Nam Thiên đã bay đến bên cạnh tôi, cả hai chúng tôi đều đang bị nắm chặt sau cổ áo.
Trên người Nam Thiên đang mang theo hai người nữa.
Người phụ nữ trung niên không biết đã bị Hàn Vân làm gì, chợt gào lên một tiếng rồi buông tay ra, bay vèo đi.
Cô gái đang ôm Nam Thiên mặt mày tái mét, vừa ngẩng lên thì vừa khéo đối diện với tôi.
Lúc này tôi không đủ nhẫn tâm, hoàn toàn không làm nổi cái chuyện như vừa rồi, hất người phụ nữ kia ra.
Rõ ràng đã biết rất nguy hiểm, bản thân tôi cũng đã quyết định không đi nữa, giờ mà hất người ta qua bên đó thì quá mất nhân tính.
Tôi đang muốn bàn lại với Hàn Vân.
Thân thể của Hàn Vân đột nhiên bay lên, hình như gánh không nổi sực nặng của ba người, nên cũng sắp bị hố đen hút vào.
Tôi đã trông thấy vẻ mặt đau đớn của Hàn Vân.
“Tìm chỗ nào nấp trước đã!”
Tôi nói ngay.
Nam Thiên đã tìm được một nơi, chỉ tay về phía tòa lầu chung cư gần nhất: “Cái ban công đó…”
Rắc, loảng xoảng! Tường ngoài, lan can ban công và cả kính cửa sổ hình như đều bị một cánh tay vô hình đập vỡ.
Cây cối trên chuỗi hành lang xanh đều bị bật gốc, mang theo đất bay vào trong hố đen.
Tôi và Nam Thiên cũng biến sắc mặt.
Nam Thiên cúi xuống, thò tay nắm lấy cánh tay cô gái.
“Em… cả nhà em đều bị hút vào đó rồi….”
Cô gái la lên, tiếng nói bị gió làm cho rời rạc ra: “Nam thần, anh phải sống đấy!”
Khi cô ta nói, hình như nước mắt đã ứa ra.
Cô ta cúi xuống cắn lên tay Nam Thiên.
Trên tay anh ta đã xuất hiện vết máu, rồi máu cũng cùng những thứ khác bay vèo đi.
Nam Thiên chịu đựng được một lát thì vẫn phải buông tay ra.
Tôi và anh ta đều định chụp cô gái lại, nhưng bóng cô ta đã mất hút vào bên trong hố đen.
Nam Thiên chửi đổng một câu, vẻ mặt rất âm trầm.
Tôi thấy cô gái ấy thật là ngốc nghếch.
Chắc cô ta là fan của Nam Tiên, nhưng vì thần tượng mà buông bỏ hy vọng sống thì ngốc quá.
Lòng tôi chợt buồn.
Đặc biệt là với biểu hiện vừa rồi của Hàn Vân.
Tôi thấy, cái bay vừa rồi của nó là cố tình.
Hàn Vân mang theo chúng tôi, gần như đang ngược gió mà đi, cứ thế nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đã rời khỏi phạm vi chịu sức hút của hố đen.
Tôi và Nam Thiên đáp đất.
“Em không nghe thấy âm thanh ở bên đó à?”
Tôi hỏi Hàn Vân.
Nó ngạc nhiên nhìn tôi, rồi tỏ vẻ như vừa bừng hiểu ra gì đó: “Vì thế nên anh mới muốn cứu cái chị đó à?”
Nam Thiên vừa thở hổn hển, không nhìn hố đen nữa, mà quay qua nhìn tôi chằm chằm: “Âm thanh gì?”
Nơi đây không phải khu dân cư, mà là khu buôn bán, bây giờ đã chẳng còn một bóng người, một số cửa hàng có vết tích bị đập phá.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy có tiếng người từ đằng xa.
Trong tòa nhà cho thuê cao tầng, có người đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía hố đen, không ngừng la hét hoảng sợ.
Chắc là vẫn có người đang chạy trốn.
Tôi nghe thấy có tiếng xe ô tô và tiếng đám đông đang chạy hỗn loạn.
Có lẽ họ vấn chưa biết gì, nhưng đã cảm thấy có nguy hiểm.
“Tiếng quái vật, bên thế giới đó đang có rất nhiều yêu quái và quái vật.”
Tôi trả lời câu hỏi của Nam Thiên.
Mặt Nam Thiên lập tức tái mét, cực kỳ khó coi, chẳng màng đến chuyện giữ hình ảnh ngôi sao nữa.
Khi đối mặt với những lời mắng mỏ của Nam Cung Diệu anh mình thì anh ta cũng không phản ứng mạnh đến thế.
Tôi trông thấy anh ta quay phắt đầu lại, rồi lại nhìn về phía hố đen, hai nắm đấm siết chặt, quai hàm cũng nghiến ken két.
Vết thương trên tay anh ta vẫn đang chảy máu.
“Có gì đâu.”
Hàn Vân lại rất bình tĩnh, hình như còn thấy ngạc nhiên với phản ứng của chúng tôi: “Mấy con yêu quái đó…”
“Oa oa…”
Tiếng con nít kêu khiến người ta nổi gai óc toàn thân.
Tôi cảm nhận có âm khí, vừa quay lại đã trông thấy Lưu Miểu cưỡi xe đạp chạy lại.
Anh ta vẫn bình tĩnh, lúc trông thấy tôi và Nam Thiên thì thoáng đưa mắt dò xét, sau đó bị cái hố đen kia hút hết sự chú ý.
Có một đứa bé gái sơ sinh đang ngồi trong giỏ chiếc xe đạp.
Trông nó khá hơn Tiểu Trương rất nhiều, múp míp mịn màng, rất khỏe khoắn.
Nhưng đó cũng là một con ma.
Bé gái vẫy tay gọi Hàn Vân.
Hàn Vân bỏ mặc chúng tôi, quay phắt lại đi tới, vui mừng bế đứa bé lên.
Lưu Miểu đến gần, tôi mới nhận ra sau lưng anh ta còn một người nữa.
Đứa đó ăn mặc rất kỳ quái, quần áo đỏ xanh đủ kiểu, vô cùng lòe loẹt.
Tôi cứ nhìn chằm chằm nó, qua khóe mắt thoáng thấy chiếc xe mà Lưu Miểu đang dựng lại.
Đó là xe đạp công cộng.
Nhìn kĩ mới thấy không phải Lưu Miểu đạp đi, mà chiếc xe đạp đó tự chạy.
“Cái tên này xem ra cũng không ngu lắm nhỉ.”
Bé gái trong tay của Hàn Vân đã biến mất.
Nó kênh kiệu nhìn linh hồn xe đạp công cộng.
Linh hồn kia làm lơ Hàn Vân, cứ nhìn tôi chằm chằm.
Qua biểu hiện của nó, chắc nó đã biết trong thế giới hiện thực xảy ra chuyện gì, hoặc ít nhất, nó biết tôi.
Đây chắc là cái cảnh kẻ thù đụng độ nhìn nhau đỏ con mắt.
Nhưng lúc này, hai bên chẳng còn ai màng đến mấy chuyện đó.
Lưu Miểu vẫn chưa xuống xe, cứ ngồi yên trên đó.
Bên đường có hai chiếc xe đạp công cộng tự động mở khóa, rồi chạy đến trước mặt tôi và Nam Thiên.
Hàn Vân mặc kệ tất cả, tự mình nói ra kế hoạch mà nó đã bàn với tôi.
Lưu Miểu nghe được thân phận của tôi và biết Diệp Thanh đã thoát, thì mới tỏ ra thoải mái.
Chúng tôi không có thời gian để chào hỏi nhau.
Tôi lại cảm thấy có gió.
Sức hút từ hố đen truyền lại.
Nó vẫn đang tiếp tục mở rộng.
Càng tồi tệ hơn là, tôi đã trông thấy ở một góc khác của khu phố, cũng đã xuất hiện một cái hố đen khác.
Hai cái hố đen ở khu Dương Sơn đều phát sinh dị biến cả rồi.
Điểm này lại khiến tôi càng thấy nghi ngờ suy luận trước đó của mình hơn.
Rốt cuộc là do thế giới tương lai có chuyện, khiến cửa ra vào dị không gian phát sinh dị biến; hay là do tôi gây ảnh hường đến khu dị không gian Dương Sơn này, rồi từ đó ảnh hưởng đến cửa dị không gian? “Vậy ra, vẫn còn thiếu một người thì chúng ta mới xuất phát được?”
Lưu Miểu hỏi: “Nên đi vào cái nào đây? Cậu cũng đã nói rồi, trước giờ chưa từng xảy ra tình huống này.
Sếp đi theo con đường này, vốn cửu tử nhất sinh.
Tôi thì chết ngay trên đường đi.
Bây giờ, hai cửa dị không gian đều có thay đổi, có lẽ bên kia còn nguy hiểm hơn xưa.”
Lưu Miểu nhìn Hàn Vân nói tiếp: “Lần trước tôi với sếp đi vào cái nào?”
Hàn Vân chỉ về phía trước, không phải cái cửa dị không gian mà chúng tôi vừa chạy thoát.
“Lần trước chỉ có cái ở trong đại học Kinh tế Tài chính mở, hai người đã đi vào cái đó.”
Hàn Vân đáp.
Hai người cùng đi, ít nhất thì linh hồn của Diệp Thanh cũng đã quay lại thế giới hiện thực.
Điều này chứng tỏ, đi vào đó sẽ có một cơ hội nhất định để quay lại thế giới hiện thực.
Hơn nữa, cái cửa dị không gian sau lưng chúng tôi đang vang ra tiếng gầm rống khiến tôi sợ hãi của đám quái vật.
“Vừa rồi em nói đến yêu quái, là ý gì đó?”
Tôi nhớ lại đề tài bị cắt ngang khi nãy.
“À, đám yêu quái đó không ăn chúng ta đâu.”
Hàn Vân đáp.
Cái giọng điệu thơ ngây trẻ con của nó khiến tôi nghi ngờ độ chân thật của lời nói này.
Tôi đã gặp yêu quái mấy lần rồi, chúng tấn công thành phố là chuyện không thể chối cãi.
Con quái vật Behemoth mà Diệp Thanh đang nhốt trong thôn Sáu Công Nông hình như không ăn thịt người, nhưng nó đã giết chết không ít người.
Duy nhất có một lần tôi thấy quái vật nuốt chửng gì đó, chính là con Kỳ Lân trong cảnh mộng.
Con quái vật giống Kỳ Lân ấy đã ăn một con ma đến từ thế giới tương lai.
Có thể đúng như Hàn Vân nói, chúng không xem con người là thức ăn.
Có lẽ thế giới tương lai là giới tự nhiên, chúng cũng là một chủng vật được Ông Trời tạo ra để chuyện đối phó ma quỷ, là một mắt xích trong chuỗi sinh thái.
Nhưng lúc chúng giết chết ma, thì lực tàn phá quá khúng khiếp.
Con người như kiến cỏ, khả năng bị ngộ thương, ngộ sát cực cao.
“Tôi biết con đường tiện hơn nhiều.”
Giọng nói phụ nữ vang lên.
Tôi quay phắt qua, trông thấy một người phụ nữ bay từ trong con hẻm bên cạnh ra.
Trên người cô ta không có âm khí, vóc người và cách ăn mặc đều rất bình thường, nhưng đích xác là cô ta đang bay ra như ma.
Tôi nhớ đến ma nữ mà Hàn Vân đã nói.
Đây là ma nữ chuyển phát nhanh sao? Ma nữ đưa tay ra, trên hai ngón tay đang kẹp sẵn một tấm hóa đơn chuyển phát, chứng minh cho suy đoán của tôi.
“Điền thông tin người nhận, tôi có thể đưa mấy người cùng trở lại thế giới hiện thực.”
Ma nữ nói.