Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1441: Manh mối (5)




Cô Hàn nhìn Nam Thiên, sau khi nhận thấy cái gật đầu chẳng mấy vui vẻ của Nam Thiên thì mới bắt đầu kể.

“Khi nãy tôi đã kể rồi, lúc tôi chuẩn bị nộp đơn xin du học, mới phát hiện ra vấn đề. Có lẽ cái ý định đi du học tôi đã có từ rất sớm. Năm nhất, năm hai gì đó đã bắt đầu chuẩn bị. Các thành tích khảo hạch cần thiết của tôi đều xong cả rồi, đến lúc tôi tìm được người giới thiệu và trường chịu nhận hồ sơ, thì thầy giáo bên Phòng Công tác Sinh viên mới phát hiện ra hồ sơ của tôi có vấn đề. Học bạ cấp một và cấp hai đều biến mất, không thấy ghi chép gì. Nhưng học bạ cấp ba thì không sao cả, tôi học ở trường cao cấp Dân Khánh, một trường điểm nằm trong top bốn của Dân Khánh. Thầy giáo cứ ngỡ bộ phận nào đó đã bị lỗi, nhưng trường thì chẳng cách nào giải quyết được vụ này, bảo tôi tự chạy lên Bộ Giáo dục hoặc Cục Lưu trữ. Còn tôi không biết phải làm thế nào… Theo lời họ nói, thì tôi phải có chứng minh nhân dân và hộ khẩu, nếu tìm được bằng tốt nghiệp cấp một và cấp hai thì sẽ khá thuận tiện để xử lý… Thầy ấy hỏi tôi học cấp một và cấp hai ở đâu, tôi hoàn toàn không trả lời được. Hỏi đến hộ khẩu của tôi, tôi cũng không biết… Hồ sơ hộ tịch của tôi cũng có vấn đề. Hộ tịch của dân tỉnh khác thì nằm ở trường, của người trong tỉnh thì ở ngay trong tỉnh. Nhưng hồ sơ hộ tịch của tôi lại trống trơn.”

Cô Hàn kể đến đây, vẻ mặt đầy mệt mỏi, trong giọng nói cũng ẩn chứa phiền muộn và bực dọc.

“Tôi chẳng còn chút kí ức nào liên quan đến cha mẹ cả. Trong những người thân, qua lại nhiều nhất là một người dì. Tôi đã đến tìm dì ấy… lúc đó tôi đã cảm thấy là lạ rồi, vô cùng hoang mang, nhưng tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc tôi đến tìm, dì ấy cũng không giải thích được. Trong kí ức của dì ấy, cũng không có cha mẹ tôi, một chút kí ức liên quan cũng chẳng có. Tôi cũng vậy. Nhưng chúng tôi đều nhớ lẫn nhau. Có điều bảo làm sao nhận ra nhau thì cả hai đều không biết. Thế rồi dì ấy nghi ngờ thân phận của tôi. Chồng của dì, chính là cậu tôi và cả em họ của tôi nữa, đều nghi tôi là dân lừa đảo, gạt dì ấy, giả làm người thân. Tiền để tôi học cấp ba và đại học tôi cũng chẳng rõ.”

“Rồi tôi đến trường cấp ba mình đã học. Thầy cô, bạn bè đều nhớ tôi, ngay cả thầy dạy nhạc cũng nhớ, thầy hiệu trưởng đã về hưu là ai tôi cũng nói rõ ràng được. Giáo viên chủ nhiệm ngày xưa cũng còn nhớ tôi. Còn có một thầy giáo trong câu lạc bộ Âm nhạc nữa. Thời cấp ba, chúng tôi có một câu lạc bộ âm nhạc, nhạc cổ điển, tôi là người kéo violin trong câu lạc bộ. Tôi còn nhớ mình đã học chơi violin với thầy Quan, chính là thầy giáo trong câu lạc bộ âm nhạc ấy, mỗi cuối tuần đều có đi học. Nhưng sớm hơn nữa, học vỡ lòng khi nào, violin đang ở đâu, tiền đâu tôi đi học, thì tôi chẳng nhớ gì hết. Tôi đã tìm được tấm ảnh mình biểu diễn ở học viện vào năm nhất. Các bạn cùng lớp thời sinh viên cũng còn nhớ chuyện tôi chơi violin. Nhưng trong phòng ký túc xá của tôi đã không còn violin. Tôi cũng không biết nhà tôi ở đâu. Lúc đó… tôi thực sự… tôi có cảm tưởng cả thế giới này là giả, và toàn bộ con người tôi cũng giả nốt…”

Cô Hàn nghẹn ngào nói, vẻ mặt đầy đau khổ.

Cố nén lại cảm xúc, cô ta tiếp tục kể: “Khoảng thời gian ấy, tôi thật sự không biết làm sao. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nào là có phải mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc, lấy đi kí ức hay không. Cũng từng nghĩ phải chăng tôi đã từng gặp phải tổn thương nào đó, giống như trong phim vậy, vì kích thích quá độ mà mất trí nhớ. Ngày nào tôi cũng cố gắng nhớ lại chuyện trước đây, nhưng vẫn chẳng nhớ được gì. Mà cũng không hẳn vậy, tôi còn nhớ chuyện mình đến công viên quốc gia chơi, do một người cô của tôi đưa đi. Gia đình cô không phải ở Dân Khánh, mà người Tây Hàng. Tôi không biết họ hiện đang ở chỗ nào, cũng không có số điện thoại của họ. Tôi lục trên tài khoản mạng xã hội và blog, nhưng nội dung sớm nhất vẫn là thời cấp 3, không hề nhắc đến cha mẹ, cũng không đề cập đến chuyện gì trước đó.”

“Cũng có nghĩa là cô vẫn còn lưu giữ lại một phần kí ức. Nhưng rất lụn vụn, hơn nữa còn khiếm khuyết nghiêm trọng.” Ngô Linh tổng kết.

Cô Hàn nhìn Ngô Linh, ngẫm nghĩ một lát thì gật đầu: “Đúng thế. Lai lịch của tôi không rõ ràng. Còn cuộc đời của chú Vương thì rõ hơn một chút.”

“Không cần vội. Cứ dựa theo trình tự thời gian mà kể. Lúc cảm thấy hoàn toàn bế tắc, cô đã làm gì?” Ngô Linh hỏi.

Cô Hàn lắc đầu: “Tôi không làm gì. Cô cũng đã nói rồi, tôi hoàn toàn bế tắc, thực sự không còn cách nào cả. Lúc đó tôi đã học tới năm ba rồi. Vì hồ sơ có vấn đề, không thể đi thi tốt nghiệp, thi cao học hay du học được. Lúc đó tôi đã nỗ lực tìm kiếm, Cục Dân sự, Bộ Giáo dục và cả Cục Lưu trữ cũng đều chạy đến rồi. Học bạ cấp ba của tôi cũng bị nghi ngờ. Tôi không có ghi chép gì về kì thi cấp ba. Đến lúc tôi ứng phó xong những thứ này, vì dẫu sao vẫn còn lưu giữ được học bạ đại học, sau khi tốt nghiệp bình thường, tôi lại gặp phải khó khăn khác.”

Cô Hàn gượng cười: “Tôi hết tiền tiết kiệm. Không nhà, không tiền và cũng chẳng có ai giúp đỡ. Tôi chỉ có thể cố gắng tìm việc thật nhanh và tìm một nơi để dừng chân qua ngày. Lúc đó, cuối tuần và cả ban đêm, tôi đều phải làm thêm, không có cơ hội để chọn công việc. Bấy giờ, trong thẻ chỉ còn mười nghìn tệ, nếu xài hết thì chẳng còn gì. Mà cũng không có ai để tôi mượn tiền. Ngoại trừ các bạn chung lớp thời đại học, thì tôi đâu có quen ai nữa. Vài người thân, tôi tuy có nhớ, nhưng lại chẳng có số điện thoại. Những người thân duy nhất mà tôi tìm được, thì cũng giống người dì kia, họ cũng chẳng nhớ được chuyện sớm hơn nữa của tôi và cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi. Họ chẳng có chút ấn tượng nào về cha mẹ tôi và làm sao mà tôi xuất hiện, càng không thể cho tôi mượn tiền hoặc nhận cho tôi ở ké. Khoảng thời gian đó vô cùng khổ sở. Và cùng trong khoảng thời gian đó, tôi đã xem bộ phim đầu tay của Nam thần. À…”

Cô Hàn nhìn Nam Thiên một cái, mỉm cười.

Nam Thiên cũng lập tức mỉm cười đáp lại đúng chất ngôi sao.

Cô Hàn đỏ mặt: “Bộ phim ‘Xin chào tuổi trẻ’ cũng kể về câu chuyện bị mất kí ức và phải đi tìm kí ức. Lúc xem tôi cảm thấy rất đồng cảm. Trên mạng xã hội, có thành viên trong ê-kip của đoàn phim chia sẻ kinh nghiệm bị mất đi kí ức của mình và cả hướng dẫn điều trị của bác sĩ. Có người sau khi xem đã đưa ra phán đoán bình luận nội dung kế tiếp của phim… Tôi từng muốn tìm lại kí ức của mình dựa theo những nội dung ấy. Tôi cùng đã chủ động chia sẻ kinh nghiệm của mình, sau đó tham gia vào fanclub của Nam thần. Đại khái là… tôi cảm thấy… cái người tên Lam Nhiễm Tử mới thực sự là tôi, đích thực là tôi… không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Tôi rất vui khi giúp được cô.” Nam Thiên nói.

Câu nói này rõ ràng chỉ là khách sáo, nhưng cô Hàn tỏ ra rất vui, mỉm cưởi ngượng ngùng, vẻ mặt cũng đã nhẹ nhõm hơn.

“Đến lúc dì Lư tìm đến tôi, cho tôi hay rằng còn rất nhiều người giống như tôi, tôi mới thấy… có thể tất cả đều là thật…” Cô ta thở dài: “Dì ấy tìm đến tôi, vì đọc được chia sẻ của tôi trên group của fan. Con gái của dì cũng là fan của Nam thần, nên đã đọc được chia sẻ của tôi. Chúng tôi có một group nhỏ, mấy năm nay có người gia nhập cũng có người rút lui. Lúc dì Lư tìm đến tôi, ban đầu là do con gái của dì ấy liên lạc trước. Lúc đó tôi không tin cô ấy, ngỡ là mấy cô học trò mơ mộng, bị phim ảnh tẩy não, không… không được bình thường lắm. Sau đó tôi còn nghĩ là lừa đảo nữa. Họ kéo tôi vào group và ai nấy cũng đều đã chia sẻ kinh nghiệm của mình. Ai nấy cũng giống nhau, đột nhiên nhận ra mình bị mất đi một phần lớn kí ức. Dì Lư mất đi kí ức về cha mẹ mình. Chuyện mà dì ấy còn nhớ không nhiều hơn tôi bao nhiêu, còn nhớ lúc nhỏ sống chung với ông bà nội, ông bà ngoại và những người thân khác, nhưng không nhớ gì về cha mẹ hết. Những người lớn tuổi hơn thì chỉ thấy có cảm giác thiếu sót thôi. Đời người bị khiếm khuyết đoạn nào đó. Sau khi cơn khủng hoảng ban đầu qua đi, tôi đã dần chấp nhận. Người khá chủ động trong group là Tiểu Điền. Tấm ảnh này cũng là cô ấy chia sẻ lên group và tôi đã tải xuống.”