Không gọi được taxi, chúng tôi đành dựa theo bản đồ mà Nam Thiên đã vẽ đi bộ đến điểm chuyển phát gần nhất.
Tôi không nhìn thấy có âm khí của ma tại nơi ấy. Trong điểm chuyển phát hiện chỉ có hai người đang hút thuốc, hỏi chúng tôi cần gì.
Đang định đáp lời thì bên ngoài có một người thanh niên trẻ tuổi xách hai chai nước suối đi vào, vừa đi vừa chửi thề, mắng những người trong siêu thị điên hết rồi.
Tôi lắc đầu nhìn Nam Thiên và Tí Còi, rồi cùng nhau rời khỏi điểm chuyển phát.
Chúng tôi dựa vào bản đồ, đi đến một điểm chuyển phát khác, hỏi thăm nơi nào có thể gửi chuyển phát cấp tốc.
Trong thế giới hiện thực cũng có một điểm chuyển phát cấp tốc, có khi mua hàng online, tôi cũng có nhận được hàng qua chuyển phát cấp tốc, nhưng chưa bao giờ thấy có gì dị thường.
Đi được nửa đường, trông thấy một trạm tàu điện ngầm và trông thấy có xe đạp công cộng dựng gần đó, Tí Còi liền đề nghị đi xe đạp.
Có điều do tín hiệu bị cắt, nên không thể mở khóa xe được.
“Phá khóa đi.” Tí Còi quả quyết nói.
Ngẫm kĩ, quả thực cũng chỉ còn cách này. Mà có làm thế thì hầu như chẳng để lại hậu họa nào.
Đây là dị không gian, nếu không tuần hoàn trong cái ngày 2 tháng 10, thì cũng sẽ tiếp tục bị đổ vỡ tiếp. Bất luận tình huống nào xảy ra, cũng sẽ không bao giờ có cảnh sát đến tìm chúng tôi.
Có điều, chuyện kiểu này cả ba chúng tôi đều chưa bao giờ làm, nên chẳng biết phải tiến hành thế nào.
Dựa vào những gì cả ba đã từng thấy trong phim, chúng tôi chia nhau ra, Nam Thiên canh gác, tôi và Tí Còi thì tìm cách trộm ba chiếc xe đạp, sẽ tiến hành cạy khóa trong góc chết của trạm tàu điện.
Không có công cụ, chúng tôi lại phải chạy qua điểm tập kết rác ở khu dân cư bên cạnh nhặt về một cục gạch.
Hành động này rất khả nghi.
Dọc đường, chúng tôi còn nhìn thấy một đám côn đồ đang đập cửa kính.
Đó là một siêu thị tư nhân, mặc cho hai vợ chồng chủ siêu thị la hét khản cổ, cũng không ngăn được hành động cướp bóc điên loạn của ba bốn đứa trẻ choai choai.
Thấy vậy, tôi vừa chụp được cục gạch liền chạy ngay.
Về đến trạm tàu điện, tôi vừa thở hồng hộc vừa thấy ám ảnh.
Dù đã liệu trước tình huống này, bản thân tôi cũng đang làm chuyện phạm pháp, nhưng khi tận mắt chứng kiến tôi vẫn cứ thấy sợ.
Không phải sợ mình sẽ gặp phải một đám côn đồ như vậy, mà là sợ dị không gian này sẽ biến thành thế nào đây.
Một lần nữa, tôi chỉ cầu khẩn cho thời gian nơi này sẽ đi vào vòng tuần hoàn chết.
Nhưng đầu tôi cứ đau ê ẩm, giống như ngầm thông báo sự cầu nguyện của tôi chẳng ích gì.
Cạch, tôi và Tí Còi cuối cùng cũng đã phá được ổ khóa trên xe đạp công cộng.
Ngay khoảnh khắc này, tôi liền nâng cao cảnh giác với xung quanh, nhưng không thấy linh hồn xe đạp công cộng đâu.
Linh hồn đó có thể không có ở trong dị không gian này và có thể cũng không lo nổi tình hình ở đây.
Tôi thở phào.
Chợt Nam Thiên nhắc khẽ một tiếng.
Tàu điện đã ngừng hoạt động, người trong trạm lúc này đang ùn ùn đi ra.
Chúng tôi vội vã đẩy xe đạp lên đường, leo lên phóng như bay.
Lúc quẹo cua, tôi quay lại nhìn thử, liền trông thấy đám người đông nghịt và cũng nghe thấy tiếng chửi bới um sùm của họ.
“Nguy hiểm quá.” Nam Thiên nói.
So với ma, thì đám đông còn nguy hiểm hơn.
Ba chúng tôi không dám xuống xe, kể cả khi đến trạm chuyển phát, cũng chỉ có mình tôi vào thăm dò tình hình.
Trên đường, chúng tôi lại bắt gặp đến mấy vụ đập phá cướp bóc. Và nạn nhân đều là các siêu thị.
Ba tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã chứng kiến tiệm vàng bị tấn công.
Chủ tiệm khóc la, đám cướp thì điên cuồng, hình thành một thế đối lập rất rõ ràng. Hai phe trông thấy chúng tôi, thì la lên những nội dung khác nhau.
“Mau đi báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!”
“Biến mẹ nó hết coi! Nhìn cái gì đấy? Muốn chết hả?”
“Đại ca, nhìn chúng có vẻ cũng rất giàu đấy.” Một gã đàn ông tay cầm dây chuyền vàng, mắt nhìn Nam Thiên đầy thèm thuồng.
Tay Nam Thiên đeo đồng hồ xịn, quần áo cũng rất đẹp, bị bọn kia cho là người giàu cũng chẳng có gì lạ.
“Còn có laptop nữa kìa.” Một tên khác bổ sung.
Cái ba lô laptop mà Tí Còi đang mang cũng đã bị nhắm tới.
Chúng tôi đều ngầm hiểu ra, tức tốc leo lên xe đạp phóng đi.
“Đứng lại!” Đằng sau có tiếng la hét.
Ngay ngã tư đang vang lên tiếng còi của xe cảnh sát, cùng với đó, còn có cả tiếng còi ô tô.
“Mong người dân trong phố lưu lại trong nhà, đợi thông báo tiếp theo của chính quyền. Tình hình đang rất hỗn loạn, đề nghị người dân đừng ra đường…”
Mấy gã đang đuổi theo chúng tôi lập tức dừng lại. Chiếc xe cảnh sát đi tới trước mặt đột ngột tăng tốc.
Mấy gã kia la lên, quay đầu tháo chạy.
Lúc xe cảnh sát lướt ngang qua, ba chúng tôi đều thở phào.
“Đúng là có xe ô tô vẫn tốt hơn nhỉ.” Tí Còi làu bàu.
“Nhưng còn cách nào nữa đâu.” Nam Thiên than vãn.
Lòng tôi nặng trĩu, quay đầu nhìn lại, trông thấy mấy gã kia đã chui vào một con hẻm nhỏ.
“Chắc đã có rất nhiều người nhận ra mất điện, mất nước, liên lạc bị ngắt.” Tôi nói.
“Camera an ninh chắc cũng bị ngắt rồi nhỉ?” Tí Còi hỏi.
An ninh ở Dân Khánh vốn rất tốt, nhưng không có nghĩa là Dân Khánh không có tội phạm. Lực lượng cảnh sát ở Dân Khánh, hay bất kì một thành phố lớn nào, cũng luôn trong tình trạng bị thiếu. Có điều, một thành phố như Dân Khánh, số lượng các vụ án mạng khá ít. Chặn đường cướp có vũ trang cũng ít khi xảy ra.
Nhưng hiện tại, tất cả đều rất tệ.
Chính quyền và cảnh sát đã nhận ra khu Dương Sơn đã biến thành đảo độc lập.
Nhưng có lẽ còn rất nhiều người vẫn chưa phát hiện điểm này.
Đến lúc họ nhận ra, thì họ cũng sẽ hiểu được ngay, với lực lượng cảnh sát của khu Dương Sơn là hoàn toàn không thể kiểm soát được cục diện. Lượng vật tư dự trữ của khu Dương Sơn cũng không đủ đáp ứng cho một triệu dân.
Đến lúc đó mới thực sự là tai họa.
Còn đáng sợ hơn cả vi khuẩn zombie bạo phát trong phim. Vì người ở đây không còn đường để trốn chạy và cũng không được thế giới bên ngoài viện trợ.
Ba chúng tôi trầm mặc đạp xe đi.
Sau khi kiểm tra trạm chuyển phát thứ tư xong, thì trời đã dần tối.
Chúng tôi không thể ở khách sạn, vì bây giờ chắc khách sạn sẽ không cho người ta đăng kí thuê phòng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chúng tôi vẫn cầu may hỏi thử vài khách sạn.
“Không được đâu, hệ thống không thể dùng được rồi.” Giám đốc khách sạn nhún vai nói.
Còn những nơi khác thì đã đóng cửa.
“Phải ngủ ngoài trời rồi.” Tí Còi than thở.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Mặt trời đã lặn về Tây, thường thì đã có rất nhiều nơi sáng đèn, nhưng lúc này toàn thành phố không có lấy một nguồn sáng.
Tôi chợt nhớ đến cảnh tượng của thế giới tương lai.
Ngoại trừ không có mây đen giăng trời và âm khí tràn lan ra thì nơi đây bây giờ chẳng khác gì cảnh tượng ấy.
Bất chợt tôi thấy ớn lạnh.
Kí ức của mọi người về khu Dương Sơn đều bị xóa sạch, trước đây tôi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của nơi đây. Phải chăng có một khả năng là, còn có rất nhiều nơi đã rơi vào tình trạng tương tự như khu Dương Sơn?
Những nơi ấy biết đâu đã hoàn thành bước ngoặc của xã hội từ lâu, để cho ma leo lên địa vị thống trị toàn thành phố. Trong tuyệt vọng, người ta đã chấp nhận phục tùng sự thống trị của ma quỷ, để kiếm cho mình con đường sống.
Đến lúc những dị không gian này sát nhập vào thế giới hiện thực, nói cách khác là quay lại thế giới hiện thực, thì tư tưởng của những người này sẽ lập tức lan tràn khắp thế giới.
Những khu đã biến mất rất có thể không hề nhỏ hơn thế giới hiện thực.
Nhưng con ma quái đản ấy khác hẳn ma trong thế giới hiện thực, có lẽ cũng vì hoàn cảnh đặc thù mà hình thành nên phong cách làm việc quái lạ. Một phong cách làm việc tương tự như linh hồn.
Càng nghĩ, tôi càng thấy có lý, cứ như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Nhưng phát hiện này chẳng giúp ích được chút nào cho hoàn cảnh hiện tại của tôi.
Trời sụp tối rất nhanh, thoáng chốc mà tất cả đã chìm vào bóng tối. Có thể do thiếu đi ánh đèn đô thị, mà chạng vạng của nơi này u ám hơn thế giới hiện thực.