Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1464: Ba lỗ hổng




Lưu Miểu trình bày mục đích khiến mình đến khu Dương Sơn này.

“Sếp đoán là khu này có một cửa dị không gian nên chúng tôi bèn đến đây tìm thử. Đã có được đầu mối, nhưng chưa xác định được vị trí cụ thể của nó. Cậu ấy với tôi chia nhau điều tra. Có điều, giữa chừng thì tôi có cảm giác mình bị ngất, sau khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên bàn của một tiệm thức ăn nhanh. Tôi bị mất đi một phần kí ức, gọi điện cho sếp thì nhận được thông báo khóa nguồn. Lát sau thì tôi nhận ra chỗ này có vấn đề.”

Chúng tôi lắp ghép thông tin của hai bên lại, đã hiểu được đại khái toàn bộ sự kiện này.

Khiến cho khu Dương Sơn bị cách ly, trở thành dị không gian, nguyên nhân chắc chắn là có liên quan đến cửa ra vào dị không gian đó.

Đây chắc là chỉ có Ông Trời mới làm nổi một chuyện lớn như thế và chỉ có nó mới có mục đích khi làm thế.

Năm 2017, có lẽ nó vẫn còn điên, nhân cách của nó chính là một thằng điên.

So với việc đối phó với cái thứ mới chuyên đi mở tiệm cơm, thì rõ ràng năm 2017 Ông Trời còn điên hơn nữa. Nói cách khác, lúc đó nó mạnh hơn rất nhiều, đủ sức để biến một khu vực có diện tích mấy chục kilômét vuông và mấy triệu nhân khẩu thành dị không gian, chứ không đơn giản là đuổi một con ma nào đó đi.

“Mấu chốt của chuyện này chính là cửa dị không gian đó. Nếu như đóng được nó, thì nơi đây chắc sẽ khôi phục lại liên hệ với thế giới hiện thực. À…” Lưu Miểu trầm ngâm nói.

Nam Thiên đặt vấn đề: “Anh và cái anh Diệp Thanh đó cùng đến đây điều tra đúng không?”

Tôi ngớ người.

Tí Còi vỗ đùi một cái: “Phải ha!”

Mà linh hồn của Diệp Thanh đang ở thế giới hiện thực, còn ở trong phòng nghiên cứu đã mấy năm nay.

Anh ta không bị kẹt ở chỗ này.

Nếu nói sau khi chết đi sẽ được giải thoát, thì những gì diễn ra ở Cục cảnh sát khi nãy lẽ nào chỉ là một vở kịch?

Dù có lợi hại đến mấy thì Diệp Thanh cũng không thể phá vỡ sự hạn định trên những quy tắc nào đó chứ? Huống hồ, đúng ra Diệp Thanh đâu có năng lực ở phương diện này.

Lưu Miểu chẳng lấy làm lạ: “Cho nên chỉ có thể dùng một biện pháp khác.”

Tôi ngờ vực nhìn Lưu Miểu.

“Nơi đây và thế giới hiện thực không thể liên hệ với nhau nữa. Vừa rồi cậu đã nói, người trong thế giới hiện thực đã lãng quên nơi này, lãng quên người – việc – vật ở nơi này. Nếu nơi này quay trở lại, thì thiên hạ đại loạn mất. Sự tình đã bị vùi lấp, phủ nhận, xem nhẹ nhiều năm như thế, thì không thể nào đối mặt nổi.”

Câu nói cuối cùng của Lưu Miểu rõ ràng đang ám chỉ giới quái dị.

Niềm tin chủ yếu của thế giới là khoa học, dẫu có người tin trên đời có ma, nhưng nó cũng tương tự như tin “trong vũ trụ có người ngoài hành tinh”. Về mặt logic, thì đáng tin đến 60%, nhưng nếu kiên định hơn, cố chấp hơn thì nâng lên 100% cũng chẳng sao. Có điều, bằng chứng xác thực thì không hề có. Hơn nữa, đó đều là những suy tưởng mà trình độ khoa học của nhân loại chưa thể giải thích và chứng thực được.

Thế nhưng, các nhà khoa học luôn nỗ lực để chứng minh suy tưởng của mình, vì đó mà lao tâm khổ trí. Nhân sĩ chính phái trong giới quái dị thì “ép” cho toàn thế giới đừng tin có sự kiện quái dị. Dẫu kết quả nỗ lực của họ về phương diện này còn rất giới hạn. Trước khi sự kiện trò chơi “nói thật hay mạo hiểm” lan rộng toàn cầu, chuyên gia trên toàn thế giới vẫn chưa mấy nghiêm túc, chỉ có thể cho đó là do họ cố thu mình lại, không làm tuyên truyền mà thôi.

Nhưng nếu khu Dương Sơn trở lại thế giới hiện thực, một sự kiện lớn như thế sẽ bùng phát hàng loạt vấn đề liên quan. Lúc đó, tác dụng của việc khống chế dư luận sẽ mất sạch.

Mà người bị sốc về tam quan sẽ sản sinh ra những ý tưởng vừa hoang đường vừa đáng sợ như thế nào, thật khó lường trước hơn.

Những ý tưởng đó, suy nghĩ ấy sẽ tạo ra bao nhiêu linh hồn, cung cấp bao nhiêu sực mạnh cho hồn ma, lại càng khó lường hơn nữa.

Về những người có thân nhân ở khu Dương Sơn trở về, phải làm sao đối diện với người người thân trở về, còn những người trong khu Dương Sơn xoay xở làm sao sau năm năm biến mất, hình như Lưu Miểu chẳng hề để tâm.

Nên biết rằng, nơi đây có liên hệ đến toàn bộ nhân khẩu của thành phố Dân Khánh, sức ảnh hưởng có thể sẽ lan ra toàn quốc.

Tuy Lưu Miểu rất thân thiết, mang lại cho người ta cảm giác bình dị dễ gần. Nhưng mười mấy năm sống trong Thanh Diệp, khiến anh ta không thể không mang trong người dấu ấn của nơi ấy. Tôi thấy khá ngậm ngùi, cảm thấy nhận định ban đầu của mình về Lưu Miểu vẫn chưa chính xác. Dù gì anh ta cũng là thành viên của Thanh Diệp, nên bất luận tính tình thế nào, thì suy tư của anh ta cũng rất là “Thanh Diệp”.

Trong khi tôi nghĩ ngợi đủ điều, thì Lưu Miểu đã tiếp tục.

“… Khu Dương Sơn không thể trở lại thế giới hiện thực. Sếp về được, chắc là thông qua cửa dị không gian ấy. Trước đó chúng tôi vẫn chưa điều tra sâu, mỗi lần phát hiện ra thứ đó, thường giao cho Quỷ Sai xử lý. Điểm này cũng như quy tắc làm ăn vậy. Nếu những cửa dị không gian đó tiếp nối với cùng một dị không gian, thế thì chúng ta có thể thông qua chúng mà về đến phòng nghiên cứu.” Lưu Miểu nói.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến hướng tư duy mà anh ta đưa ra. Nhưng anh ta cũng chưa nhìn thấy thế giới tương lai kia.

Tôi nhìn qua Nam Thiên, rồi kể lại những gì mình biết cho Lưu Miểu nghe.

Lưu Miểu rất kinh ngạc.

Nam Thiên liếc mắt qua: “Cậu nghiêm túc đó hả? Không phải đang viết kịch bản chứ?”

“Không hề, tận mắt tôi nhìn thấy.” Tôi đáp: “Có lẽ chỉ nhìn thấy một góc của núi băng, nhưng nhiêu đó cũng đủ để biết được, núi băng ngầm dưới đáy biển đáng sợ đến nhường nào. Tôi thấy… không được.”

Tôi chẳng mấy hy vọng với đề nghị của Lưu Miểu.

Những cửa dị không gian ấy nằm rải rác khắp nơi, về thời gian thì có thể đều là bảy năm sau, cũng có thể là không cùng một lúc.

Hai điểm này đều khiến chúng tôi sau khi vào dị không gian, không thể đảm bảo an toàn.

Nếu vượt qua, lại gặp phải hồn ma hay quái vật vô cùng hùng mạnh, chắc chúng tôi chỉ còn nước chờ chết.

Hơn nữa nếu chúng tôi muốn tìm một cửa dị không gian khác trong cái dị không gian rộng lớn như vậy thì quá khó khăn.

“Các anh vất vả lắm mới tìm được những thứ này đúng không?” Tôi hỏi Lưu Miểu.

“Có chút quy luật, nhưng tình huống thì đa dạng.” Lưu Miểu đáp: “Ma đến từ tương lai mà cậu nói, chúng tôi cũng đã cảm giác được. Nhưng chúng khác nhau. Sếp nghi chỗ này có cửa dị không gian, là do cậu ấy phát hiện ra ma ở Dân Khánh nhiều quá mức.”

“Đúng là nhiều thật.” Tôi thở dài.

Cái thứ mới chuyên mở tiệm cơm là một, tên Tống Tạng lái taxi là hai. Đó đã là hai con ma mạnh rồi.

Không cần xòe tay ra đếm, cũng đủ thấy quá nhiều rồi.

Chỉ hai con ma đó cũng đủ chứng minh ở Dân Khánh có ít nhất hai cửa dị không gian.

Xét từ con ma núi Quảng Nguyên, cũng chính là trưởng đoàn của Đoàn Kịch Nói, thì những con ma đó sẽ không buông bỏ địa bàn của mình ở thế giới tương lai. Chúng xem nơi này như thức ăn ngon trong nồi, món ngon đã cầm trên tay đương nhiên không thể bỏ xuống.

Cửa dị không gian đã được biết ở Dân Khánh có một cái trong tòa lầu số 6, ngay trước phòng nghiên cứu.

Tôi còn chứng kiến cửa dị không gian đó được Quỷ Sai quản lý, hút vào vô số hồn ma ngay trước mặt tôi.

Dân Khánh chắc vẫn còn cửa dị không gian khác.

Thậm chí, có thể còn có đến mấy cái. Cái nằm trong tầm mắt của Diệp Thanh hoàn toàn chưa có con ma nào lén chui ra. Còn Tống Tạng và cái thứ mới thì chui ra từ cửa khác.

Trong đầu tôi chợt lóe sáng: “Có lẽ là ba cái.”

“Ba cái?” Lưu Miểu nhìn qua tôi.

Tôi tiếp: “Chuyển phát nhanh! Liên quan đến chuyển phát nhanh, có lẽ cũng là một con ma đấy!”

Không chắc là linh hồn, mà có thể là một con ma đến từ tương lai.

Phương thức làm việc của hai thứ này tương tự nhau, đều có nguyên tắc của riêng mình, trói buộc chính mình và cũng khiến chúng nhờ đó mà giết người.

Những hóa đơn chuyển phát mà chúng tôi nhặt được trong thế giới hiện thực, hoàn toàn có khả năng là do cái thứ đó dựa vào năng lực của mình gửi qua.

Vậy ra, Dân Khánh đã từng tồn tại ba con ma đến từ tương lai. Nơi này, thực sự là chốn “được trời ưu đãi”.

Mí mắt tôi chợt giật giật.

“Nếu vậy, tìm cửa ra vào khác thì tiện hơn.” Lưu Miểu có ánh nhìn lạc quan: “Có lẽ sếp cũng nhờ vậy mà trở lại thế giới hiện thực thành công.”

Tôi định nói nhưng lại thôi.

Nhưng Diệp Thanh… chết rồi.

Có thể anh ta đã chết trong thế giới tương lai, chỉ còn lại hồn ma chạy về phòng nghiên cứu.