Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1440: Manh mối (4)




“Rốt cuộc là sao?” Tôi hỏi Nam Thiên.

Nam Thiên nhướn mắt: “Không biết.”

Thái độ của đứa trẻ trâu này khiến tôi khá bực mình. Mà kể ra, đứa trẻ trâu này cũng xấp xỉ tuổi tôi.

Trước khi tôi biến sắc mặt, Ngô Linh đã lên tiếng trước: “Vấn đề chính là không biết đã xảy ra chuyện gì. Những người mà cậu Nam Thiên thuê để điều tra vẫn chưa thấy hồi âm. Họ không điều tra được chuyện gì.”

Tôi hoang mang nhìn sang Nam Thiên, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận cái kết quả này.

Vì thực ra kết quả này rất bình thường. Nếu tra ra một cách dễ dàng, thì tôi phải nghi ngờ là Nam Thiên đã phải tốn bao nhiêu tiền.

Chắc người mà Nam Thiên thuê cũng chỉ nằm ở trình độ kiểu như núi Phổ Thế. Dẫu là các bậc đại sư nổi tiếng, ai cũng ca ngợi, nhưng nếu đụng phải phiền phức thứ thiệt, cũng sẽ bó tay chịu thua. Nhưng tình huống có khả năng lớn hơn, là họ chẳng nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Nam Thiên thấy sắc mặt của tôi, có lẽ cũng đoán ra được suy nghĩ của tôi, nên sắc mặt anh ta càng khó coi hơn. Anh ta nói: “Mấy người mà tôi đang thuê tuy không được việc, nhưng vẫn thuê người khác được. Các anh không nhất thiết phải đích thân điều tra.”

Tôi đã hiểu đại khái cái gương mặt khó ưa kia của Nam Thiên là vì lý do gì.

Nam Cung Diệu lên tiếng: “Chuyện này không liên quan đến em.”

Nam Thiên đứng dậy: “Manh mối là do em tìm ra. Lam Nhiễm Tử là fan của em. Nếu không nhờ thế, thì các anh có tìm vài năm, tìm đến mù cả mắt cũng chẳng ra được manh mối nào đâu!”

Cô gái kia định nói gì đó, nhưng lại cúi đầu im lặng.

Ngô Linh hỏi: “Cô Hàn, dự định sắp tới của cô là gì?”

“Tôi…” Cô ta nhìn Ngô Linh, rồi chuyển qua nhìn Nam Thiên, mím môi: “Tôi rất vui nếu giúp đỡ được cho Nam thần và anh của Nam thần… Nhưng mà… những người khác… có rất nhiều người đã bỏ cuộc rồi. Cái dì đang nằm viện cũng vậy… dì ấy đã kết hôn từ lâu, con dì cũng đã học đến cấp 3. Vừa rồi dì bị xe đụng, bác sĩ suýt không cứu được, cũng do hơi… Cái người năm xưa gửi tấm hình này cho tôi cũng không tìm ra được…”

Cô ta đang rất bối rối và do dự.

Quá khứ vẫn là quá khứ, dẫu buồn hay vui thì nó cũng đã trôi qua. Người ta thường bảo, trân trọng hiện tại, hướng đến tương lai. Nhưng đối với người bị mất đi quá khứ thì việc tìm kiếm quá khứ cũng là chọn lựa của đời họ.

Hiện nay, không ít người vẫn đang tìm kiếm gốc gác, tìm kiếm quê cha đất tổ, họ đi du lịch, thăm dò vùng miền này nọ.

Cô Hàn này do dự không quyết được, có lẽ là do đời sống hiện tại của cô ta đang rất bình yên và cũng chẳng có hoài bão gì lớn lao.

Người đã có gia đình, có ràng buộc tình thân, không nhất thiết phải giữ cái quyết tâm và kiên định ấy.

Tiếp đó, cô Hàn giống như đang trút bầu tâm sự và biện hộ cho chính mình, liệt kê ra hoàn cảnh các thành viên trong nhóm.

“… Chú Vương đã bỏ cuộc từ lâu. Tôi cũng chỉ gặp được chú ấy trong một buổi họp mặt. Lần đó, chú bảo mình sắp kết hôn với một người phụ nữ đã có con, điều kiện rất tốt. Có thể trước đó chú ấy đã có vợ. Chú ấy vẫn còn nhớ tuổi thơ của mình, mãi cho đến lúc được điều đi công tác, kí ức mới bị khiếm khuyết. Có thể chú đã có vợ, có con. Ban đầu chú ấy cũng có ý đi tìm, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc…”

“… Có một chị, lớn hơn tôi vài tuổi. Chị ấy kể không tìm ra trường đại học mình đã tốt nghiệp. Kí ức thời đại học thì rất rời rạc. Chị ấy chỉ nhớ là mình từng học hết đại học, nghỉ hè về quê. Nhà chị ấy ở tỉnh khác. Sau khi tốt nghiệp, chị ấy lưu lại đây công tác. Lúc công ty kiểm tra hằng năm, rà soát lại hồ sơ công tác của nhân viên, đã phát hiện văn bằng của chị ấy đã mất, lên mạng tra cũng không ra học bạ, sự tình trở nên vô cùng rối rắm. Bộ phận quản lý nhân sự trong công ty của chị ấy đã bị liên lụy. Bản thân của chị ấy chẳng giải thích được và cũng không tìm được chứng cứ nào, cuối cùng đành phải tìm công việc khác.”

“… Còn có một ông lão, ông ấy đã qua đời hồi năm kia. Chúng tôi có đến dự đám tang của ông. Lúc đó chú Vương đã bỏ cuộc rồi. Đến dự đám tang, ngoài chúng tôi còn có những ông bà trong viện dưỡng lão và cũng có người thân của ông ấy nữa. Đều là những người thân xa lơ xa lắc, con cháu của anh hai chị ba, rồi cháu dâu xa các kiểu… tôi cũng không nhớ rõ. Mà nhắc đến thì bản thân họ cũng chẳng rõ ràng. Tương tự như chú Vương, chắc ông ấy đã từng đi làm, có vợ có con, thậm chí đã có cháu, nhưng đều đã không còn. Đơn vị mà ông ấy từng về hưu vẫn còn. Mà người do ban quản lý các nhân viên đã về hưu phái đến còn rất trẻ, không biết về chuyện của ông ấy. Trước khi mất, ông vẫn còn muốn tìm người thân… có thể ông chẳng hề có người thân, là một người già neo đơn…”

Cô Hàn nói càng lúc càng nhanh, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy nôn nóng.

Nói đến đoạn cuối, giọng của cô ta nhỏ hẳn đi và cũng chậm trở lại, đầu từ từ cúi xuống.

Cô ta lộ ra một nụ cười xót xa.

“Tôi cũng không biết mình sẽ kiên nhẫn được đến khi nào, hay là dứt khoát không để ý nữa…” Cô ta khe khẽ nói.

“Chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.” Ngô Linh lên tiếng.

Tôi nhìn Ngô Linh.

“Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Bạn của chúng tôi đã bị lôi vào chuyện này. Chúng tôi sẽ cứu thoát anh ấy.” Tuy không hề gằn giọng, nhưng đủ để khiến người ta cảm nhận được niềm tin của Ngô Linh.

Tôi thấy rất cảm động.

Cô Hàn cũng bị xúc động theo, siết chặt nắm tay.

Nam Thiên sốt ruột: “Các anh muốn cứu người cũng được, nhưng chuyện này…”

“Cậu Nam Thiên, chuyện này phải do các chuyên gia xử lý. Chúng tôi là chuyên gia về lĩnh vực này.” Ngô Linh cắt ngang lời của Nam Thiên.

Nam Thiên liền chỉ tay về phía tôi: “Những người này thuộc Phòng Di dời đúng không? Cô bảo họ cũng là chuyên gia về mảng này sao? Cả anh tôi nữa, cũng tốt nghiệp đại học bình thường, chuyên ngành máy vi tính…”

Lần này đến lượt Nam Cung Diệu ngắt lời anh ta.

“Nếu em cứ ngang bướng như vậy, anh chỉ đành bảo Linh buộc em rời khỏi đây.” Nam Cung Diệu nhìn Nam Thiên nói.

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau.

Nam Thiên khó tin nói: “Anh, anh nói gì vậy? Anh muốn bảo cô ta làm gì?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

“Có vài cách, có thể làm tâm trí người ta mê muội. Nhưng cách ấy không thể đảm bảo an toàn cho cậu và cũng sẽ có tác dụng phụ.” Ngô Linh lạnh lùng nói.

Nam Thiên trợn mắt nhìn cô ấy.

Nam Cung Diệu nói: “Vậy vẫn tốt hơn là để nó tự tìm chết.”

Nam Thiên nói: “Em đang lo cho sự an toàn của anh! Còn nữa, chuyên gia trên thế giới này còn nhiều lắm! Tại sao anh nhất quyết phải làm chuyện này?!”

“Đây là lựa chọn của anh.” Nam Cung Diệu đáp.

Đây là chuyện anh ta không thể không chọn. Nhưng hình như Nam Cung Diệu không có ý giải thích rõ cho Nam Thiên hiểu.

Tôi nhìn Nam Cung Diệu, lại quay qua quan sát Nam Thiên.

Nam Thiên hình như không thể hiểu tại sao người ta lại tận tụy với công việc đầy nguy hiểm đến thế, nên cứ một mực phản đối.

Nếu một ngày nào đó em gái tôi cũng muốn làm một nhân viên chữa cháy, cảnh sát đặc nhiệm hoặc cảnh sát phòng chống ma túy thì chắc chắn tôi cũng sẽ phản đối. Những nghề nghiệp ấy rất vinh quang và vĩ đại, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn người thân của mình sống trong tình cảnh nguy hiểm tính mạng.

Nếu như em gái tôi kiên quyết thì…

“Em đã lớn rồi, đừng có làm mấy chuyện trẻ con như thế nữa và cũng đừng chuốc thêm phiền phức cho anh.” Nam Cung Diệu vốn nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng cũng đã dần nhẹ nhàng xuống: “Anh biết mình đang làm gì. Một ngày nào đó, khi tất cả kết thúc, anh sẽ về nhà. Nhưng trước đó đừng có tìm cách ngăn cản anh. Em không ngăn được đâu. Và anh cũng không muốn em gặp nguy hiểm.”

Nam Thiên trầm mặc.

Ngô Linh hỏi cô Hàn: “Những gì cô vừa kể hơi lộn xộn. Có thể kể lại từ đầu không? Ngay từ thời điểm cô bắt đầu nhận ra mình bị mất kí ức. Những người mà cô đã gặp, tốt nhất là nên cung cấp một chút tên họ, nhân thân và phương thức liên lạc.”

Cô Hàn thấp thỏm nhìn Nam Thiên, rồi nhìn Ngô Linh: “Có thể tìm được thật sao? Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách rồi. Nam thần cũng đã thuê người… nhỡ đâu, chuyện kiểu này lại phát sinh…”

“Đương nhiên luôn có nguy hiểm tồn lại. Nhưng chúng tôi không thể vì chút nguy hiểm này mà bỏ rơi bạn mình.” Ngô Linh nói: “Cô Hàn này, đến thời điểm hiện tại, cô là manh mối quan trọng nhất mà chúng tôi tìm được. Có thể cô là một manh mối, mà một người bạn khác của tôi đã cố gắng hết sức mới có thể lưu lại.” Nói đến đây, Ngô Linh khẽ nhìn lên chiếc điện thoại mà cô Hàn đang cầm: “Những kí ức liên quan đến bạn của chúng tôi vốn dĩ thuộc về phần kí ức bị lãng quên. Cô gái mà cô quen đã nhớ được, còn lưu cả tấm ảnh này, chứng tỏ đây không phải là trùng hợp và cũng không phải may mắn. Dù sống dù chết thì chúng tôi cũng phải nắm chặt manh mối này.”