Tôi hất tay Cổ Mạch ra đang định cãi lại, nhưng do Ngô Linh đã tiếp tục đề tài vừa rồi, nên tôi đành nén cục tức xuống.
“Tình huống mà cậu gặp phải có hai khả năng.
Một là Diệp Thanh đã đổi cách nghĩ.
Có lẽ anh ấy nhận thấy cậu đã đủ tín nhiệm, cho cậu được nhiều tự do hơn.
Vì vậy nhất thời cậu vẫn chưa thể nào khống chế tốt được năng lực bản thân.
Khả năng thứ hai…”
Ngô Linh nói đến đây thì nhìn sang Lưu Miểu.
Lưu Miểu gật đầu: “Khả năng thứ hai chính là sau khi trải qua sự kiện ở khu Dương Sơn, năng lực của cậu đã chịu ảnh hưởng, trở nên mạnh hơn.”
Lưu Miểu chỉ chính mình: “Bây giờ tôi cũng cảm thấy năng lực của mình trở nên mạnh hơn.
Thấy được nhiều ma hơn, cũng thấy rõ ràng con đường lâm thời dành cho các hồn ma chết oan thông hành hơn.”
Tôi tò mò nhìn qua Lưu Miểu, sau khi nhìn thẳng vào mắt của anh ta, đột nhiên cảm thấy sống lưng mình có gió lạnh thổi vào.
Tôi nổi da gà cả người, vội vàng tránh ánh mắt qua chỗ khác.
Cổ Mạch chậc chậc hai tiếng, tôi tưởng anh ta đang chế giễu mình, không ngờ anh ta đến choàng vai tôi đầy thân mật rồi nói: “Bình thường thôi mà.
Gã Khờ có thể nhìn thấy ma chết oan, trên người chúng ta ai mà chẳng có vài con chứ? Đúng rồi, có phải sau lưng cậu ta cực kỳ nhiều không?”
Câu hỏi sau cùng là anh ta hỏi Lưu Miểu.
Tôi lại nhớ đến những cảnh mộng tồi tệ.
Mấy lần tôi ra tay đều khiến cho sự tình bị ác hóa, làm cho có nhiều người phải bỏ mạng hơn.
Lòng tôi trở nên nặng trĩu.
Nhưng Lưu Miểu lại rất bình tĩnh, bộ dạng như đã quen rồi: “Không nhiều bằng sếp.”
Tôi sững sờ, trong đầu thầm rà soát lại người có khả năng do mình hại chết, tâm tư từ nặng trĩu chuyển thành rối rắm.
Diệp Thanh… “Hơn nữa đều là ma mới.
Cũng chỉ trong hai năm gần đây… À không, trong một năm trở lại đây, sau khi tiếp xúc với giới quái dị mới bắt đầu xuất hiện.”
Lưu Miểu nói, giống như đang an ủi tôi, nhưng anh ta đã bổ sung thêm một câu khiến tôi phải nổi gai óc: “Tôi phải mở rộng năng lực để xem, sau lưng sếp chính là một đám bóng đen.
Rất nhiều thứ tôi không thấy được khuôn mặt thực sự, cũng không biết là người bị hại chết từ bao nhiêu kiếp về trước, mà đến bây giờ vẫn còn hận cậu ấy.
Có lẽ mãi vẫn chưa đầu thai, cũng có thể đầu thai rồi nhưng không buông tha.”
Tôi vừa tưởng tượng một chút hình ảnh đó, liền cảm thấy cả người không ổn lắm.
Tuy không đúng lúc đúng chỗ, nhưng trong lòng tôi không khỏi trào ra sự thán phục.
Đương nhiên chỉ tương đối thôi, chứ sự đồng cảm của tôi dành cho Diệp Thanh trong quá khứ đã giảm đi rất nhiều.
Tôi còn nhớ trước đây có ai đó đã từng nói, Diệp Thanh là một ác nhân trăm kiếp.
Xem ra thực sự chẳng sai.
Mấy kiếp trước của anh ta chắc đã làm không ít tội ác.
Có lẽ không phải cố ý, trong lòng vốn không muốn thế, cũng giống như tôi đã hại chết những người kia vậy, nhưng chắc chắn anh ta đã khiến không ít người phải chết thảm.
Và hiện tại, là báo ứng, là nợ phải trả.
Thực lòng mà nói, cũng chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu.
Trong kiếp này, Diệp Thanh đã trải qua bao nhiêu tai nạn, bao nhiêu đau khổ, mất đi quá nhiều người thân và bạn bè.
Với tính cách của anh ta, nếu chẳng hay biết gì hết, cứ sống như một người bình thường, mặc kệ thế giới khi nào sẽ đi đến ngày tàn của nó thì có lẽ còn càng khó chấp nhận hơn.
Tôi đang suy nghĩ, thì Lưu Miểu đã bắt đầu hướng dẫn tôi làm thế nào để khống chế năng lực của mình.
“… Cậu phải luôn giữ được tỉnh táo trong bất kỳ tình huống nào.
Đầu tiên là tinh thần không được buông thả, không được để cho năng lực phát tán tự do.
Có thể khống chế đến trình độ nào thì tùy vào từng người.
Nam Cung dùng pháp thuật khác để bổ trợ, nhưng vẫn còn nhìn thấy một số thứ.
Ma Cô không thể dùng cách khác để bổ trợ, tuổi tác cũng đã nhiều, cho nên chỉ có thể khống chế được một chút, khiến cho phạm vi nghe thấy không mở rộng thêm.
Cậu biết rồi đấy, cái năng lực tăng cường của sếp, cũng luôn được cậu ấy khắc chế.
Thông thường có thể khống chế trong vòng bán kính một mét.
Nếu gặp phải một số sự vật quái dị, mới bị kích động mà mở rộng phạm vi.
Đồng thời, hiệu quả của việc tăng cường sức mạnh ấy chắc cũng được cậu ấy cố gắng khống chế.
Còn tôi, thường ngày chỉ nhìn thấy những cảnh tượng mờ mờ.
À, chỉ nhìn thấy một loại trường khí* đại khái.
Sau lưng mỗi chúng ta đều có bóng đen, còn đậm nhạt khác nhau.
Lúc phải sử dụng năng lực, tôi mới có thể nhìn thấy bộ dạng cụ thể của những hồn ma ấy, thấy được đại khái cuộc đời của họ.
Sau khi bị chuyện ở khu Dương Sơn kích thích, bây giờ tôi đã thấy được nhiều hơn một chút.
Có khi tầm nhìn không để trong thực địa thì cũng có thể cảm nhận được trường khí đó.
Tôi còn bắt đầu nghe thấy âm thanh nữa…”
* Trường khí: ở đây tạm hiểu là trường tâm linh hay trường sinh học của mỗi người.
Lưu Miểu nói đến đây, tỏ ra khá buồn rầu, thở dài một hơi.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Âm thanh gì? Kiểu như Cổ Mạch nghe thấy à?”
Lưu Miểu lắc đầu: “Đó là tiếng của ma.
Đang oán trách, đòi bào thù này nọ.”
Lưu Miểu xua xua tay, giống như muốn xua tan những âm thanh ấy.
Tôi rùng mình, nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hãi hùng.
Lưu Miểu nói tiếp: “Năng lực khác nhau, mức độ khống chế được cũng khác nhau.
Năng lực của cậu… có lẽ rất khó khống chế.
Tôi đã nghe Linh kể rồi.
Mấy người chúng tôi có phân tích sơ lược… Sếp cũng không thể khống chế tốt năng lực của cậu.
Không thể khống chế trọn vẹn được.
Bản thân cậu làm, đạt đến mức độ nào, thì khó biết trước lắm… Thực lực tổng hợp của cậu chắc không bằng của sếp.
Nhưng đó vốn là năng lực của chính cậu, nên chắc cậu khống chế sẽ dễ hơn, tâm tưởng thì sự thành.
Chỉ có điều, cậu chưa đạt đến trình độ ấy… Hơi giống với tình huống của Ma Cô.
Nhất thời bị kích động, năng lực được mở ra.
À, cậu không phải mở ra hết trong nhất thời, chỉ có điều bản thân cậu không trưởng thành cùng với năng lực, cho nên sẽ không thích ứng kịp.
Chuyện này, chắc Sếp có thể bổ trợ cho cậu, cũng có kế hoạch để bổ trợ cho cậu, sẽ không giao toàn bộ năng lực cho cậu đảm nhiệm trong nhất thời.
Vẫn còn một điểm nữa, cậu phải cẩn thận kẻo bị giết chết bởi chính năng lực của mình.”
Tôi nghiêm túc nhìn Lưu Miểu.
“Hầu hết chúng ta đều sẽ phải chết trong sự kiện quái dị, xác suất lớn nhất là chết bởi năng lực của chính mình.
Bị năng lực bức đến phát điên, quá ỷ lại vào năng lực trái lại sẽ nhốt chết chính mình; những tác dụng phụ của năng lực… Năng lực càng tăng trưởng, thì càng dễ mất kiểm soát nó hơn, và cũng sẽ nguy hiểm hơn.
Bây giờ nhớ lại, tôi…”
Lưu Miểu ngừng một chút: “Tôi đã bị chính hồn ma chết oan sau lưng mình giết chết.”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Ý anh là… trong cái thế giới tương lai ấy…”
Lưu Miểu trầm mặc, vẻ mặt cực kì khó coi.
Anh ta khẽ nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi.
Tôi lập tức câm miệng, không dám hỏi nữa.
“Kể ra thì tôi cũng bị chính năng lực của mình hại chết đó.
Vì tôi nghe thấy âm thanh ấy mà.”
Cổ Mạch chen vào: “Diệp Thanh không chừng cũng bị chính con quái vật mà mình tăng cường sức mạnh hại chết đấy, chỉ còn linh hồn chạy thoát được.
Ý, hình như cậu không giống lắm.”
Cổ Mạch nhìn qua Nam Cung Diệu.
Anh ta múa máy tay chân, khiến cho không khí đỡ hơn rất nhiều.
Nam Cung Diệu hờ hững nói: “Tôi chưa chết hoàn toàn.
Nếu Lâm Kỳ đến chậm một bước, chắc tôi đã dùng năng lực của mình, lôi linh hồn đó cùng tôi đến chỗ chết.”
Cổ Mạch bật cười ha hả: “Chẳng phải cậu bị nhốt trong một dị không gian sao? Cậu có nhìn nhiều hơn, thì lúc đó Ông Trời cũng chả biết gì hết.”
Nam Cung Diệu im lặng.
Cổ Mạch ngưng cười, à một tiếng: “Cậu nhìn thấy gì ở đó vậy?”
“Chắc là một thế giới mới.”
Nam Cung Diệu đáp: “Anh đã từng xem loại tiểu thuyết ảo tưởng rồi chứ? Tất cả mọi người đều đi vào thế giới trò chơi, biến thành một bộ phận trong thế giới ấy, không thể rứt ra được.”
“Wao…”
Cô Mạch kêu lên.
“Thế cậu cũng đã thành một phần của nó rồi à?”
Cổ Mạch hỏi tiếp.
Nam Cung Diệu gật đầu: “Sau đó thì cùng nhau bị hại chết.”
“Ha ha ha…!”
Cổ Mạch lại phá lên cười: “Chắc chắn là thằng nhóc nhà cậu thấy không có đường ra nên kí kết hiệp ước với nó đúng không? Không ngờ leo nhầm thuyền giặc, xuống không kịp.”
“Vốn dĩ đâu có ý leo xuống.”
Nam Cung Diệu nói vắn tắt: “Đây là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó.
Muốn vùng vẫy để khống chế độ mở rộng của nó, khiến hành vi của nó duy trì ở mức Ông Trời chịu đựng được.
Tiếc là…”
Nam Cung Diệu lắc lắc đầu.
Chuyện này khiến người ta rất bất ngờ.
Câu chuyện được nói đến đây thì Lưu Miểu cũng bật cười, hình như đã quên đi nỗi buồn khi nãy.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu khi kể về cái chết của mình đều tỏ ra đầy bình thản.
Còn Ngô Linh, xem ra cũng chẳng mấy nặng lòng.
Nhưng thái độ của Lưu Miểu lại khiến tôi khá ngạc nhiên.
Lòng thôi chợt nghi ngờ một chuyện.
Cái oan hồn đã giết chết Lưu Miểu e không phải người xa lạ, không phải người ủy thác không liên quan nào đó, hay đương sự trong sự kiện quái dị nào đó.
Bằng không, Lưu Miểu đâu phải đau khổ đến thế.
Thoáng chốc, trong đầu tôi chợt hiện ra… Lưu Miểu đã tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.
Anh ta có mặt tại hiện trường… Tôi bị chính cái suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, chợt ngẫm lại thì thấy mình khá buồn cười.
Cha mẹ của Lưu Miểu chết trong sự kiện quái dị, chuyện đó đâu phải lỗi của anh ta… Lưu Miểu… Thức tỉnh năng lực sau lúc đó hay là từ trước? Nếu là trước đó… Có lẽ… Cũng giống như Diệp Thanh, anh ta thu hút sự vật quái dị đến, khiến người thân của mình bị… Tôi không lạnh mà run, gượng gạo xua tan cái ý nghĩ đó.
Trước mặt, Lưu Miểu đang cười nói vui vẻ, khiến tôi không tài nào tưởng tượng ra cái cảnh tượng đáng sợ ấy.
Anh ta chợt nhìn qua tôi.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn lại.
“Cậu không cần lo lắng.
Dù gì đó cũng là năng lực của cậu, chỉ cần cậu cố gắng cảm nhận, vậy sẽ cảm giác được thôi.
Nếu cậu có quyết tâm thì sẽ khống chế được nó ở một mức độ nhất định.
Cố lên.”
Lưu Miểu nhìn tôi mỉm cười xán lạn.