Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1475: Quá nhiều ma (1)




Do trong lòng vẫn còn ngờ vực, nên tôi không dám mạo hiểm.

Tuy sau khi chết biến thành ma, có thể thực lực của tôi sẽ mạnh hơn, nhưng suy cho cùng sống vẫn tốt hơn. Sau khi chết đi, có quá nhiều chuyện không biết, mức độ không chắc chắn cũng quá nhiều. Hơn nữa, chẳng ai chịu chết đi một cách tùy tiện cả.

Dù lòng thấy e sợ, nhưng tôi vẫn quyết định đến gần trường đại học Kinh tế Tài chính xem thử thế nào.

Đây là manh mối duy nhất mà tôi có được cho đến lúc này. Biết được con ma đó có thể đang ở bên trong trường ấy, thì tôi cũng không cần phải loanh quanh mò mẫm ở những nơi khác.

Tôi đã hỏi thăm Trình Lân.

Anh ta không có ý tham gia vào chuyện này. Và anh ta cũng không xem trọng tôi.

“Tại sao anh đến đây? Có người nhờ vả? Người ở bên ngoài?” Anh ta hỏi.

Khả năng tư duy của anh ta rất nhạy bén, ngay lúc đặt câu hỏi thì bản thân anh ta đã có ngay đáp án.

Mà đáp án này kể ra cũng không sai.

Sau khi cảm ơn Trình Lân, tôi chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên Trình Lân gọi tôi đứng lại, ném cho tôi thứ gì đó.

Sau khi chụp được, tôi nhận ra đó là một thanh bánh năng lượng có vị yến mạch, dài bằng ngón tay. Tôi quan sát thời gian sản xuất trên bao bì, thì trên đó đề “Ngày 30 tháng 9 năm 2032”. Tôi giật mình, quan sát lại thật kĩ, nhận thấy nhãn hiệu của cái bánh này lạ hoắc, công ty sản xuất tôi chưa từng thấy qua, địa chỉ nơi sản xuất cũng là một thành phố hoàn toàn xa lạ.

Lòng tôi liền thấy nghi ngờ.

“Đây là thứ có được từ trong trường đại học Kinh tế Tài chính. Tôi đã nói, họ có nguồn cung ứng thức ăn.” Trình Lân nói.

“Anh biết những thứ này có từ đâu không?” Tâm trạng tôi có chút kích động, nhưng cố nén cảm xúc lại, bình tĩnh hỏi: “Tôi chưa từng thấy sản phẩm này trên thị trường. Mà hình như cái bánh năng lượng trên thị trường Dân Khánh cũng không có nhãn hiệu này.”

Trình Lân lắc đầu: “Không biết.”

Thấy anh ta cụp mắt xuống, tôi cố bày ra dáng vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại như bị con chuột cắn cho một phát.

Rõ ràng Trình Lân đã biết được gì đó nhưng không chịu nói ra.

Tôi định hỏi thêm nhưng chiếc đèn trên bàn làm việc chợt phụt tắt.

Tôi bị dọa giật mình

Trình Lân bình tĩnh, khom người xuống, loay hoay quay máy phát điện.

Thân thể anh ta lọt thỏm đằng sau bàn làm việc, tôi không thấy gì hết.

Thời cơ không được tốt lắm.

Tôi muốn nói khách sáo vài câu nhưng lại không thích hợp lắm. Bảo tôi nói thẳng thì cũng có chút không thỏa đáng.

Biểu hiện của Trình Lân đã vượt khỏi phạm vi của một người bình thường. Có thể anh ta là một người quả đoán bình tĩnh hơn người. Gặp phải những chuyện không thể tin nổi, vẫn thong dong ứng phó. Nhưng cũng có khả năng, từ lâu Trình Lân đã gặp con ma ấy, hoặc thứ gì đó, người nào đó… và biết được một vài bí mật. Có lẽ, anh ta còn biết được nhiều chuyện hơn tôi, nhưng cũng có thể là ít hơn. Rốt cuộc anh ta có đáng tin cậy hay không, tôi cũng chưa dám chắc.

Tôi không dám để lộ năng lực của mình cho Trình Lân biết và anh ta cũng sẽ không thật lòng khi đối diện với tôi. Nếu anh ta muốn thì đã nói ra từ lâu rồi. Chúng tôi đều có uẩn khúc của riêng mình, nên không chịu để lộ bí mật của mình trước.

Ngẫm nghĩ tới lui tôi vẫn đành bỏ cuộc.

Trước hết cứ đến đại học Kinh tế Tài chính quan sát tình hình đã, nếu tình thế bất ổn thì tôi mới tính đến chuyện khác.

Tôi hỏi Trình Lân làm sao đi ra khỏi cái bệnh viện lộn xộn phức tạp này.

Chiếc đèn trên bàn làm việc đã sáng trở lại, nhưng cứ chớp nháy liên tục, hình như điện áp không được ổn định.

Trình Lân đã hoàn toàn buông xuôi, đứng lên sau bàn làm việc.

Ánh sáng của chiếc đèn đã dần dần mờ đi.

Trình Lân nói: “Để tôi đưa anh ra.”

Anh ta muốn dẫn tôi đi, nên đi thẳng về phía tôi.

Tôi nghiêng người nhường cho anh ta đi trước, nhưng không hề tránh anh ta.

Trình Lân đút hai tay vào túi áo blouse trắng, anh ta bước đi thoăn thoắt giống lúc trước tôi thấy, may mà anh ta mang giày thể thao, nên tiếng bước chân không ồn lắm.

Dẫu vậy, khi anh ta bước trên hành lang, tiếng bước chân vẫn cực kì vang.

Tôi vẫn chưa nhìn thấy những hồn ma bay vật vờ, cứ đi theo Trình Lân xuống lầu. Anh ta dẫn tôi vòng ra mặt sau của tòa lầu, rồi đi vào một tòa lầu khám bệnh tạm thời.

Bên trong tòa nhà khá bừa bộn, hành lang chật hẹp, ghế ngồi đều là băng ghế bằng nhựa, còn có vài chiếc giường bệnh nằm chặn ngang lối đi.

Trình Lân đẩy giường qua một bên, tiến về phía trước.

Khi đi ngang qua một gian phòng làm việc, tôi đã nghe thấy có tiếng động bên trong.

Trong ấy có âm khí, chắc chắc đang có một con ma.

Nhưng Trình Lân chẳng để tâm.

Con ma ấy cũng không thấy đi ra.

Tôi lại nghe thấy đoạn hành lang sau lưng mình có tiếng bước chân, hình như là một đứa bé đang chạy.

Vừa quay lại, tôi chỉ thấy một luồng âm khí đang bay đến một dãy hành lang khác.

Ma ở đây đều không có khả năng tấn công.

Trình Lân đẩy cửa, rời khỏi tòa lầu này, trước mặt chính là tòa lầu khám bệnh của bệnh viện.

Tôi quay lại nhìn bảng hiệu trước cửa tòa lầu nhỏ tạm dùng để khám bệnh. Khoa chấn thương chỉnh hình được đặt ở đây. Quay lại nhìn tòa nhà khám bệnh phía trước, ở vị trí cửa sau đang dán biển Khoa nhi.

“Lộn xộn quá.” Tôi buột miệng thốt lên.

Trình Lân khịt mũi: “Mở rộng quá nhanh, nên chẳng có quy cách gì hết, cũng chẳng kịp quy hoạch lại. Lúc tòa lầu này mới được xây lên, còn bảo sẽ ứng phó được những mười năm. Nhưng chưa đến một năm đã phải mở rộng thêm, vì phòng bệnh không đủ cung ứng.”

Nội dung cuộc nói chuyện của chúng tôi rất bình thường, giống như một cuộc trò chuyện giữa một bác sĩ bình thường và một bệnh nhân đi ngang qua.

Nhưng mà nơi đây thì chẳng bình thường chút nào.

Tôi đã cảm nhận được luồng âm khí mới, trước khi vào bên trong tòa lầu thì ngẩng đầu nhìn lên.

Dãy cửa sổ ở tầng năm đang có một hàng bóng người đứng thành hàng ngay ngắn, khoảng mười bảy, mười tám người, phân bố đồng đều sau mỗi khung cửa sổ. Do quá thiếu ánh sáng, nên tôi chỉ nhìn ra đại khái, hình như bên trong mỗi ô cửa là một gia đình ba người. Cha mẹ đứng hai bên, đứa con ở giữa.

Cả người tôi nổi da gà.

“Rốt cuộc thì ở đây có bao nhiêu con ma?” Tôi hỏi Trình Lân.

Dù những con ma này hoàn toàn vô hại, nhưng số lượng vẫn quá nhiều. Âm khí của họ không nặng lắm, nhưng do tập trung lại một chỗ, nên từ ánh đom đóm đã biến thành ánh đèn tuýp, cực kỳ nổi bật.

Đã đi đến cửa, Trình Lân quay lại nhìn tôi.

Trong chớp mắt tôi tưởng rằng anh ta muốn dẫn dụ tôi vào trong một cái hố.

Anh ta lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ rất nhiều. Vốn dĩ trong bệnh viện đã từng có rất nhiều người chết mà. Những con ma chưa bỏ đi thì tụ tập lại chỗ này chung với người sống.”

Câu trả lời này khiến tôi khá bất ngờ.

Đây là điểm mà trước đó tôi chưa từng nghĩ đến.

Dẫu người sống bị kẹt lại ở đây, con ma đến từ tương lai có thể cũng bị nhốt ở đây và những hồn ma vốn thuộc khu Dương Sơn đương nhiên sẽ chịu chung số phận.

Và những hồn ma ấy, e là không thể sống lại.

Tôi hỏi: “Họ chưa từng giết người sao?”

“Có rồi. Nhưng mà sau này thì không còn giết người nữa. Trái lại, những người sau khi bị giết biến thành ma, thì có thể sẽ đi giết người.” Trình Lân nói, rồi thúc giục tôi đi tiếp: “Yên tâm đi, họ sẽ không tấn công anh đâu.”

Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị tấn công.

Nếu không có gì đặc biệt, thì những hồn ma sở hữu âm khí yếu ớt như vậy đều đã mất hết lý trí, nên cũng không cần phải bàn đến chuyện họ tấn công người ta.

Tôi đi về phía Trình Lân.

Đi xuyên qua sảnh khám bệnh ở tầng một của Khoa nhi, tôi liền nhìn thấy tòa lầu khám bệnh chính của bệnh viện. Quầy tư vấn ở giữa, chuỗi máy lấy số ở xung quanh và cửa sổ nhận thuốc mang lại cho người ta cảm giác quen thuộc.

Phần lớn các bệnh viện cấp A đều được bài trí như vậy. Đi qua cửa lớn ở trước mặt chắc đã có thể rời khỏi bệnh viện. Tôi đã nhìn thấy cổng chính của bệnh viện. Dù đường sá bên ngoài bị bóng tối bao trùm, nhưng vẫn đủ để người ta nhận ra, chỗ ấy không có công trình đang thi công, vẫn là một con đường có thể đi lại bình thường.

Tôi định hỏi thăm Trình Lân làm sao đến được trường đại học Kinh tế Tài chính, thì cảm thấy có âm khí.

Bên trên quầy tư vấn ở sảnh chính có một chuỗi thang cuốn dẫn lên tầng hai.

Hành lang di chuyển của tầng hai nằm lộ thiên. Cũng có nghĩa là đại sảnh của cả tòa lầu này trên thực tế có độ cao của hai tầng lầu, bên trên còn có mấy chiếc đèn lớn. Mà tầng hai lại đối diện với một bức tường được lắp đặt một màn hình thông báo lớn, cao hơn cả tòa lầu. Ngày xưa, màn hình ấy chắc để hiển thị thông tin chẩn đoán hoặc những thông báo khác của bệnh viện, bây giờ thì giống như một tấm màn đen.

Ngay trên thang cuốn, đột nhiên hiện ra mấy hồn ma nhỏ. Chúng đều là trẻ con, tay và cằm đều đang gác lên tay vịn cầu thang, dùng đôi mắt đen láy nhìn chăm chú tôi và Trình Lân.

Màn hình lớn đột nhiên bật sáng, nhưng chỉ hiển thị các màu sắc căn bản như đỏ, vàng. Lúc này nhìn vào giống hệt một bát mì trứng sốt cà chua. Sau khi nhấp nhá mấy cái, trên màn hình đã hiện ra hình ảnh một nhân vật hoạt hình.

Tôi còn nhớ, đây là một bộ phim hoạt hình thịnh hành tầm mấy năm về trước, nhân vật chính là một chú heo.

Bây giờ chú heo ấy cứ như bị bệnh da liễu, có lẽ còn mắc bệnh đần độn nữa, đang nhảy cà từng cà tưng một cách xấu xí trên màn hình.

Loa phát thanh của bệnh viện cũng đã bật lên.

Bài nhạc phim của bộ phim hoạt hình này bị kéo dài âm điệu, khiến giọng con nít biến thành giọng đàn ông đang hát đoạn điệp khúc, nghe vừa trầm đục vừa quái gở.

Đám ma nhỏ trên cầu thang cuốn bật cười hì hì, xếp thành hàng đi lên tầng hai rồi biến mất, chỉ còn để lại tiếng bước chân chạy thoăn thoắt vòng qua hành lang của tầng hai.

Tôi và Trình Lân đều dừng bước.

“Chúng… thường như vậy à?” Tôi hỏi.

Trình Lân chậm rãi lắc đầu.