thế để làm gì cơ chứ?”
Người đứng cạnh Honda than thở.
Tôi thực sự rất muốn hùa theo cái người này.
Nếu bố trí cảnh trong nhà, chọn cảnh ngay phim trường chuyên nghiệp thì đâu có lắm phiền phức đến thế.
Honda không tiếp lời, giống như không nghe thấy người kia nói gì.
Nhưng nếu anh ta không nghe thấy thật thì tôi đâu có hiểu được người đàn ông kia oán trách thế nào.
“A, mèo kìa.”
Người đàn ông đó đột nhiên la lên, chỉ tay ra phía ngoài căn phòng.
Trên hành lang có một con mèo trắng như tuyết, không biết từ đâu chạy đến, đang đưa đôi mắt xanh mướt nhìn đám đông trong căn phòng.
Tôi giật nảy mình.
Lúc con mèo này đến gần, tôi chẳng hề hay biết gì cả.
Nó không phải ma, trên thân không có âm khí.
“Mèo nhà Shimada nuôi à? Có vẻ là thú cưng đây.”
Đám đông đang bàn tán.
Sự chú ý của đạo diễn cũng bị hút về phía ấy.
Con mèo đó đang ngồi yên trên sàn nhà, mở đôi mắt tròn xoe nhìn đám đông, bộ lông mượt dài bao lấy thân thể nó, hai tai dựng thẳng lên trên, phong thái nhìn vào rất tao nhã quý phái.
Có người định bước đến chơi đùa với nó.
Con mèo đứng dậy, ngoắc đuôi quay người chạy mất.
“Ế…”
Rất nhiều người cùng la lên vì bất ngờ.
Tôi thầm hoảng hốt, bay ra ngoài, đuổi theo con mèo đó.
Con mèo đó nhìn chính diện có màu trắng như tuyết, nhưng lông trên lưng lại có màu đen.
Điều này khiên tôi nhớ đến con mèo mà Honda đã thấy hôm nọ.
Hình như là cùng một con.
Nhưng mà… “Ui da.”
Con mèo đó chạy đến ngã rẽ trên hành lang thì ngay chỗ đó vang lên tiếng kêu của phụ nữ.
Lát sau, cháu dâu của nhà Shimada bước đến.
Đám đông thấy vậy cất tiếng chào hỏi.
Cô cháu dâu hỏi: “Đó là mèo đoàn làm phim mang theo à?”
“Không phải của nhà cô nuôi sao?”
“Không phải đâu.
Bà nội không thích nuôi mèo, nhà tôi thì chỉ nuôi chó, nhưng cũng không mang nó đến đây.”
Tôi càng thấy con mèo đó có vấn đề.
“Thêm một con mèo đi! Một con mèo có hình dáng kì quái! Mèo mun!”
Đạo diễn đập tay đánh đốp.
“Đạo diễn, chúng ta kiếm đâu ra một con mèo mun chứ?”
Tổ trưởng tổ đạo cụ than thở.
Biên kịch cũng chen vào: “Lúc trước trong kịch bản cũng không có chi tiết này.”
“Thế thì đặt một số món trang sức của mèo ở trong phòng, tiêu bản, để tiêu bản đi.
Làm thêm.
À, nhân vật bà cụ Shimada dùng xác con mèo đã chết trước đó tạo thành tiêu bản.
Đặt một cái ở đây là được rồi.
Một cái tiêu bản, những thứ khác là tranh chân dung.
Kịch bản có thể thêm được chứ? Không cần sửa những cảnh đã quay trước đây.”
Đạo diễn liến thoắng liên hồi, hình như cảm hứng đột nhiên bùng lên.
Cháu dâu nhà Shimada đứng đó một lát, rồi tìm người hỏi thăm lịch quay sắp tới.
Con của cô ta còn khá nhỏ, rất hiếu động, ở trong núi đã mấy ngày, đang đòi ra ngoài chơi.
“Thực sự ngại quá.
Làm phiền mọi người quá.”
Phụ trách trường quay chạy ra bàn bạc với nhà Shimada.
“Bà nội và cha đều đang ở trong khách sạn, cần gì thì các anh có thể đến nói trực tiếp với họ.
Bà nội là người hiểu rõ khách sạn nhất.
Chứ thực ra chúng tôi cũng không rành lắm.”
Hai bên trao đổi xong, người cháu dâu liền rời đi.
Nguyên cả buổi sáng, đạo diễn và tổ đạo cụ xem như đã bố trí xong căn phòng.
Buổi chiểu sẽ chính thức quay.
Tối đến, cả đám đông di chuyển đến một phòng Suite, quay một phân đoạn của Nam Thiên.
Honda vốn cũng định đi xem như thường lệ.
Mấy người họ lúc đi ngang qua cổng của khách sạn thì nghe thấy tiếng xe hơi.
Cả nhà Shimada ra ngoài từ sáng, giờ đã trở về.
Cháu dâu đang bế con, chồng của cô ta dừng xe lại, bế con thay vợ.
Hai vợ chồng nắm tay nhau đi vào trong khách sạn.
Lúc đi đến cửa thì đứa bé thức dậy, nheo nheo đôi mắt ngái ngủ, đổi tư thế.
“Ngại quá, muộn thế này mới về.”
“Vẫn còn quay à?”
“Còn một phân cảnh buổi tối.”
Hai vợ chồng thay phiên nhau bế con để đổi dép đi trong nhà.
Lúc này người chồng ôm con để vợ thay dép cho đứa bé.
“Mèo!”
Đột nhiên đứa bé chỉ về phía trước nói.
Đám đông cũng quay qua nhìn.
Con mèo xuất hiện lúc sáng đang ngồi trên hành lang.
“Méo…”
Nó kêu lên một tiếng, rồi co duỗi thân thể.
Đứa bé nhảy thịch xuống sàn, vẫn đang mang đôi giày thể thao, lịch bịch chạy về phía con mèo.
“Otaki!”
Mẹ của đứa bé la lên, định đuổi theo nhưng bị vướng đôi dép lê trên chân.
“Ủa, mèo của đoàn làm phim nuôi à?”
Người đàn ông vẫn chưa phản ứng kịp.
“Không phải, hình như là… mèo hoang.
Không biết ở đâu chạy đến đây.”
“Hay bắt nó lại đi.”
Con mèo kia đã quay người chạy vèo đi.
Đứa bé không ngừng đuổi theo.
“Coi chừng ngã đó.”
“Cứ đuổi theo trước đã.”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Honda cũng theo đám đông chạy theo cậu bé.