Hàn Vân đối với quan niệm gia đình rõ ràng không hề có liên quan đến hai chữ “truyền thống”
, cũng chẳng liên quan đến hai chữ “huyết thống”
Trong quá khứ, nó có thể vì những người muốn được vui chơi vui vẻ giống như một đứa trẻ mà nhắm đến họ, tìm cách kéo họ về bên cạnh mình.
Hiện tại, nó cũng có thể vì biểu hiện tàn nhẫn của cha mẹ đứa bé, mà khoanh tay nhìn các đứa bé sau khi biến thành ma nhỏ, quay lại giết cha giết mẹ trả thù, đồng thời thu nhận những đứa trẻ ấy.
Cách nghĩ này xét trong xã hội hiện đại tính ra cũng không sai.
Ít nhất cũng không còn giống mấy chục năm trước đây, sẽ bị người ta chụp mũ quy cho tội bất hiếu, động cái là đòi đánh đòi giết.
Nhưng ngôi sao lớn Nam Thiên này lại truyền thống đến không ngờ, anh ta hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lời khuyên của Hàn Vân.
Quả nhiên anh ta không hề có ý “buông tha”
Nam Cung Diệu.
Tôi lại vì Nam Cung Diệu mà phát rầu.
Đổi lại là mình, nếu em gái tôi mà cũng ngang bướng như Nam Thiên, chắc chắn tôi cũng sẽ nổi điên lên mất.
Tí Còi vốn không có cảm tình với Nam Thiên và cũng chẳng mấy gần gũi với anh ta.
Tí Còi quay qua hỏi thăm Trần Hiểu Khâu, xem chuyện vừa rồi có gây phiền cho người nhà của cô ấy không.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Người trong nhà đều ra ngoài cả rồi.”
Đoạn đối thoại này nhàm chán quá.
Tôi luôn an tâm khi Trần Hiểu Khâu làm việc.
Cô ấy đã chọn phòng mình làm nơi mở gói hàng chuyển phát đáng nghi ngờ, đương nhiên đã có sự chuẩn bị.
Có điều, tôi cũng không ngờ cô ấy lại chuẩn bị chu đáo đến thế.
Một giây sau, tôi đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ban đầu tôi cứ lo là người nhà của Trần Hiểu Khâu trở về, một đám người chúng tôi xuất hiện trong nhà cô ấy, thì rất khó để giải thích.
Trần Hiểu Khâu lập tức đi mở cửa.
Người đến không phải là người nhà cô ấy, mà là nhóm Ngô Linh.
Nam Thiên vừa trông thấy Nam Cung Diệu đã rụt cổ lại theo bản năng, nhưng ngay sau đó đã tỏ ra vô cùng tự nhiên.
Nam Cung Diệu cũng chỉ nhìn anh ta một cái, rồi đem sự chú ý di chuyển qua Lưu Miểu.
Lưu Miểu rất vui, lần lượt ôm lấy Ngô Linh, Cổ Mạch, rồi Nam Cung Diệu.
Vui đến nói chẳng nên lời.
Tôi trông thấy mắt anh ta đỏ hoe, xúc động đến khó làm chủ được mình.
Vẻ mặt của Nam Cung Diệu nhờ Lưu Miểu đã dịu hẳn xuống.
Nam Thiên thì nhìn rồi bĩu môi.
Tôi thấy, mình và Tí Còi đứng ở đây, rõ ràng là lạc điệu trong không khí này, định rút lui để nhường thời gian lại cho nhóm Thanh Diệp.
Nỗi lo lớn trong lòng đã giải quyết xong rồi.
Tuy còn sót lại con ma nữ, nhưng trên tổng thể thì tất cả đều đã ổn.
Tinh thần tôi thoải mái hẳn và cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Lần này, tôi không sử dụng năng lực nhiều, nhưng căng thẳng tinh thần thì còn nhiều hơn vụ núi Quảng Nguyên.
Hai cái hố đen từ từ ghép lại với nhau, cộng với cảnh tượng như địa ngục của thế giới tương lai, đã tạo áp lực quá lớn đối với tôi.
Bây giờ, thần kinh vốn căng cứng đã được thả lỏng, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nhóm Ngô Linh hình như có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nên cũng đã chuẩn bị chào tạm biệt, rời khỏi nhà Trần Hiểu Khâu.
Đột nhiên tôi nhớ lại gì đó, vội nhìn vào trong nhà.
“Thằng nhóc Hàn Vân ấy…”
Tôi phân vân nói.
Ngô Linh đáp: “Không có cách nào cả.”
Tôi đợi Ngô Linh nói tiếp.
“Cậu ta đã chết mấy trăm năm rồi, hài cốt lẫn mộ phần đều rất khó tìm, có lẽ đã biến mất từ lâu.”
“Thế nó dựa vào thứ gì để tồn tại?”
Tôi hỏi.
Linh hồn đúng ra đều phải dựa vào vật gì đó, rất nhiều con ma cũng đã tồn tại theo cách ấy.
“Không biết.”
Ngô Linh lắc đầu: “Có lẽ chỉ có tự nó mới biết.”
Nếu thực là vậy, thì năng lực của tôi cũng chẳng làm gì được nó.
Tôi có thể tiêu diệt nó tạm thời và phá hoại dị không gian mà nó xây dựng lên.
Nhưng nếu thực sự làm thế, tôi và Hàn Vân lại phải rơi vào cục diện chưa có kẻ chết thì không kết thúc.
Lần này, tôi không có biện pháp để tìm ra một con ác ma làm tay sai cho mình, nhằm giải quyết chuyện này.
May mà Hàn Vân cũng không hề tàn bạo điên cuồng.
Thậm chí, phần lớn thời gian, nó hầu như vô hại.
Cũng chỉ mỗi chuyện bắt cóc trẻ con là khiến người ta lên án.
Tôi hỏi Ngô Linh, bản thân cô ấy cũng không biết tiêu chuẩn bắt trẻ con của Hàn Vân là gì.
Trong quá khứ, hình như nó tình cờ gặp được đứa trẻ nào đó, rồi hỏi người ta có muốn đi theo nó không.
Nhưng qua thông tin mà Thanh Diệp điều tra được, thì đối tượng chủ động trong chuyện này không phải Hàn Vân, mà là chính đứa trẻ đó.
Có lẽ sẽ có những đứa trẻ, chỉ vì cha mẹ không chịu mua đồ chơi cho mình, mà mời gọi Hàn Vân đến.
Cũng có thể, có những đứa trẻ giống như Vương Hồng Hồng và Tiểu Trương, bị người thân ngược đãi, tìm đến Hàn Vân để được trợ giúp.
Hàn Vân chăm sóc nhiều hồn ma trẻ con với nhiều độ tuổi khác nhau như thế, lai lịch chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp.
Nhưng qua ký ức mà tôi đã khôi phục lại, đám ma nhí đó đều rất tôn trọng và ngưỡng mộ Hàn Vân, rất nghe lời của nó.
Tính cách của chúng vẫn còn khá hoạt bát ngây ngô, không giống đã bị Hàn Vân ép buộc và tẩy não.
Tôi tạm thời gác qua chuyện của Hàn Vân.
Sau khi đã nghỉ ngơi đủ, tôi mới kể lại những gì mình trải qua trong dị không gian cho nhóm Tí Còi và nhóm Ngô Linh biết.
Việc tập hợp thông tin là điều cần thiết.
Sau khi tập hợp thông tin, tiến hành phân tích tổng kết thì lại không vừa lòng người.
Cả Ngô Linh lẫn Trần Hiểu Khâu đều không phân tích ra được chuyện gì mới.
Chuyện dị không gian khu Dương Sơn tựa hồ đúng như Hàn Vân đã nói, trời xui đất khiến, một đám người có năng lực liên quan đến không gian như chúng tôi đi vào, đã khiến dị không gian sụp đổ.
Nếu đem ra cân đo đong đếm, thì mấy triệu mạng người trong khu Dương Sơn, miễn cưỡng cũng có thể xem như bị chúng tôi liên lụy rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại buồn bã đến mấy ngày trời.
*** Mã số sự kiện: 001 Tên sự kiện: Chó sủa ban ngày Người ủy thác: Khâu Hồng Mai Giới tính: Nữ Tuổi: 31 Nghề nghiệp: Nội trợ Quan hệ gia đình: Đã kết hôn, có một con Địa chỉ liên hệ: Nhà XXX, số XXX đường Thiên Mục, thành phố Dân Khánh Số điện thoại liên hệ: 139XXXXXXXX Diễn biến sự kiện: Ngày 1 tháng 1 năm 2001, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu.
File ghi âm 00120010101.wav.
“Chào chị Khâu.
Chị muốn dùng trà hay nước ngọt?”
“Cảm ơn, nước lọc là được rồi.”
“Đừng quá căng thẳng.
Chị gặp phải chuyện gì có thể từ từ nói, cố gắng nói rõ ràng hết mức có thể, cho chúng tôi biết càng nhiều chi tiết càng tốt.”
“Vâng… được… xin lỗi, để tôi nhớ lại một chút, đầu tôi bây giờ hơi rối…”
“Đừng vội, hít thở thật sâu rồi từ từ nói.”
“Phù…”
“Lần đầu tiên chị phát hiện ra việc khác thường là khi nào?”
“Hả? À… chắc là nửa năm trước, có thể là một năm rồi.
Tôi nhớ không rõ lắm.”
“Tình huống khác thường ấy là gì?”
“Có chó sủa.
Có một con chó sủa cực kỳ to.
Ban ngày, mỗi ngày đều sủa cả một hai tiếng đồng hồ.
Tôi chỉ làm nội trợ trong nhà, do con năm nay mới ba tuổi, nên tôi phải ở nhà chăm con.
Nhà tôi nằm trong một khu dân cư cao tầng, tất cả có khoảng… mười lấy tòa lầu.
Mỗi tòa có ít nhất 18, 20 tầng.
Nhà tôi nằm ở tầng 18, trên cùng.
Một tầng hai căn hộ.
Cách âm cực kỳ tốt.
Tôi biết nhà đối diện không có nuôi chó, cũng chẳng biết là từ nhà nào vang lại.
Hầy, lúc ban đầu tôi không biết tiếng chó sủa là từ đâu.
Tôi đến cửa nhà, cầu thang và cả ban công để nhìn thử rồi, chẳng thấy.
Con tôi giữa trưa đang ngủ, thường bị con chó đó làm cho thức giấc.
Tôi nói với chồng và cũng đến ban quản lý nói chuyện rồi.
Nhưng khoảng thời gian chó sủa, trong nhà chỉ có tôi với con, tôi không an tâm khi để thằng nhỏ trong nhà một mình, nên phải bế nó đi tìm… Tôi lại sợ con chó ấy sẽ cắn người… Tôi đã báo cảnh sát, gọi điện đến đài truyền hình, nhưng đều vô ích.
Công an ở chỗ chúng tôi cực kỳ có trách nhiệm, đi hỏi thăm từng tầng một, nhưng vẫn không tìm ra nhà nào có nuôi chó.
Bên quản lý cụm dân cư cũng đã hỏi thăm rồi, cảnh sát cũng vậy, nhưng chẳng ai nhận cả.
Chuyện này vô cùng phiền phức… cũng không thể xét từng nhà được… Đài truyền hình cũng đã cử một phóng viên trẻ đến, cũng chẳng tìm ra rốt cuộc là nhà nào.
Cuối tuần chồng tôi ở nhà, thì con chó ấy lại không sủa nữa…”
“Cho nên, hiện tượng dị thường bắt đầu chỉ là con chó?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng tôi liền nghi ngờ, nhà nào đó lo đi làm, ban ngày nhà không còn ai, để cho chó sủa bậy.
Nhưng chuyện này… chuyện này không thể tìm ra là ai được.
Rồi cứ thế đi qua một thời gian… Khoảng thời gian đó tôi đã tìm ra một khu nhà trẻ, cách một khu dân cư, điều kiện cực kỳ tốt, tìm cách đưa con tôi qua đó.
Ở đó nó ngủ trưa được.
Bản thân tôi, khoảng thời gian con chó sủa cũng tìm cách đi ra ngoài cho yên tĩnh.”
“Vâng.”
“Rồi sau đó nữa, chỉ là trùng hợp thôi, thực sự rất trùng hợp.
Trời đổ mưa đột ngột, tôi chạy về nhà lấy quần áo đang phơi, đi vào trong lầu, thì nghe thấy tiếng chó sủa.
Lúc lên ban công lấy đồ, tôi liền nhìn xuống dưới lầu, trên ban công của căn phòng đối diện dưới ấy, nằm chệch qua một bên, có gắn cửa sổ bằng kính hình tròn, từ nhà tôi nhìn qua có thể trông thấy.
Tôi đã nhìn thấy con chó ấy.”