Những thứ mà tôi đang nghĩ đã thuộc về vấn đề có tính vĩ mô và lý luận mất rồi, chẳng giúp ích gì trong việc giải quyết rắc rối trước mắt.
Tôi gần như có thể chắc chắn, chính con ma chuyển phát nhanh đã giết chết các Quỷ Sai.
Và điều này khiến cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Nó đủ sức xóa sổ mấy chục Quỷ Sai, thì thực lực chắc không yếu hơn con ma núi Quảng Nguyên.
Lúc đối phó với con ma núi Quảng Nguyên, tôi đã vô cùng đuối sức, còn nhận được không ít hỗ trợ từ nhóm Thanh Diệp, mới thành công nổi.
Hiện tại tôi dẫn theo Tí Còi và Nam Thiên, cả hai đều kém về kĩ năng chiến đấu, khó khăn phải đối mặt không hề giảm đi, mà có thể còn tăng lên.
Điều này thực sự rất khó xử.
Tôi leo xuống ghế, nói những gì mình thấy với Tí Còi và Nam Thiên.
Vừa quay lại, tôi nhận ra con ma sơ sinh trên vai Tí Còi đã biến mất.
Tí Còi và Nam Thiên thì vẫn đang tiêu hóa cái thông tin mà tôi vừa cung cấp và suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Tôi ngẩng lên thì trông thấy con ma sơ sinh đang bò trong lầu chuông.
Nó đang bi bô gì đó, còn huơ huơ cánh tay như búp sen của mình, hình như đang ra hiệu gì đó, điệu bộ vô cùng kích động.
Tôi hỏi con ma nhỏ mặc đồ tây sau lưng mình.
Nó giải thích cho tôi hiểu: “Tiểu Cam trông thấy có cầu thang ở ngoài kia.”
Cầu thang? Mặt tôi lập tức đơ ra.
Nhưng khi đã có phát hiện, thì vẫn phải leo lên xem sao.
Tôi báo với Tí Còi và Nam Thiên một tiếng rồi leo lên lần nữa.
Đẩy xác Quỷ Sai chặn ngay ô cửa ra, tôi nhọc nhằn bám lấy mặt sàn của lầu chuông, để đu người lên.
Con ma mặc đồ tây đã leo khỏi lưng tôi.
Bên dưới Tí Còi và Nam Thiên đẩy phụ, trên thì có hai con ma kéo lấy hai cánh tay tôi.
Dẫu vậy, tôi cũng vật vã lắm mới leo lên được.
Chẳng có lấy một chỗ để chen chân, tôi đành áp sát người lên xác các Quỷ Sai.
Tôi vốn chẳng muốn mình rơi vào tình huống này, vì sợ nhiễm phải thứ gì đó chẳng lành.
Chắc Quỷ Sai không mang bệnh truyền nhiễm, nhưng ai mà biết được trên xác họ có ẩn chứa chất độc quái dị nào không chứ? Bản thân hai con ma nhí không tiếp đất mà bay lơ lửng quanh quả chuông lớn, còn tôi thì bị chúng vứt lên đống xác chết.
Tôi luống cuống bò dậy, do không có chỗ chen chân, nên đành phải thì thào xin lỗi, giẫm thẳng lên xác của các Quỷ Sai, bám vào quả chuông mới tạm đứng vững.
Cái chuông to lắc lư, không phát ra âm thanh.
Tôi hỏi con ma mặc đồ tây vị trí của cầu thang, con ma sơ sinh chỉ phương hướng cho tôi.
Bên trên lầu chuông là một đỉnh nhọn.
Toàn bộ tòa lầu giảng đường đều có chóp nhọn, độ nghiêng của ngói không hề ít.
Ở đây dùng ngói bằng đất nung, hơi có chút mùi vị của chốn điền viên.
Ở mặt áp vào bên trong đang có một chiếc cầu thang bắt lên mặt ngói, loại thang thẳng được lắp cố định, thường thấy ở những nơi kiểu như tường ngoài các tòa nhà hoặc đường ống dẫn nước.
“Nếu vậy thì… cái cửa nhỏ đó…”
Tôi quay lại, chỉ trông thấy quả chuông lớn và dấu tay tôi để lại khi sờ vào.
Thứ tôi muốn nhìn là cái cửa mà tôi chui vào.
Nếu tôi đoán không nhầm, thì chắc chắn cửa ấy đã bị bỏ đi.
Cái cầu thang kia còn rất mới, kim loại đang phản quang lấp lánh.
Vật chết trong dị không gian này đều sẽ duy trì trạng thái khi mọi chuyện xảy ra.
Như vậy cũng có nghĩa là, đám Quỷ Sai đã chết từ lâu và ô cửa leo lên lầu chuông cũng đã bị hỏng từ lâu, suốt thời gian dài không người sửa sang, nhưng gần đây trường đã lắp lên nóc lầu một chiếc cầu thang mới để tiện đi vào lầu chuông.
Bảo là tiện, nhưng cũng cao đến ba tầng lầu.
Mà độ cao của kiến trúc trường học còn vượt xa những kiến trúc thông thường.
Với độ cao này, lên xuống gì cũng bất tiện hết.
Tôi đi đến chỗ cầu thang, cẩn thận leo xuống, đến chỗ mép của đỉnh lầu, dõi mắt nhìn xuống.
Trên bức tường ở bên dưới cũng có cầu thang mới lắp.
Tôi nhìn mà không khỏi ngớ người.
Trước đó, khi tìm người trong lầu, đi ngang qua cổng tò vò ở tầng một, tôi đâu có thấy cầu thang như thế.
Lúc đi vào giảng đường phía đối diện, qua cửa sổ tôi cũng không thấy trên vách tường có cầu thang.
Tôi phóng tầm mắt nhìn về phía bãi cỏ ở trung tâm chữ hồi.
Trên đó vốn có một pho tượng danh nhân, nhưng bây giờ nhìn qua, chỉ thấy một quyển sách được chạm từ khối đá hoa lớn.
Cuốn sách đang mở ra, bên trên thoáng có những luồng ánh sáng màu đen.
Tôi giật mình, định quan sát thật kĩ thì trông thấy luồng ánh sáng ấy mở rộng thành một cái hố đen, phủ trùm toàn bộ cuốn sách.
Tiếng bánh xe lăn lốc cốc vang ra từ trong hố đen.
Tôi vội vàng nằm xuống, rồi nháy mắt ra hiệu hai con ma nhí, thì thào bảo chúng cũng nấp vào.
Tôi gắng gượng dõi mắt trông xuống, thì nhìn thấy có bóng người đi ra khỏi hố đen.
Chính là người đẩy xe đi vào lầu giảng đường mà tôi đã nhìn thấy khi nãy.
Trên chiếc xe đẩy vẫn còn chiếc thùng chứa hóa đơn chuyển phát.
Sau khi ra khỏi hố đen, ông ta không rời đi xa, mà mở thùng giấy ra.
Hố đen sau lưng ông ta đã thu hẹp lại, trở thành pho tượng như ban đầu.
Bấy giờ, bức tượng đã biến thành danh nhân như tôi thấy trước đó.
Sau khi thùng giấy được mở ra, các tấm hóa đơn chuyển phát nhanh tự động bay ra, lượn vòng trên bãi đất trống chật hẹp ấy.
Thoáng chốc, đã có đến mấy tấm hóa đơn biến mất giữa không trung.
Số hóa đơn đang tung bay như bão tuyết cũng trong thời gian ngắn đã hoàn toàn tan biến.
Thấy hóa đơn đều đã biến mất, người kia đẩy chiếc xe và chiếc thùng rỗng đi về phía cổng tò vò.
Tôi phải chờ rất lâu, đến lúc tiếng bánh xe lùi xa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi trở lại theo đường cũ, leo xuống dưới qua ô cửa nhỏ của lầu chuông.
Nam Thiên hỏi ngay: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Sao thình lình tôi lại nghe thấy tiếng bánh xe lăn?”
Tí Còi nói: “Nãy giờ bọn tôi cả thở cũng không dám luôn.”
Tôi thấy Lợi Lợi đang ôm đùi của Nam Thiên, giống như đang rất sợ hãi, được Nam Thiên xoa xoa đầu.
Có điều, ở chỗ Nam Thiên không trông thấy, con ma nhí này lại nhoẻn miệng cười.
Tôi nói phát hiện của mình cho hai người họ biết.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi liền xuống lầu, đến chỗ cái cổng tò vò ấy.
Nhìn xuyên qua cổng tò vò thì vẫn thấy như cũ, chính là bức tượng danh nhân.
Tôi cẩn trọng kiểm tra thêm một lát nữa, mới dám bước chân qua khỏi lằn ranh giới ấy.
Trên bãi đất trống nhỏ có thảm cỏ và cũng có lối đi lát đá.
Khi bước chân lên mặt đá, tôi cảm nhận được có loại hơi thở gì đó rất khó tả.
Đi thêm vài bước, lại quay đầu kiểm tra ngay.
Trên tường là chiếc cầu thang mà tôi đã thấy khi nãy.
Tôi đi tiếp, đến trước pho tượng kia.
Vừa đến gần, không gian xung quanh pho tượng lập tức trở nên méo mó.
Giữa pho tượng bằng đá hoa trắng xuất hiện một vòng xoáy, nuốt pho tượng vào trong.
Cũng giống như màu sắc đậm đặc trên tượng đã bị người ta cạo bỏ, hình dạng vì thế mà thay đổi.
Pho tượng hình quyển sách mà tôi thấy khi nãy đã hiện ra trước mặt.
Giữa quyển sách, đang có một cái hố đen nho nhỏ.
Quả nhiên không bị lầm! Tìm ra rồi! Tôi cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Giờ chỉ cần xóa sổ cái hố đen này, thì tất cả sẽ… Tôi vừa nghĩ bụng vừa nhấc tay lên.
Chợt ngay khoảng khắc này, cái hố đen mở rộng ra.
Tôi giật mình, ngỡ nó có cấu tạo giống như cửa tự động, hễ có người đến gần sẽ tự động mở ra.
Nhưng khi tôi chưa kịp chạm tay vào, thì liền trông thấy có bóng người bay ra khỏi hố đen.
Tôi và đối phương đã mặt đối mặt với nhau.
Đó là một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp, ăn mặc rất đơn giản thoải mái, không có gì đặc sắc.
Lúc vừa thấy tôi cô ta thoáng sửng sốt, rồi ngay sau đó thân thể cô ta bùng phát ra một đám âm khí rất lớn mạnh.
Tôi không chút do dự, nhào đến chụp lấy cánh tay của cô ta.
Năng lực của tôi ào ào trút ra, âm khí của cô ta hóa thành một con báo, hung hãn nhào về phía tôi!