Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1479: Đại học kinh tế tài chính




Sự xuất hiện của Tí Còi vô cùng thảm hại, nhưng ngoại trừ thảm hại và bộ dạng sợ hãi ra, có vẻ cậu ta không bị thương hay gặp phải rắc rối khác.

Tôi đỡ cậu ta dậy, hỏi han vài câu, sau khi biết chắc cậu ta không sao thì mới thấy yên tâm.

Đám ma nhỏ không có ý đối địch với chúng tôi, Nam Thiên sau khi trao đổi với Lợi Lợi thì đã quyết định làm sao để cả nhóm lẻn vào trường đại học Kinh tế Tài chính.

“Bọn em có thể qua mặt đám người đó dễ dàng, chỉ cần không gặp ma thì chẳng còn vấn đề gì cả.” Lợi Lợi hất cằm nói đầy kiêu ngạo.

Cô bé rất tự tin, đồng thời còn biễu diễn một chút.

Đáng tiếc là tôi có thể nhìn thấy âm khí, cũng có thể cảm giác được khác thường.

Ảo ảnh mà Lợi Lợi tạo ra vẫn còn kém xa con ma núi Quảng Nguyên và người dẫn đường ở Hối Hương, càng không thể sánh nổi thực phẩm mà cái thứ mới làm ra.

Lợi Lợi không gạt được tôi, nhưng Nam Thiên và Tí Còi thì đã bị lừa ngon. Tuy cũng thoáng nhận thấy có gì đó bất thường, nhưng Tí Còi không thể nói rõ được, chớp mắt liền bỏ qua.

Đây chắc cũng có thể chứng tỏ sự chênh lệch về thực lực của ba chúng tôi.

Ngẫm lại, tôi liền đề nghị Nam Thiên ở nguyên chỗ cũ, không cần theo hai chúng tôi đi một chuyến như vậy.

Dù sao anh ta cũng chỉ là một người bình thường, đi qua bên đó cũng không giúp được bao nhiêu.

Có thể tìm được đám ma nhỏ giúp đỡ đều là nhờ vào Nam Thiên. Tôi làm như thế có chút không thỏa đáng, nhưng cũng là vì nghĩ cho Nam Thiên thôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi bị Nam Thiên từ chối rồi.

Quả nhiên anh ta lắc đầu.

“Dù gì tôi cũng đã cùng hai người rơi vào chỗ này rồi, để lại một người ở đây có hay ho gì đâu?” Nam Thiên nói.

“Đây là chuyện hay ho sao?” Tôi cạn lời.

“Cách để rời khỏi chỗ này chắc chắn là nằm trong trường đại học đó đúng không? Nếu có xảy ra trục trặc, tôi đi theo hai người trái lại vẫn còn an toàn. Mà hai người cũng không cần quay lại tìm tôi.” Nam Thiên lại nói.

Đây là lý do cũng khá tin cậy.

Tôi hơi do dự.

Tí Còi lên tiếng: “Thế thì để anh ta đi cùng đi. Chẳng phải anh ta hay bảo mình may mắn à? Tôi thấy đúng là số anh ta khá thật đó. Cứ coi như mang theo vật may mắn đi.”

Nam Thiên không vì vậy mà nổi giận với Tí Còi, trái lại còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Số tôi đúng là rất may.”

Tôi chẳng còn gì để nói.

Hai chọi một.

Tuy về phương diện quái dị thì tôi có kinh nghiệm và thực lực hơn. Nhưng trước đó mỗi khi gặp phải chuyện quái dị, tôi đều trong trạng thái mơ màng. Với tình hình hiện tại, cũng chưa chắc quyết định của tôi đã là đúng.

Suy tới tính lui, chúng tôi lại phải thương lượng với đám ma nhỏ một lượt nữa, mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Cả ba chúng tôi đều sẽ đi đến trường đại học Kinh tế Tài chính, do đám ma nhí quá đông, nên chỉ có ba đứa đi theo chúng tôi, mỗi đứa kèm một người.

Sau khi bàn bạc xong xuôi thì trời cũng đã mờ sáng.

Tí Còi than đói, khiến bụng tôi và Nam Thiên cũng kêu ùng ục.

Lợi Lợi liền đưa cho Nam Thiên một chiếc bánh kem trông rất ngon. Nhưng trong mắt tôi, chiếc bánh ấy đang bao phủ một lớp âm khí nhàn nhạt.

“Đây không phải đồ thật đúng không?” Nam Thiên hỏi.

Lợi Lợi buồn bã gật đầu.

“Cảm ơn lòng tốt của em. Nhưng mà ảo giác không thể lấp đầy được dạ dày. Anh vẫn ổn mà.” Nam Thiên nói.

Tôi hùa theo: “Anh ta vẫn là người sống, chạm vào quá nhiều âm khí sẽ không tốt đâu.”

Nam Thiên khác chúng tôi, anh ta là người bình thường. Hiện tại anh ta nhìn thấy được đám Lợi Lợi, hoàn toàn là do đám Lợi Lợi chủ động hiện thân.

Lúc này ba chúng tôi liền chuẩn bị lên đường.

Cậu nhóc mặc đồ tây sẽ đi theo tôi, nó đã nhảy phóc lên lưng rồi nắm chặt vạt áo của tôi. Một đứa bé xíu khác thì ngồi lên vai Tí Còi. Theo lời của Lợi Lợi, đứa bé vẫn chưa nói được rõ lời này đã tồn tại hơn 200 năm rồi. Và đương nhiên là Lợi Lợi đi kèm với Nam Thiên. Cô bé được Nam Thiên bế trước ngực, khiến cho mình và Nam Thiên đều tàng hình. Tí Còi cũng được làm cho tàng hình, cả người bị âm khí bao phủ. Sơ với Nam Thiên đang rất điềm tĩnh, thì cậu ta đang khá lóng ngóng không thoải mái. Tôi là người duy nhất hiện thân. Thực lực của ma nhỏ mặc đồ tây mạnh hơn hai con ma kia một chút. Cậu ta tự huênh hoang là mình đã sống hơn 200 năm, chẳng biết có thật không. Có điều, đích xác là âm khí của cậu ta mạnh hơn đám ma nhí kia thật.

Đám ma nhỏ còn lại thì đang ngửa đầu dõi mắt tiễn chúng tôi đi, có đứa còn bám theo chúng tôi một đoạn, rồi mới tan biến giữa ánh nắng ban mai.

Khoảng cách 500 mét không hề xa.

Khi gần đến nơi, tôi liền nhận thấy trạng thái của đám người đang tụ tập trước cổng trường đại học rất tệ hại.

Kẻ nằm người ngồi đầy trước cổng và vách tường của trường, chẳng còn chút tinh thần.

Ban đầu tôi cũng thấy lo, nhưng sau khi đến gần, nhận thấy ngay cả liếc nhìn chúng tôi một cái mà họ cũng lười, liền hiểu ra đây là đám người đã hoàn toàn bỏ cuộc mà Trình Lân đã nói. Họ chỉ đến đây chờ chết, sau khi chết thì sống lại, cứ thế lặp đi lặp lại không có hồi kết. Họ chẳng làm gì, có lẽ chỉ còn hơi thở và nhịp tim là còn hoạt động.

Tôi quan sát một lát, không thấy ai trong số họ có thể bắt chuyện được.

Cổng chính cũng toàn người là người, cửa tự động đã đóng kín. Có điều loại cửa tự động ở trường học này rất thấp, chỉ cao đến thắt lưng người ta.

Tôi ngó vào phòng trực cổng, thấy bóng người đang ngủ gật.

Tôi bước đến, gõ tay lên cửa kính của phòng trực.

Người bên trong giật mình tỉnh giấc ngay, đưa ánh mắt ngái ngủ nhìn tôi.

Đó là một người trẻ tuổi tầm trên hai mươi, có tinh thần hơn so với đám người đang nằm như xác chết ngoài kia, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh ta vừa ngáp vừa quay qua ấn cái công tắc trên mặt bàn.

Cổng tự động từ từ co lại, tạo thành lối đi đủ cho một người.

Cái thứ này vẫn có điện, thực sự khiến tôi rất bất ngờ.

Nhưng bóng trên cửa của tôi đang mang một khuôn mặt xa lạ, nhìn không ra vẻ kinh ngạc.

Thực lực của con ma nhỏ mặc đồ tây đúng là rất mạnh. Và thông tin mà Trình Lân đã tiết lộ cho tôi biết cũng không hề sai.

Tôi đi vào trong, cố tình bước thật chậm để Nam Thiên và Tí Còi có thể theo kịp.

Người thanh niên trực cổng lừ đừ đi ra, cất giọng uể oải: “Làm gì đây?”

“Tôi muốn vào điền hóa đơn chuyển phát.” Tôi giải thích thêm: “Chịu hết nổi rồi, cho tôi điền hóa đơn đi.”

Tôi muốn diễn cho đạt một chút, nhưng tiếc là kĩ thuật diễn xuất của tôi rất tệ, câu thoại này lại cực kỳ không bình thường nên tôi cũng không thể diễn tốt được.

Lúc nãy khi tập thử, Nam Thiên đã làm mẫu cho tôi mấy lượt. Tôi chỉ nhìn ra được anh ta không phải diễn viên thực lực, ít nhất là chưa đạt đến trình độ bất kì lời thoại hay mô típ nhân vật nào cũng có thể thành thạo.

Nếu không thì lúc này đúng ra là để Nam Thiên ở ngoài sáng, tôi và Tí Còi trong tối rồi.

May sao, thực lực của con ma nhỏ mặc đồ tây vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Tôi vừa dứt lời, bản thân còn thấy rất tệ, nhưng người thanh niên kia thì lại nhếch mép lên một cái, rồi lầm bầm “Biết điều sớm có hay hơn không”, rồi đi trước dẫn đường cho tôi.

Trình Lân không tả rõ bố cục bên trong trường đại học Kinh tế Tài chính, đám ma nhí cũng không biết hoàn cảnh trong này.

Tôi đi theo người thanh niên kia băng qua một hành lang dài gần cổng trường, quẹo cua rồi vòng qua một tòa lầu giảng đường gần nhất, trông thấy một cái quảng trường nhỏ.

Bảo là quảng trường, nhưng thực ra đó là một bãi trống trước lầu giảng đường. Tách biệt với đường đi trong sân trường, lát gạch loại khác, còn trồng cây bao xung quanh, trung tâm đặt một pho tượng, nhìn vào cũng khá hoành tráng.

Nhưng hiện tại sự hoành tráng ấy đã bị các đồ tạp vật phá vỡ.

Xung quanh pho tượng đặt mấy chiếc bàn dài. Có vài chiếc máy tính được đặt trên bàn, đều là máy bàn cả. Ổ cắm điện giăng loạn xà ngầu. Máy tính đã vậy, đống giấy tờ trông càng tạp nham hơn.

Xung quanh đang có không ít người, tiếng bàn tán lao xao vang lên không ngớt.

Nhưng phần lớn âm thành đều được vang ra từ trong tòa lầu giảng đường trước mặt, do cách khá xa nên nghe chẳng rõ.

Những người trên quảng trường thì khá là khẽ giọng, ai làm việc nấy, một nửa là già, một nửa là trẻ. Già thì tra cứu hồ sơ, trẻ thì thao tác máy tính, phân chia rạch ròi, ai có việc nấy. Tôi còn thấy có mấy người đang mặc đồ đồng phục, không chỉ có cảnh sát, mà còn có những nhân viên thuộc bộ phận chấp pháp khác.

Nhìn cảnh tượng này, người không biết chuyện còn tưởng đây là văn phòng tạm thời do chính phủ lập nên.

Quan sát một lượt chưa nhìn thấy âm khí, tôi có chút yên lòng.

Người thanh niên sau khi dẫn tôi đến liền gọi một cái tên.

“Người này đã nghĩ thông rồi.” Anh ta chỉ tay vào tôi.

“Tên gì? Số chứng mình thư là bao nhiêu? Nhà ở đâu, công tác ở đơn vị nào?” Đối phương thẳng thừng ném cho tôi một mớ câu hỏi.

Tôi nhìn ra được là họ muốn kiểm định thân phận. Căn bản là tôi không thể qua được cửa này. Cho dù có khai là tôi không phải dân ở khu Dương Sơn, họ không nghi tôi thì cũng không thể tín nhiệm tôi được.

Con ma nhỏ đang đu sau lưng tôi thò tay đến, búng tách một cái bên tai tôi.

Chẳng biết nó đã làm gì, mà tôi chỉ trông thấy cái người thẩm vấn kia và người thanh niên đang đứng bên cạnh đều gật đầu.

“Được rồi, biết rồi. Vậy cậu điền hóa đơn chuyển phát trước đi, tìm thử xem có người tương ứng không.” Người thẩm vấn quay lại gọi một tiếng, có một người trong đội ngũ công tác chạy lại.

“Sao? Là người lão Từ quen à?”

“Sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh tế Tài chính khóa 2015, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên mới về thăm thầy cũ. Cậu đem hồ sơ của đại học Kinh tế Tài chính ra đây, để xem xem cậu ta có biết ai không. Tiện thể tra luôn lai lịch của cậu ta. Haiz, tôi đi nghỉ chút đã.”

Khi hai người họ trao đổi xong, thì tôi cũng đã biết được con ma ấy đã làm gì rồi.

Con ma nhí thì thầm bên tai tôi: “Em đã khiến họ chấp nhận thân phận của anh. Yên tâm, họ sẽ tự tưởng tượng cho đầy đủ, không nghi anh đâu.”

Tôi nghe mà không khỏi thở phào.