Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1444: Manh mối (8)




Hiện tại tôi khá nghi ngờ, không biết Nam Thiên có phải là em ruột của Nam Cung Diệu thật không.

Mặt dày đến thế, rốt cuộc là di truyền từ ai?

Lẽ nào hai anh em họ, một người giống cha, một người giống mẹ?

Nam Thiên chẳng có một chút tự giác nào, vẫn tiếp tục đu bám tôi, hỏi về năng lực của tôi và cả kế hoạch của nhóm Nam Cung Diệu.

Tuy lắm mồm và lại không hề dè dặt, nhưng Nam Thiên không hề ngu, trái lại anh ta rất nhạy bén.

“… Nhóm của anh tôi định làm gì với những người đó? Có phải cần thỏa mãn điều kiện nào đó, thì năng lực của cậu mới phát huy tác dụng đúng không? Là chuyện không tốt chứ gì? Lúc đó mặt của cậu khó coi lắm.” Nam Thiên vừa nói, vừa gắp thức ăn, nhai thật chậm rãi: “Bắt cóc? Sau đó vẽ lên trên người chút gì đó, kiểu như một nghi thức? Hay là máu hoặc tim nhỉ? Chắc là thứ kiểu vậy đúng không? Tôi chưa từng thăm dò về chuyện những người có siêu năng lực, có điều nếu bàn về phép thuật này nọ, thì cũng không thể nằm ngoài nội tạng của những người đó, đúng không?”

“Đâu có đáng sợ như vậy.” Tôi cắt đứt cơn tưởng tượng của Nam Thiên.

“Chuyện này thực ra không thể không tra được. Ít nhất cũng sẽ khoanh được một vùng nào đó.” Gã Béo nói.

Gã Béo đồng ý đi ăn cùng Nam Thiên, chắc chắn có lý do chính đáng.

Tôi cứ ngỡ Gã Béo muốn thu hút sự chú ý của Nam Thiên, rồi nói cho anh ta nghe một vài lời bịa đặt vô hại. Nhưng kết quả Gã Béo đột nhiên nói: “Mọi người có biết, Dân Khánh có bao nhiêu trường tiểu học, trung học và bệnh viện không?”

Tôi ngơ ngác nhìn Gã Béo.

“Và cả các đơn vị cơ quan của chính phủ nữa.” Gã Béo bổ sung.

“Ý cậu là, cậu biết có nơi nào đó đã biến mất?” Nam Thiên ngạc nhiên hỏi Gã Béo.

Tôi cũng đã hiểu được ý của Gã Béo, nhưng như thế cũng khó có thể tin.

Theo như lời kể của cô Hàn, đây là sự xóa bỏ hoàn toàn tồn tại của một con người. Không phải loại phép thuật mà Diệp Thanh đang dùng chỉ làm mờ khuôn mặt.

Trong tình huống như vậy, làm sao có người phát hiện ra thứ đã bị mất đi được?

“Trước đây tôi đã từng đọc ở đâu đó, là trong danh sách các trường của Dân Khánh, khối tiểu học, thì trường số 1 và trường số 2 vẫn còn, còn trường số 3 thì được đổi thành trường tiểu học trực thuộc đại học Dân Khánh, trường số 4 biến thành trường mang tên đường Vĩnh Khang. Hiện tại, vẫn còn trường tiểu học số 9, còn giữa đó, số 5, 6, 7, 8 đều đã không còn. Khối cấp hai, thiếu mất trường số 4, số 8, số 13 và số 14. Tôi còn nhớ là có bốn trường, nhưng không dám chắc lắm.” Gã Béo thong thả trình bày: “Bên cạnh đó là tòa án của Dân Khánh. Các tòa án cấp cơ sở nếu biến mất thì chẳng khiến người ta phát giác. Dân Khánh có tòa án cấp 1 và tòa án cấp 2. Nhưng cả hai loại này đều không có mảng ‘Sở hữu trí tuệ’. Năm 2019, Dân Khánh mới mở ra tòa án chuyên về mảng ‘Sở hữu trí tuệ’, các vụ án lớn về mảng ‘Sở hữu trí tuệ’ trong toàn thành phố đều do chỗ đó tiếp nhận và xử lý. So với trường học, thì đây là một vấn đề lớn đúng không?”

Tôi có cảm giác bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Năm 2019, sự kiện Dân Khánh thành lập tòa án chuyên xét xử mảng sở hữu trí tuệ đã được lên báo. Đài truyền hình vệ tinh Dân Khánh đã làm một chuyên đề về sự kiện này. Tôi còn nhớ mang máng là trong chuyên đề ấy có đề cập, tòa án ấy dùng để bù vào chỗ trống.

Lúc đó trên mạng có các nhà tri thức kêu gọi, một thành phố kinh tế lớn như Dân Khánh, nhất định phải chú trọng đến luật sở hữu trí tuệ.

Tôi chú ý tin tức này là do bạn học chung đại học đang làm việc trong hệ thống tư pháp, bài này được chia sẻ trong group của chúng tôi khi ấy. Mà quan hệ giao tiếp thời đại học của tôi, Gã Béo và Tí Còi hoàn toàn tương đồng nhau, nên đương nhiên là hai người họ cũng để tâm đến thông tin này. Có điều, lúc này chỉ có mỗi Gã Béo là lập tức nhớ ra sự kiện này và những thứ đã biến mất có liên quan đến.

“Nếu vậy, chúng ta đã có thể khoanh định được một phạm vi rồi. Địa điểm bị biến mất lớn bao nhiêu, có bao nhiêu nhân khẩu. Quy hoạch đô thị của Dân Khánh theo nguyên tắc từ trong mở rộng ra ngoài, các công trình tiện ích công cộng như trường học, bệnh viện, tòa án đều dựa vào nguyên tắc này mà xây dựng.” Gã Béo vẽ một vòng tròn trên bàn: “Nếu có thể tra cứu rõ ràng những quy hoạch đô thị ấy, không chừng chúng ta có thể lắp ráp được cái nơi đã biến mất, xác định được vị trí đại khái của nó và biết được địa điểm liên quan với nó.”

“Sẽ tìm được rất nhiều manh mối có ích nếu dựa vào tên đường đấy!” Tí Còi kích động: “Tên đường chỗ chúng ta, đường cũ thì dựa vào tên khu dân cư, đường mới thì đặt tùy tiện, nhưng đường cũ có quy luật hẳn hỏi mà!”

Gã Béo gật đầu.

“Đây chính là công việc có tính hệ thống.” Tôi vừa nói, vừa nhìn qua Nam Thiên.

Anh ta hình như đang suy nghĩ, khi nhận ra ánh mắt của tôi, thì bình tĩnh đưa mắt nhìn ngược lại.

“Anh Nam Thiên, cơ hội để anh phát huy siêu năng lực về tiền tài đến rồi đấy.” Tí Còi nói đùa.

Công tác có tính hệ thống thế này, chúng tôi không có thời gian để làm, nhóm của Thanh Diệp vốn đã ít người, cộng thêm họ còn có nhiệm vụ khác, chắc là không thể rảnh tay được. Nam Thiên đồng ý chi tiền thuê người nghiên cứu chuyện này, thì còn gì thích hợp hơn. Thậm chí anh ta còn thuê được nhà sử học từng nghiên cứu về Dân Khánh, hoặc giáo sư, kĩ sư cục quy hoạch đã về hưu, để nghiên cứu những địa điểm đã bị mất đi.

Nam Thiên gật đầu: “Một ý rất hay. Có điều, các cậu nghĩ làm như thế sẽ hất được tôi ra ngoài thì lầm to rồi. Tôi thuê người làm việc là được, vẫn đủ thời gian để mắt đến các cậu đấy.” Nói xong, liền nhún vai.

Tí Còi hỏi: “Anh không đi quay phim hả? Không dự sự kiện, hay đóng quảng cáo gì sao?”

“Hiện tại quan trọng nhất là an toàn của anh trai tôi. Tôi đã gạt mọi công việc qua một bên rồi.” Nam Thiên thản nhiên nói.

“Anh là loại người cuồng anh trai à?” Tí Còi chất vấn.

Nam Thiên vẫn tỉnh như ruồi: “Tôi chỉ là rất quan tâm đến anh mình mà thôi. Đổi lại là em gái của cậu gặp nguy hiểm, chắc cậu cũng sẽ làm vậy đúng không?”

Câu này đương nhiên là hỏi tôi.

“Tránh xa em của tôi ra.” Tôi cảnh cáo anh ta.

Nam Thiên mỉm cười: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm tổn thương đến em của cậu đâu. Mà cô bé đó hình như cũng là fan của tôi à? Tôi còn nhớ cô ấy cũng có mặt trong sự kiện ở phim trường.”

Nhắc đến phim trường, tâm tư tôi lại nặng trĩu.

Nam Thiên rất nhạy bén, lập tức đổi đề tài: “Chuyện các cậu biết tôi đã hiểu rồi. Thế bây giờ, trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”

“Dựa vào cái gì?” Tí Còi hỏi lại.

Tôi ngăn Tí Còi lại: “Tôi thì vẫn chỉ có câu đó. Anh Nam Thiên, nếu muốn tốt cho anh trai anh, tốt nhất anh đừng tham dự vào quá nhiều. Anh đồng ý bỏ tiền ra thuê người là đã nhiệt tình lắm rồi. Nói thẳng ra là đã lo chuyện bao đồng quá nhiều rồi. Anh của anh có cuộc sống của riêng mình và anh ta đã sống như thế nhiều năm rồi. Anh không có lý do và cũng không đủ tư cách để can dự vào. Hơn nữa, anh ta cũng vì muốn tốt cho anh. Anh tránh xa tụi này được chút nào, thì sẽ an toàn hơn chút đó, anh của anh cũng sẽ thấy yên tâm hơn.”

“Tại sao các cậu không chịu nói?” Nam Thiên chuyển qua thái độ chân thành: “Lúc anh tôi bỏ nhà đi, tôi còn rất nhỏ. Anh ấy và cha mẹ giấu tôi, tôi có thể thấu hiểu được. Nhưng bây giờ tôi đã lớn rồi, có công việc của mình rồi. Cha tôi cũng đã chịu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra năm xưa. Tại sao anh ấy và cả các cậu nữa, đều muốn hất tôi ra?”

“Bời vì một khi dính vào sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Anh đã từng điều tra rồi, em gái tôi, trong một năm qua đã trải qua những chuyện gì, anh biết phải không?” Tôi lạnh lùng nói.

Nam Thiên sững sờ.

“Nếu được, tôi cũng sẽ làm giống hệt như Nam Cung Diệu, bỏ nhà đi thật xa.” Tôi nói tiếp: “Anh trai anh đã vì anh và cha mẹ mà hy sinh rất nhiều. Anh đừng có làm khó anh ta nữa.”

Nam Thiên im lặng.

Bữa cơm này, chúng tôi chẳng ăn bao nhiêu, nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi mạnh ai nấy về. Nam Thiên cũng không đu bám tôi nữa. Tôi đã gửi tin báo cho Ngô Linh biết phát hiện của Gã Béo, cô ấy tỏ ra rất tán thành.

Trần Hiểu Khâu cũng rất hứng thú và cũng rất giỏi với loại điều tra này.

Một tuần trôi qua, Trần Hiểu Khâu đã chỉnh lý được không ít nội dung.

Tôi không gặp lại Nam Thiên nữa.

Bên Nam Cung Diệu, việc chạy chương trình đang rất gay go. Vì số người được lọc ra đã lên đến con số 2481. Trong đó, có bao nhiều người có hồ sơ bị khiếm khuyết trong tình huống bình thường, có bao nhiêu người liên quan đến chuyện này, rất khó để phân định. Có thể nói, không thể nào đưa ra phân định nếu chỉ dựa vào nội dung trên mặt giấy. Giống như tình huống của cô Hàn, nếu thời cấp ba từ tỉnh khác dọn đến Dân Khánh, dựa vào quan hệ mà vào học trong trường điểm của Dân Khánh, thì cũng hoàn toàn có thể tạo thành khiếm khuyết trên hồ sơ. Nếu nhất định tiến hành điều tra đơn lẻ, chỉ với một nhóm người ít ỏi của chúng tôi, thì hoàn toàn không thể làm nổi.

Nếu đã như vậy, thì hướng mà Gã Béo gợi ra, có vẻ có khả năng gặt hái thành quả nhiều hơn.