Dù gì thì linh hồn của Diệp Thanh cũng đã quay lại thế giới hiện thực, còn Lưu Miểu thì vẫn còn kẹt ở trong dị không gian này.
Không, cũng có thể là Lưu Miểu đã chết trong thế giới tương lai.
Hiện tại, tôi đang gặp Lưu Miểu của năm 2017.
Nghĩ kĩ lại thái độ của Diệp Thanh và mệnh lệnh mà anh ta để lại, thì anh ta phải biết Lưu Miểu đã chết ở đâu, nên sau khi bị ác ma bắt đi, mới nhờ chúng tôi đi tìm Lưu Miểu.
Nếu trong một tình hình khác, thì việc tôi cứu Lưu Miểu sẽ rất đơn giản. Dựa theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần trong “những con cá lọt lưới” có người chết đi, tốt nhất là cô gái Tiểu Điền đã từng gặp Lưu Miểu chết đi, thì tôi có thể thuận lợi gặp Lưu Miểu trong cảnh mộng, rồi lôi anh ta quay lại thế giới hiện thực.
Chuyện này có thể khá khó khăn và cơ hội chỉ có một lần. Muốn tìm được một người thỏa mãn điều kiện đã từng gặp Lưu Miểu có thể sẽ rất khó. Nhưng dù khó, vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với tình trạng chúng tôi bị kẹt trong dị không gian như thế này.
“… Có lẽ tôi đã chết trong quá trình điều tra rồi cũng nên.” Bản thân Lưu Miểu cũng có suy đoán tương tự.
Anh ta không hề nghĩ Diệp Thanh cũng đã chết giữa chừng.
Tôi cảm thấy buồn bã.
“Cũng không phải chỉ có mỗi cách đó. Năng lực của tôi có thể xóa sổ được cửa dị không gian.” Tôi nói.
Lưu Miểu nhìn tôi mỉm cười: “Hèn gì sếp nhờ cậu.”
“Đúng vậy. Cho nên nếu như tôi xóa sổ dị không gian bên này thì…” Tôi nói tiếp.
“Sếp không phải bảo cậu đến làm chuyện này đúng không?” Lưu Miểu liếc nhìn Nam Thiên.
Kẻ không nên có mặt ở đây nhất chính là Nam Thiên.
Thực lòng mà nói, nếu không “nhờ” Nam Thiên thì chúng tôi vẫn chưa thể đến được đây. Có lẽ chúng tôi còn phải đợi một thời gian rất dài nữa mới gặp được Lưu Miểu. Nhưng theo kế hoạch ban đầu, thì sẽ ổn thỏa và an toàn hơn.
Lúc này mà trách Nam Thiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ngay cả Tí Còi cùng lắm cũng chỉ càu nhau vài câu rồi thôi.
Nam Thiên chẳng thấy áy náy: “Tôi cần tìm hiểu rõ một chuyện. Tôi có phần trách nhiệm trong chuyện này, vì đã không lường được mức độ nguy hiểm của nó. Có điều tôi không lường được cũng là vì anh tôi cố tình giấu nhẹm mọi chuyện với tôi. Tính ra số tôi rất may, thứ mà họ vật vã mãi vẫn chưa tìm ra thì tôi vừa tìm bừa một chút là ra.” Nam Thiên nhún vai.
Tí Còi phát bực, quắc mắt nhìn Nam Thiên: “Anh còn lý sự nữa hả?”
“Tôi chỉ nói lên sự thật. Thực ra tôi cũng rất tủi thân mà.” Nam Thiên không hề cười, giọng điệu cũng không phải đang than trách. Anh ta cau mày: “Ngồi nghe các anh nói chuyện, tôi cứ có cảm giác thế giới này đầy ác ý, kiểu như nó muốn vờn chúng ta cho đến chết vậy.”
Câu này của Nam Thiên lại đúng với sự thật.
Chúng tôi vốn là tội nhân, đời trước tạo ác nên đời này phải chịu sự hành hạ. Mà kể ra thì chúng tôi cũng rất oan uổng và ấm ức.
Lưu Miểu hình như rất hiểu nỗi lòng của Nam Thiên, vỗ vai anh ta: “Anh cậu vì muốn tốt cho cậu nên mới làm vậy.” Anh ta đứng lên, nói tiếp: “Rồi, xem như chúng ta đã trao đổi rõ ràng với nhau, còn cụ thể làm gì thì phải tìm được cửa dị không gian ấy trước rồi hãy quyết định. Chẳng phải các cậu muốn thấy năng lực của tôi hay sao? Nếu trên đường gặp phải ma, tôi sẽ cho các cậu thấy. Có điều không biết năng lực của tôi có dùng được ở chỗ này hay không.”
Tôi chợt nhớ ra, năng lực của Lưu Miểu là triệu hồi hồn ma chết oan đến báo thù. Nếu con ma đó không phải ở khu Dương Sơn, thì quả thực chưa chắc năng lực của anh ta sẽ dùng được. Vậy ra Lưu Miểu chết trên đường cũng là chuyện giữa tình và lý rồi. Ngoại trừ năng lực của bản thân, chắc anh ta cũng được Ngô Linh cung cấp cho một số vật hộ thân. Ánh lửa xanh lam khi nãy tôi nhìn thấy ở trước Cục cảnh sát chắc là hiệu quả của một loại bùa nào đó.
Lúc chúng tôi rời khỏi Cục cảnh sát là bằng xe hơi. Không phải chiếc mà ba chúng tôi “trộm” được, chiếc đó đã được chúng tôi nộp lại cho cảnh sát từ lâu, chìa khóa cũng nằm luôn trên xe. Đây là xe của Lưu Miểu đang dùng. Theo lời anh ta thì đây là xe của Thanh Diệp. Sau khi anh ta ra khỏi tiệm thức ăn nhanh, thì trông thấy chiếc xe này đậu ở trước tiệm. Dường như anh ta đã lái xe đến tiệm thức ăn nhanh dùng bữa rồi nửa chừng thì bị ngất xỉu, chứ không phải anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây. Điểm duy nhất không phù hợp với kí ức của anh ta chính là người bạn đồng hành cùng anh ta là Diệp Thanh đã biến mất.
Chiếc xe này được Lưu Miểu lái đi được nửa ngày, cầm cự đến bây giờ thì đã hết xăng, khiến người ta rất tuyệt vọng.
May mà Lưu Miểu biết đường.
Sau khi dẫn chúng tôi đến nhà nghỉ trong công viên nói chuyện xong, thì anh ta lại dẫn chúng tôi xuyên qua công viên, tìm đường tắt mà đi.
Rất hiển nhiên, anh ta không phải cố tình đến Cục cảnh sát làm anh hùng, mà chỉ là tình cờ đi ngang qua.
“Đã bảo là số tôi may lắm mà.” Nam Thiên không phải đang huênh hoang, mà chỉ dùng giọng điệu tường thuật sự thật.
Tôi thì chỉ muốn đấm anh ta một trận.
Lưu Miểu bật cười: “Nam Cung cũng từng nói thế, bảo số cậu từ lúc nhỏ đã đặc biệt may mắn. Tầm ba bốn tuổi, chạy thì không được nhanh, nhưng hễ chạy ra khỏi nhà thì vẫn cứ trốn được bảo mẫu, bảo vệ cổng và cả camera quan sát cũng không quay được cậu. Đợi đến lúc cha mẹ tìm ra, thì cậu đang được mấy chị học sinh cấp ba chăm nom, cho uống nước ép trái cây, đã vậy còn được người ta mua xe hơi đồ chơi cho nữa.”
Tôi và Tí Còi đồng loạt quay qua nhìn Nam Thiên.
Nam Thiên tỉnh bơ nói: “Chuyện đó tôi vẫn còn nhớ. Lúc vừa chạy ra khỏi biệt thự, tôi đã gặp mấy chị ấy. Chị Hà hiện nay đang làm quản lý cho tôi.”
Chuyện kiểu này đáng để trở thành những câu chuyện thú vị về một ngôi sao, được dân thích hóng hớt và fan hâm mộ say sưa truyền tai nhau. Nhưng đối với chúng tôi thì chỉ là chuyện vặt.
Tí Còi không ngớt xuýt xoa với việc từ nhỏ Nam Thiên đã có duyên với nữ giới và từ nhỏ cũng đã ưa gây phiền toái.
Nam Thiên mặc kệ.
Thay vì bảo số Nam Thiên may mắn, không bằng nói anh ta có duyên với những người ấy.
Với tính tình không an phận, đồng thời là một diễn viên nổi tiếng, thì Nam Thiên có duyên với nhiều người cũng chẳng có gì lạ.
Còn cho đó đơn thuần là do vận may của Nam Thiên thì cũng chẳng có gì sai. Đầu thai vào gia đình tốt như thế, không phải số may thì còn là gì nữa.
Sau khi băng qua công viên, Lưu Miểu dẫn chúng tôi đi về một khu dân cư nọ. Nơi đó khá sáng sủa, do những hộ dân đang thắp nến hoặc dùng đèn pin.
Tôi nghe thấy trong một căn hộ ở tầng một có tiếng khóc khe khẽ và có ai đó đang vỗ về. Đi thêm một đoạn, căn hộ đó nằm lại sau lưng thì tôi lại nghe thấy tiếng con nít vang ra từ cửa sổ của căn nhà bên cạnh.
“Mẹ ơi, con không ngủ được.” Đứa bé bất an nói.
Đến lúc chúng tôi đi qua rồi, tôi vẫn thoáng nghe thấy tiếng hát ru vang vọng sau lưng.
Yên tĩnh nhưng lại u uất.
Không khí này khiến tôi hơi ngộp thở.
Thực sự quá nặng nề.
Cho dù những người này đang sống đi sống lại cái ngày xảy ra chuyện, hay là họ đã tiếp tục sinh tồn trong dị không gian này năm năm, mười năm thì đều rất bi thảm.
Bên cạnh có nhà đã mở cửa sổ ra, có bóng người đang đứng trên ban công quan sát. Không ít người dù đã khuya vẫn chưa ngủ được.
“Này.”
Bên trên vang lên tiếng kêu của đàn ông.
Tôi ngẩng lên, trông thấy một cái bóng mờ mờ.
“Mấy người có phải không có chỗ ngủ không? Chỗ chúng tôi là nhà hai người thuê chung, hết giường nhưng vẫn có thể trải nệm cho các người nằm.” Người đàn ông trên tầng nói.
Nghe giọng, chắc đây là một người ôn hòa, vì tốt bụng nên ông ta đưa ra đề nghị này.
Bây giờ dù tôi thực sự rất mệt, nhưng người đưa ra quyết định không phải tôi.
Tôi quay qua nhìn Lưu Miểu.
Anh ta cũng ngẩng lên, xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Người kia cũng không ép.
Trong lòng tôi thấy khá cảm động.
Dù đã bị nhốt trong dị không gian, nhưng người ở đây vẫn tìm ra phương thức sinh hoạt mới.
Tuy trong phim cũng lắm các nội dung giả tưởng, nhưng trong các phim về thế giới tương lai, con người rồi vẫn tìm ra cách để tiếp tục sinh tồn, xây dựng nên đời sống mới. Người ở đấy nhất định cũng sẽ làm được nhỉ.
Tìm công viên hay khu sinh thái, tìm giống rau củ và trái cây, kế đó tìm những người biết trồng trọt; trong đô thị lớn, có thể sẽ thiếu cái ăn, nhưng chắc không thiếu cái mặc đâu, nhà nào cũng có quần áo chăn gối mà; nước uống thì có thể hứng mưa hoặc tìm mạch nước ngầm…
Vất vả lắm, cực nhọc lắm, nhưng chắc chắn vẫn sống được.
Tôi cố nhìn về hướng thật lạc quan.
Nam Thiên lên tiếng: “Hướng này… cái thứ đó chắc không phải ở khu Hoa Viên Thành Hinh chứ?”
Bước chân tôi khựng lại.