Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1517: Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (1)




Mã số sự kiện: 020 Tên sự kiện: Câu chuyện khủng bố Người ủy thác: Ngô Tuyết Giới tính: Nữ Tuổi: 21 Nghề nghiệp: Sinh viên đại học Quan hệ gia đình: Cha mẹ Địa chỉ liên hệ: Hộ số XXX, tòa lầu số X, đại học Khoa học và Kĩ thuật Dân Khánh.

Số điện thoại liên hệ: 32XXXXXX Diễn biến sự kiện: Ngày 15 tháng 6 năm 2003, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị Thanh Diệp.

File ghi âm 02020030615.wav.

“Chào cô Ngô, cô Hồng.

Người liên lạc qua điện thoại với chúng tôi lúc trước là cô Ngô đúng không?”

“Là tôi.”

“Trong điện thoại cô có nói đang nghi ngờ nguyên nhân tử vong của một người bạn, có thể trình bày cụ thể hơn được không?”

“… Chúng tôi có một đoạn video, muốn các chị xem trước.”

“Video đúng không?”

“Vâng.”

Sột soạt sột soạt… “Là cái này.”

“Vâng, xin vui lòng đợi chút, để chúng tôi chuẩn bị máy ghi hình.”

… Đính kèm file video 02020030615.avi.

Màn hình khá mờ, chất lượng hình ảnh không cao, trình độ của người quay phim cũng kém.

Trên màn hình rung lắc, có thể nghe thấy những tiếng nói loáng thoáng.

“… Cậu làm được không vậy?”

“Được rồi, được rồi, bắt đầu thôi…”

Cùng với tiếng nói của một người đàn ông trẻ, màn hình dần ổn định lại, không còn bắt trúng quần áo giày dép một cách vô nghĩa nữa.

Khuôn mặt của một cô gái trẻ đã xuất hiện trên màn hình.

Góc máy hơi nghiêng, nhưng vẫn có thể thấy rõ diện mạo của cô ta.

Cô ta để tóc ngắn ngang tai, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

Mặt đã trang điểm, thoa son môi, có vẻ đã sửa soạn một trận rồi.

Trên đôi tai đang lộ ra, có một đôi bông tai nho nhỏ.

Có tiếng nam sinh trầm trồ suýt xoa.

Cô gái vuốt vuốt tóc, mỉm người nhìn thẳng vào ống kính: “Cậu phải quay tụi mình cho thật đẹp đó nha.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Một bàn tay ra dấu OK hiện ra ở một góc màn hình.

Cô gái nhịn không được phải phì cười.

Ngoài màn hình, có có tiếng cười của người khác.

Cô gái thò tay đến, kéo một người từ bên ngoài vào khung hình.

Đó cũng là một cô gái trạc tuổi, tầm hai mươi, trẻ trung xinh đẹp.

So với cô gái để tóc ngắn, thì cô gái buộc tóc đuôi ngựa thả mái ngố đằng trước này trông mộc mạc hơn.

Cười lên có hai lúm đồng tiền, mặt ửng đỏ.

Bị bạn kéo vào khung hình, cô ta đang rất ngượng ngùng.

Không lâu sau, trên màn hình lại xuất hiện nữ sinh thứ ba.

Ba người họ đứng trước ống kính tạo dáng, giống như đang chụp hình, chẳng bao lâu lại ôm nhau cười phá lên.

Bên ngoài màn hình là tiếng nói của hai nam sinh.

Nam sinh cầm máy quay đang trò chuyện vui đùa với ba nữ sinh.

“Này này, mấy người bớt điệu lại đi.

Mau thu xếp đồ đạc.”

Nam sinh còn lại lớn tiếng nói.

Ống kính di chuyển, quay lấy chủ nhân của giọng nói ấy.

Đó là một thanh niên có diện mạo và vóc dáng rất bình thường, để đầu mái ngố, tóc hơi rối.

Bên cạnh cậu ta là một chiếc xe ô tô màu đen rất cũ.

Tôi nhớ mang máng, đây chắc là loại xe bán chạy nhất vào hai mươi năm trước.

Thường được nhắc đến trong phim ảnh, văn chương và hình ảnh của niên đại ấy.

Ngoài video chợt vang lên tiếng của một nữ sinh, giọng này vốn đã xuất hiện trong file ghi âm khi nãy.

Giọng nói này tựa như lời thuyết minh, vang lên đều đều: “Đây là video chúng tôi đã quay được trong chuyến đi chơi vào cuối tháng 8 của kỳ nghỉ hè năm ngoái.

Tôi, Đồng Nhiễm Nhiễm, Lý Bằng, Hồ Kiệt và cả Hồng Tiểu Ái, năm người cùng đi đến Thiệu Trang.

Xe là của nhà Hồ Kiệt, cậu ấy và Lý Bằng có bằng lái.

Máy quay là của Lý Bằng đi mượn.”

Nghe ra, cái người đang thuyết minh này là người ủy thác Ngô Tuyết.

Đoạn này, chắc là lúc cô ta và Hồng Tiểu Ái kia đang mở file video trong phòng nghiên cứu.

Giọng nói của cô ta được ghi lại và ghép vào video này.

Tôi có cảm giác như đang cùng Ngô Tuyết xem video vậy.

Trên màn hình, ba cô gái bị gọi đi sắp xếp hành lý.

Hành lý của mấy người họ đều là ba lô, va li du lịch, tất cả được nhét vào cốp sau.

Họ còn chuẩn bị một số đồ ăn vặt và nước ngọt.

Nữ sinh tóc ngắn cằn nhằn trước ống kính: “Lý Bằng, cậu cứ đứng nhìn ba cô gái chúng tôi làm việc à?”

“Chẳng phải mình đang quay sao? Quay lại dáng vẻ xinh đẹp của các cậu còn gì.”

Ngoài ống kính, một nam sinh đáp.

Ba nữ sinh bắt đầu nhao nhao cả lên.

Lý Bằng đành xuống nước: “Thôi được rồi, để mình làm, mấy cậu quay đi.”

Ống kính chao đảo dữ dội.

Nhóm nữ sinh lại bắt đầu càu nhàu thứ khác, “Nặng khiếp…”

, “Cái này quay sao thế? Nhắm thẳng vào là được hả?”

, “Chỉnh tiêu cự được không? Làm thế nào thế?”

Lý Bằng chỉ cho họ một lát, lúc này màn hình mới ổn định lại được.

Tiếng cười của mấy nữ sinh vang lên trong video, còn hai nam sinh loay hoay quanh chiếc xe, chất hết đồ lên.

“Xong rồi, lên xe đi.

Các cậu kiểm tra lại thử xem đã đem đủ đồ chưa, nếu đủ rồi thì mình xuất phát thôi.”

Một nam sinh khác nói.

Người này là Hồ Kiệt.

Hồ Kiệt vừa nói vừa ngồi vào ghế lái.

Ống kính nghiêng lệch, quay lấy mặt đất.

Sau một hồi chao đảo, ống kính được nhấc lên cao trở lại.

Chắc là Lý Bằng đang ngồi bên ghế phụ, quay người lại, quay ba nữ sinh đang ngồi ở ghế đằng sau.

“Xuất phát thôi!”

Hồ Kiệt la lên.

Lý Bằng di chuyển ống kính, quét ngang qua Hồ Kiệt, rồi nhắm thẳng phía trước chiếc xe.

Xem ra chiếc xe đang chạy từ trong khu dân cư ra.

Trên đường, ba cô gái đề nghị hát hò.

Từ lời nói chuyện qua lại, tôi đã phân biệt rõ thân phận của họ.

Nữ sinh tóc ngắn là Ngô Tuyết, cô gái buộc tóc đuôi ngựa là Đồng Nhiễm Nhiễm, cô gái để tóc dài chính là Hồng Tiểu Ái.

Ba cô gái thay phiên nhau, mỗi người hát vài câu.

Còn Lý Bằng và Hồ Kiệt thì bè theo, không khí cực kì vui vẻ.

Nhưng chẳng bao lâu họ gặp phải cảnh kẹt xe.

Ba nữ sinh lấy đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn ra.

Lý Bằng đặt máy quay lên đùi, cùng họ cắn hạt dưa.

Còn tài xế Hồ Kiệt lấy thịt lợn khô ăn.

Trên video lại chen vào lời thuyết minh của Ngô Tuyết: “Chúng tôi đi lên đường cao tốc.

Sáng xuất phát ở Dân Khánh, chiều thì đến Thiệu Trang.

Chúng tôi đã đặt trước khách sạn ở đó, loại khách sạn mini ở chỗ ấy.

Trước đây có chị học khóa trên đi du lịch, có lưu lại số điện thoại.

Kế sau đây, hầu hết là quay lúc đi chơi ở đó… Hôm thứ ba mới xảy ra chuyện, lúc đó chúng tôi đang trên đường về lại Dân Khánh…”

Nữ sinh còn lại bổ sung thêm: “Hôm đó, theo kế hoạch thì chiều sẽ xuất phát, bữa tối dùng tạm bánh bao và bánh quy, đến Dân Khánh sẽ cùng nhau ăn khuya, rồi về nhà.

Trên đường Hồ Kiệt chạy nhầm đường, chúng tôi phải chạy rất lâu mới lên lại được cao tốc.”

Ngô Tuyết tiếp lời: “Lúc đó chắc đã tám chín giờ rồi, trời tối thui.”

Lúc họ nói, giọng khá run, hình như đang rất sợ.

Nhưng hình ảnh vẫn đang là một bên hông của Hồ Kiệt.

Nhưng tiếng nói chuyện vốn có đã không còn, chỉ thấy Hồ Kiệt liên tục động đậy, Lý Bằng cũng không chịu yên giây phút nào.

Hình như Hồ Kiệt có thói quen xấu là rung đùi.

Ống kính vì vậy mà không ngừng rung lắc, khiến người xem phải xây xẩm mặt mày theo.

Đột nhiên, video được tua nhanh với tốc độ gấp hai mươi lần.

Trong mấy lần tạm dừng, có cảnh ba nữ sinh nắm tay nhau đi dạo phố, có cảnh Hồ Kiệt và Lý Bằng ăn ngấu ăn nghiến thức ăn, có cảnh Ngô Tuyết và Đồng Nhiễm Nhiễm dựa lưng vào một kiến trúc cổ kính tạo dáng, cũng có các hình ảnh kiểu như một góc của phòng khách sạn, rồi một gian phòng hình như là sảnh chính của cửa hàng uống trà, rồi cầu nhỏ trên sông, thuyền tham quan trên sông… Cuối cùng, màn hình sụp tối một cái, rồi trình chiếu bình thường trở lại.

“Chính là đoạn này!”

Ngô Tuyết kêu lên.

Trên màn hình, bên trong chiếc xe đang bật đèn.

Ánh đèn vàng vọt hắt lên mấy người trong xe.

Vẻ mặt của Ngô Tuyết rất uể oải, chân mày chau gắt lại.

Đồng Nhiễm Nhiễm than thở: “Đến Dân Khánh chắc nửa đêm quá.”

“Còn phải đi trong bao lâu nữa vậy?”

Hồng Tiểu Ái hỏi.

Ngoài màn hình, Lý Bằng đáp: “Ít nhất cũng hai tiếng nữa đó.”

“Haizz…”

“Thiệt tình… tại cậu hùa theo cậu ấy đấy.”

Đồng Nhiễm Nhiễm liếc Hồng Tiểu Ái một cái.

Hồng Tiểu Ái tỏ ra đầy oan ức: “Thì mình chỉ kể chuyện hài thôi mà.

Chẳng phải cậu cũng cười đó sao?”

“Tại mình, do mình mất tập trung thôi.”

Giọng của Hồ Kiệt vang lên.

Lý Bằng ngáp một cái.

“Cậu đừng có ngủ đấy.

Trong này chỉ có cậu với Hồ Kiệt biết lái xe thôi.

Hồ Kiệt đã lái lâu như thế rồi, nhỡ đâu cần thay người, vậy cũng chỉ có cậu thôi.”

Ngô Tuyết nhắc nhở.

Lý Bằng lại ngáp cái nữa: “Đổi người gì chứ.

Chỉ thêm hai tiếng nữa chứ mấy.

Cậu trụ được mà, đúng không?”

Ống kính khẽ nghiêng qua.

“Hơi mệt rồi.”

Hồ Kiệt cất giọng mệt mỏi: “Mình lái cả ngày rồi mà.”

“Ở đâu ra cả ngày? Mới có ba bốn tiếng.”

“Ba bốn tiếng cũng đã giỏi lắm rồi đấy, ok?”

“Mình cũng phải cầm máy quay lâu lắm rồi đây này.”

“Cậu cầm một mình hồi nào? Chẳng phải thường xuyên bỏ nhiệm vụ sao? Bây giờ cũng đang lười kia kìa!”

“Này này, đừng có động tay động chân, nắm chắc vô lăng cái.”

“Hai cậu cẩn thận một chút coi!”

Ngô Tuyết căng thẳng quát lên, cắt ngang cuộc đấu võ mồm của hai nam sinh.

“Bằng không thì mình làm chút gì đó cho lên tinh thần đi.”

Hồng Tiểu Ái nói.

“Nhưng đừng có mà kể chuyện cười nữa.

Nếu Hồ Kiệt chạy nhầm thì đêm nay cả đám phải ngủ bụi đấy.”

Đồng Nhiễm Nhiễm lớn tiếng nói, rồi ngả người ra lưng ghế.