“Lâm Kỳ.”
Giọng của Ngô Linh từ trong điện thoại vang ra.
“Các cô đã xem tranh của cái người tên Bạch An kia đăng trên trang mạng xã hội của anh ta gần đây chưa?”
Tôi vội vàng hỏi ngay.
“À.
Nam Cung vừa tìm được, hiện tại chúng tôi đang xem đây.”
Ngô Linh trả lời câu hỏi trước đó của tôi: “Chúng tôi đã tra ra thân phận của anh ta rồi, chính là đứa con trai của người ủy thác lần đó.
Chúng tôi cũng xem tác phẩm đầu tay của anh ta rồi, căn bản là cải biên từ sự kiện đó.”
“Ừ.
Những bức tranh của anh ta… có phải anh ta có năng lực gì đó không?”
Tôi hỏi.
Nếu không phải sở hữu năng lực đặc thù thì Bạch An này làm sao có thể vẽ ra được nhiều ma và yêu quái đến thế? Một số trong ấy là những thứ và sự kiện mà tôi đã từng gặp, một số khác lại hoàn toàn lạ lẫm, lần đầu tiên nhìn thấy.
Điểm này khiến tôi hơi an tâm.
Ít nhất có thể chắc chắn được, thứ mà Bạch An này nhìn thấy không hoàn toàn là những thứ tôi đã gặp, anh ta không hề “giám sát”
tôi.
Mà thứ anh ta nhìn thấy, có khả năng chỉ là những sự vật quái dị đã xuất hiện trên thế giới này.
“Hiện chúng tôi đã xem qua và đoán là có thể bản thân anh ta cũng không rõ mình đã nhìn thấy thứ gì.”
Ngô Linh nói.
Tôi hơi bất ngờ, lại thấy kết luận này rất dễ dàng chấp nhận.
“Trong lần tiếp nhận phỏng vấn đầu tiên, anh ta đã từng nói, rất nhiều cảm hứng sáng tác được khơi nguồn từ quan sát và rút ra từ đời sống thường nhật, nhưng chiếm phần nhiều hơn lại là sự tưởng tượng của anh ta.
Có lúc do suy nghĩ quá nhiều, quá nhập tâm, nên tối đến sẽ nằm mơ thấy một số câu chuyện.
Ngày nghĩ thì tối mơ.”
Ngô Linh nói: “Hầu hết là ác mộng, toàn thấy những thứ đáng sợ.”
Tôi cũng đang mở trang mạng xã hội của Bạch An ra, lướt xuống thì thấy được những nội dung mà Ngô Linh đã nói.
Nếu đúng như Ngô Linh đoán, thì đây là chia sẻ quá trình sáng tác của tay Bạch An khi tiếp nhận phỏng vấn.
“Nói vậy, năng lực của anh ta là mơ thấy ma quỷ đã xuất hiện trong hiện thực sao?”
Tôi hỏi.
“Trước mắt có lẽ là vậy.
Chúng tôi còn phải tiến hành phân tích toàn diện các tác phẩm của anh ta, mới có thể đưa ra kết luận xác thực hơn.
Nếu cần, chúng tôi sẽ liên lạc để trao đổi với anh ta.”
“À…”
Tôi nhìn màn hình vừa sụp tối, nhất thời chẳng biết nói gì.
Hình như tôi đã hơi kích động thái quá, nhưng đích xác là tranh của Bạch An đã mang đến cho tôi dự cảm không lành.
Cảm giác này… tôi cũng chẳng rõ, bằng không tôi đã nói cho Ngô Linh biết từ sớm.
Có lẽ trực giác của tôi đang làm loạn, cũng có thể là tranh của Bạch An quá xuất sắc, nét ngột ngạt và đáng sợ được anh ta lột tả có vẻ còn đáng sợ hơn những con quái vật trong thế giới hiện thực nữa.
Tôi chỉ có thể nhắc nhở Ngô Linh cẩn thận: “… Cứ thấy… chẳng lành chút nào…”
“Nhưng chúng tôi lại không có cảm giác ấy.”
Ngô Linh nói.
Tôi nghe thấy từ đầu dây bên kia vang lên tiếng của Cổ Mạch: “… Cậu ta thế mà có tế bào nghệ thuật nhỉ, bị lây nhiễm sang rồi?”
Mặt tôi lập tức sa sầm xuống.
Bên kia cũng đã vang lên tiếng cười của Lưu Miểu.
“Tôi cũng cảm thấy không thoải mái.”
Lúc này Nam Cung Diệu chợt nói.
Không biết anh ta đang an ủi tôi, hay anh ta thực sự có cùng cảm giác với tôi.
Cổ Mạch chậc lưỡi, không nói gì thêm.
Ngô Linh bảo họ sẽ tìm hiểu, rồi ngắt máy.
Tôi bỏ điện thoại xuống, rồi tiếp tục xem những bức tranh của Bạch An một hồi rất lâu.
Mãi đến khi đôi mắt đau rát, tôi mới nhận ra mình đã xem hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Tần suất công bố tác phẩm của Bạch An thực sự rất dày.
Một họa sĩ có năng suất làm việc cao.
Xét về thời gian anh ta công bố tác phẩm thì trong một năm nay là dày nhất, hầu như mỗi tuần đều có hai, ba bức tranh được đăng, trong tháng gần đây nhất đã lên đến mức mỗi ngày một bức.
Tôi sờ trán, phát hiện bản thân toát mồ hôi rất nhiều.
Những bức tranh quái dị, u ám ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi.
Tôi tắt máy tính, đi tắm rửa trong trạng thái bồn chồn, sau khi nằm lên giường lại thấy khó ngủ.
Nhắm mắt lại, hình như tôi có thể nhìn thấy đám quái vật ấy đang xuất hiện xung quanh mình.
Thứ đã giải quyết rồi còn dễ thở, giống như ma mặt xanh, hồn ma con chó dữ kia… chúng là những con ma quỷ mà tôi biết rõ đã bị tiêu diệt, nên không thể uy hiếp được tôi.
Nếu chúng còn xuất hiện nữa, có lẽ tôi cũng sẽ giải quyết được.
Nhưng những thứ chưa giải quyết, thậm chí tôi chưa thấy bao giờ thì vẫn khiến tôi thấp thỏm bất an.
Hình như tôi đã nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng.
Dưới gầm giường có thứ gì đó đang bò, ngoài cửa sổ cũng có thứ gì đó đang nhìn trộm vào.
Cửa tủ quần áo hình như bị thứ gì đó đẩy ra, núp trong tủ, len lén quan sát tôi qua khe cửa.
Cả trong chăn, hình như cũng có thứ gì đó đang cựa quậy.
Mở choàng mắt ra, tôi nhìn lên trần nhà.
Ngay khoảnh khắc ấy, tựa như tôi nhìn thấy có bóng ma đang đu trên đó, cảnh tượng giống hệt một tác phẩm nào đó của Bạch An đã xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tôi thở hắt ra một hơi đầy nặng nề.
Đây là một hiện tượng xấu.
Tấm gương của Đồng Nhiễm Nhiễm vẫn còn sờ sờ đó.
Nếu tôi ép mình đến phát điên, đến lúc đó chắc tôi sẽ biến thành ác ma trước.
Tôi trở mình, quay mặt vào tường, nhìn về phía cửa sổ.
Ánh trăng mờ mờ soi lên rèm cửa.
Rèm không dày lắm, mẹ tôi mua loại rèm có hoa văn lớn, rất bình dân.
Tôi nằm đếm những hoa văn ấy rồi thấy mí mắt nặng trĩu.
Trong thoáng chốc, tôi nghe thấy tiếng nước.
Rào rào… rào rào… Hình như có ai đó đang dùng tay lướt qua mặt nước.
Rào rào… rào rào… Tôi nhìn thấy ánh trăng, nhìn thấy bóng trăng trên mặt nước.
Trăng trong nước còn sáng hơn trăng trên trời.
Màu nước đầm cũng đen hơn bầu trời đêm.
Tôi ngẩn ngơ nhìn mặt nước.
Dưới nước hình như có thứ gì đó đang bơi, muốn nổi lên.
Rào rào! Mặt nước bị khuấy động, ánh trăng chao đảo theo, từng gợn sóng lăn tăn nổi lên.
Đến khi sóng nước lặng đi, mặt nước trở lại như trước, cái thứ dưới nước hình như đã chìm xuống đáy.
“Cắt!”
Cắt? Cái gì? Tôi lập tức bừng tỉnh, nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng ngủ và vẫn trong tư thế nằm khi nãy.
Tôi suýt chút nữa đã ngủ say, còn nằm mơ nữa, cuối cùng lại bị ngắt ngang giữa chừng.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng đầu óc cũng dần dần tỉnh táo hơn.
Còn giấc mơ vừa rồi đang dần mờ đi.
Rào rào… rào rào… “Nam...
Nam…”
Hả? Ai đang nói thế? Rào rào… rào rào… “Nam Thiên!”
“Nam thần, đạo diễn gọi anh.”
Tôi lập tức mở choàng mắt ra.
Không phải cảnh mộng, tôi vẫn đang ở trong phòng ngủ.
Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Ngô Linh.
Trong quá trình chờ nghe máy, tim tôi không ngừng đập nhanh.
“A lô?”
Giọng Ngô Linh vang lên.
“Hiện tại Nam Thiên đang ở đâu thế?”
Đầu dây bên kia ngừng lại trong vài giây: “Chắc cậu ta có công việc, gần đây không còn bám theo Nam Cung nữa.
Cậu đã mơ thấy gì sao?”
“Tôi cũng không biết.
Không bình thường lắm, không giống như thường ngày… Tôi chưa nhìn thấy anh ta, nhưng nhìn thấy bức tranh của Bạch An, tấm gần đây nhất! Tôi còn nghe thấy có người gọi Nam Thiên, bảo đạo diễn cần gặp gì đó.”
Tôi vò đầu, cố nhớ lại những chi tiết rời rạc ấy.
“Cậu đợi chút.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước đi.
Ngô Linh gọi Nam Cung Diệu, rồi họ nói gì đó.
Lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng của Ngô Linh.
“Nam Thiên đang quay ở Nhật, tên gọi tạm thời của bộ phim là ‘Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng’, một bộ phim trinh thám.
Cậu ta đóng một vai phụ quan trọng.”
“Suối nước nóng? Là suối nước nóng lộ thiên? Hơn nữa là quay vào ban đêm đúng không?”
Tôi hỏi.
“Không rõ, Nam Thiên đang quay, người nghe máy là một trợ lý.
Phải đợi cho phân cảnh của cậu ta…”
Ngô Linh đang báo cho tôi biết thì ngừng lại nửa chừng.
Xa xa, tôi nghe thấy đầu dây bên kia Nam Cung Diệu đang lớn tiếng gặng hỏi.
“Phim trường xảy ra sự cố?! A lô! Ai bị chìm xuống nước?!”
Tôi vừa nghe thấy thế, trái tim liền nảy lên một cái.
Từ lúc thức dậy nó đã không ngừng loạn nhịp rồi, bây giờ lại chợt nảy lên một cái.
Đột nhiên tôi có một dự cảm cực kỳ tồi tệ.
Nam Thiên… Nam Thiên… Nghĩ đến Nam Thiên, hoặc trợ lý của anh ta….
Chắc tôi đã từng gặp trợ lý của Nam Thiên rồi.
Tôi đã gặp Nam Thiên lần đầu tiên ở phim trường.
Trong đoàn làm phim ấy có Mạc Vấn, Nam Thiên và những người khác.
Bên cạnh họ có không ít người.
Nhanh lên… nhanh lên! Mau đi vào cảnh mộng ngay!