Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1495: Thiên tai (5)




Lúc Trần Hiểu Khâu xuất viện, chúng tôi đã đến thăm một chuyến.

Người lái xe vẫn là Gã Béo.

Tôi chỉ nhớ mang máng địa chỉ nhà của Trần Hiểu Khâu, liền đưa mắt qua nhìn Tí Còi.

Cậu ta ngẫm nghĩ, nhận lấy tấm hóa đơn từ tay tôi: “Tòa lầu số 7, khu Ninh Tây Uyển đúng không? Nhà số 703, em nhớ mà.

Điện thoại, điện thoại…”

Tôi thấy địa chỉ mà Tí Còi nhớ cũng khớp với kí ức của mình, nên giao việc này lại cho cậu ta.

Tôi hỏi ma nữ: “Mất bao lâu thì đến?”

Hai hố đen gần như muốn lấp cả bầu trời, nơi chúng áp sát nhà cửa đều biến mất.

Chỗ của chúng tôi đã chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Ma nữ đáp: “Chỉ cần có người kí nhận, là chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Ai là người chuyển hóa đơn?”

Tôi hỏi thêm.

“Không có ai.

Kiểu như một hình nộm có hình dáng như người thật, đưa hóa đơn đến tận nhà.

Mà người nộm ấy, trí năng rất thấp.”

Ma nữ đáp.

Năng lực của cô ta còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Nhưng nghe ra, tác dụng của của năng lực này lại vô cùng khó nhằn.

Có lẽ do tôi để lộ cảm xúc ra mặt, nên ma nữ đã đoán được suy nghĩ của tôi.

Cô ta nói: “Tôi không giống đám ma ở chỗ các cậu.

Tôi không có chấp niệm đặc biệt và sứ mệnh, cũng chẳng cần giết người.

Có thể xem tôi như một nhà chuyên kinh doanh chuyển phát nhanh.

Tôi chỉ phụ trách việc nhận và gửi chuyển phát nhanh mà thôi.”

Cô ta nhún vai: “Có người dùng, là một hiện tượng tốt với tôi.

Thậm chí tôi cũng không cần thiết lấy loại tiền ấy từ người sống.”

Chỉ cần có người dùng? Tôi thấy rất nghi ngờ cái câu nói này.

Hóa đơn cô ta đưa cho tôi, và cả hóa đơn mà chúng tôi tìm được ở thùng rác còn là cùng một hãng chuyển phát.

Và hãng chuyển phát ấy cũng thuộc một công ty chuyển phát lâu năm, nghiệp vụ rất kém trong giới kinh doanh dịch vụ, được thành lập tính đến hiện tại đã có hai mươi năm lịch sử rồi mà? Tóm lại, tôi còn nhớ từ rất lâu đã có một công ty chuyển phát nhanh như thế rồi.

Nếu cô ta thực sự chỉ làm một nhà kinh doanh, thì tại sao lại dựa vào một công ty chuyển phát nhanh thực sự tồn tại? Nói cách khác, bản thân của hãng chuyển phát cũng có vấn đề? Tôi tạm gác nghi vấn này lại.

Chỉ cần chuyển thành công, đến được nhà Trần Hiểu Khâu, tôi sẽ không chút do dự mà tóm lấy con ma nữ này, nghịch chuyển thời gian của cô ta.

Nếu bắt sống được thì càng tốt.

Nhưng năng lực của tôi không có công năng ấy.

Nghịch chuyển thời gian của cô ta, cũng chẳng biết sẽ đạt đến mức nào.

Nếu đủ để khiến cô ta yếu đi, hoặc có thể trở lại thời điểm cô ta là người sống, thì rất có khả năng sẽ bắt sống được.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn qua Lưu Miểu.

Năng lực của anh ta khi giết chết ma không nhanh lắm, nói không chừng có thể khống chế tạm thời cô ta được.

Vừa liếc mắt qua, tôi bắt gặp Lưu Miểu đang cau mày.

Hình như anh ta không tin lời vừa rồi của ma nữ.

Trong thời gian này, Tí Còi đã điền xong thông tin lên hóa đơn chuyển phát.

Người nhận là Trần Hiểu Khâu, người gửi là bản thân cậu ta, địa chỉ thì lấy tại một cửa hàng nhỏ ở ngay bên cạnh chúng tôi.

“Đi thôi!”

Tí Còi giao hóa đơn cho ma nữ.

Lưu Miểu đưa tay ra ngăn lại.

“Đổi người gửi là tôi đi.”

Lưu Miểu giật tấm hóa đơn, rồi xé ngay.

Ma nữ nhướn mắt nhìn Lưu Miểu.

“Nếu vậy, thì để tên Hàn Vân càng an toàn hơn.”

Tôi đề nghị.

Hàn Vân trừng mắt nhìn tôi.

“Em có niềm tin chứ?”

Tôi hỏi nó.

Hàn Vân hất mặt nói: “Đương nhiên rồi.

Cô ta sao đấu nổi tôi!”

Cậu ta vừa nói, vừa liếc ma nữ một cái.

Sắc mặt ma nữ thoáng sa sầm lại.

Hàn Vân liền đưa tay đến, đắc ý đòi ma nữ đưa hóa đơn mới.

Ma nữ vừa thò tay ra, trên tay liền hiện ra một tờ hóa đơn.

Tôi cảm thấy không khí giữa hai người này khá tế nhị.

Xem ra trước đây trong mấy lần luân hồi, Hàn Vân đã làm gì đó, còn khiến ma nữ nếm quả đắng nữa.

Hàn Vân nhận hóa đơn, điền thông tin người gửi vào, rồi chuyển qua cho Tí Còi viết địa chỉ nhà Trần Hiểu Khâu.

Tôi thấy địa chỉ người gửi mà nó điền là một địa danh chưa từng nghe qua, cụ thể đến mức “Nhà họ Hàn, cửa gỗ sơn màu đỏ thứ ba ở hướng Đông Nam, khu cảng Ô Cốt”

Đây rõ ràng không phải là địa chỉ đúng tiêu chuẩn, mà nó thuần là văn nói.

Hơn nữa, rất có thể không phải là địa chỉ hiện tại, mà là nhà của Hàn Vân lúc nó còn sống.

Trong khung thông tin được gửi, thì tên của chúng tôi đều được điền lên, nhưng nó vẫn dùng cái cách gọi kiểu như “Công tử bột”

, còn tôi thì nó mô tả thành “Tên Ngốc”

Khóe miệng tôi giật giật mấy cái.

Tí Còi điền xong thông tin người nhận, đưa hóa đơn cho ma nữ.

Ma nữ lướt tay qua tấm hóa đơn, xé biên lai khách hàng ra, giao cho Hàn Vân.

Tôi còn chưa kịp hỏi Hàn Vân làm như thế có được không, thì không khí xung quanh đã có biến đổi.

Cơ hồ như chỉ trong chớp mắt, hai hố đen đột ngột phình to, gắn liền với nhau và cũng trùm phủ toàn bộ bầu trời.

Nhà cửa đều bị nhổ bật gốc, không nhà nào thoát nạn.

Một số tòa nhà vẫn còn người, họ bám trên cửa sổ la hét, hoặc có người thì nhảy khỏi cửa sổ, rồi bị hút bay đi.

Chỉ có mấy người chúng tôi là vẫn trụ vững trên đất.

Mặt đất bằng bê tông đã xuất hiện vết nứt, các mảnh vỡ bắt đầu bay lên.

Đường ống bên dưới bị một lực khá tức nhổ lên.

Dưới nữa là đất, đá cuội… thậm chí tôi còn nhìn thấy những thứ tương tự như hóa thạch, từ dưới lòng đất sâu bay lên.

Chẳng biết là do tôi nhìn nhầm, hay đó là hóa thạch cổ thật sự nữa.

Toàn bộ dị không gian đều sắp bị xé vụn ra.

Thân thể chúng tôi đều đang dao động dữ dội.

Cảnh vật trước mắt đều trở nên lờ mờ, thân thể giống như đang bị thứ gì đó lôi đi.

Trong hố đen phát ra một tia sáng nhỏ.

Thoáng chốc, hình như tôi đã trông thấy ở đầu bên kia của hố đen, là thành phố hoang tàn và đám quái vật đang đứng trên đống đổ nát ấy gầm rống.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của ma nữ.

Tiếng thở dài ấy vô cùng nhỏ, khiến tôi nghi là mình đã nghe nhầm.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên quái dị, âm thanh bị kéo dài, rút ngắn.

Cảnh vật bị đè bẹp, bị duỗi ra, thân thể tôi cũng theo đó mà thay đổi.

Không hề đau đớn.

Tất cả đều trở nên hài hòa với nhau trong bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Đến khi các âm thanh và hình ảnh tạp loạn này một lần nữa bị người ta bày ra, sắp xếp lại ngay ngắn, ý thức của tôi mới trở nên rõ ràng.

Tôi chưa kịp quan sát xung quanh, đã cảm thấy có âm khí phóng thẳng lên trời.

Vừa quay lại, tôi liền trông thấy Lưu Miểu nhào tới siết chặt cổ ma nữ, gần như giơ cả người cô ta khỏi mặt đất.

Ma nữ không hề vùng vẫy.

Khoảng không sau lưng cô ta có thứ gì đó thò ra, nắm lấy hai tay hai chân ma nữ, siết chặt eo cô ta.

Những bóng đen đó giống như rắn, nhưng linh hoạt hơn, gần như muốn chui hẳn vào trong người ma nữ.

Khuôn mặt của ma nữ cũng đang bị mấy bàn tay chụp lấy.

Chúng giật tóc, cấu xé da mặt cô ta.

Tôi định giúp Lưu Miểu một tay, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Vô số thông tin hình ảnh bùng vỡ trong đầu tôi.

Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của Nam Thiên, Tí Còi thì ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà.

Tôi cũng chẳng khá hơn mấy, ít nhất là toàn thân đã tê cứng.

Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy Lưu Miểu cũng đang có nét mặt đau đớn.

Anh ta vừa buông tay, thì con ma nữ liền bật cười một tràng, cả người đều hóa thành trạng thái của hồn ma, vèo một cái đã xuyên qua khỏi trần nhà, mất dạng.