Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1420: Mã số 072 – Nguyên nhân tử vong là câu đố (10)




“Chào anh. Cảm ơn anh vì đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”

“À, vâng… Các cậu, muốn hỏi chuyện của Tiểu Lại à?”

“Đúng vậy. Anh có biết anh Lại là một fan của Anime, đồng thời cũng đã sáng tác ra vài tác phẩm không? Tác phẩm Cosplay.”

“Cosplay à? Tôi không biết cậu ta có chơi cái này, nhưng chắc là cậu ta rất thích những thứ này đấy. Trên bàn làm việc cậu ta bài trí không ít.”

“Anh ta có từng nói về những tác phẩm mình thích với anh không?”

“Chuyện này thì không có… Lúc tán gẫu với nhau, chúng tôi không nói về thứ đó. Thường thì bàn về bóng đá này nọ, cậu ta xem thi đấu, cũng chơi game. Cậu ta chơi game cũng giỏi lắm.”

“Thực ra chúng tôi định phỏng vấn anh Lại, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi không liên lạc được với anh ta.”

“Hình như sức khỏe cậu ta có vấn đề thì phải. Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ. Trước đấy, bắt đầu từ tháng trước, cậu ta thường xuyên xin nghỉ phép. Trước đây trong công việc, cũng đã xảy ra vài trục trặc, kiểu như làm sai bảng biểu, nộp báo cáo muộn… Nói sao nhỉ… chúng tôi cũng đã khuyên cậu ta đi khám bệnh. Mà hình như tinh thần cậu ta không ổn lắm. Cũng có thể là do thức khuya… Người thời nay dễ mất ngủ lắm, nhiều cám dỗ quá mà, ha ha. Chết, lạc đề. À mà tôi vẫn chưa rõ, rốt cuộc các cậu muốn hỏi chuyện gì.”

“Chủ yếu là muốn hỏi về anh Lại. Anh ta chưa từng kể là trong giới Anime, anh ta rất có tiếng sao? Chúng tôi muốn phỏng vấn một số Coser; cả nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp, nhằm giới thiệu sinh hoạt cá nhân và tập thể của họ với bạn đọc.”

“À.”

“Nhưng thật đáng tiếc, mãi vẫn chưa thể liên lạc được với anh ta.”

“Ừ. Có lẽ dạo gần đây cậu ta không được khỏe. Nếu các cô cậu không vội, thì nên đợi thêm một thời gian nữa, rồi liên lạc lại với cậu ta. Cuộc phỏng vấn này… Thực ra tôi không biết nhiều đâu. Thực sự chúng tôi cũng không trò chuyện nhiều lắm về phương diện này.”

“Thế anh Lại có đối tượng tìm hiều chưa ạ?”

“Gì cơ? Câu hỏi này của cô…”

“Chỉ là tiện thể trò chuyện thêm thôi. Sau này chúng tôi cũng sẽ phỏng vấn anh Lại mà. Những gì chỗ anh và chúng tôi trao đổi với nhau, chúng tôi chỉ xem như thông tin tham khảo, một phương hướng điều tra, cũng có thể xem như bài tập thực hành trước khi chính thức phỏng vấn.”

“… Các cậu… không phải phóng viên đúng không? Có phải có ai đó muốn điều tra về Tiểu Lại? Cậu ta… có bạn gái? Có vợ rồi?”

“Ha ha, anh Lưu, theo như anh biết, thì anh Lại đã có đối tượng tìm hiểu chưa?”

“…”

“…”

“Chắc là… có rồi.”

“Có thể tiết lộ một chút không?”

“Ừ… chuyện này… tôi cũng không biết nhiều lắm. Trên màn hình điện thoại của cậu ta và cả trên tường có hình một cô gái trẻ. Cũng giống như các cậu nói khi nãy, cosplay. Một cô gái tóc đỏ, mặc một bộ quần áo rất rực rỡ, còn có đạo cụ này nọ. Tôi chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy. Chắc… chắc phải nói là cậu ta khá công khai về chuyện này.”

“Là cô gái này đúng không?”

“Đúng! Chính là cô này. Nhưng ăn mặc thì khác, tóc đỏ cơ. Tấm này tôi cũng từng xem rồi. Nhưng lúc dùng cơm hoặc nghỉ ngơi, cậu ta hay lướt điện thoại xem những hình ảnh này. Trong phòng làm việc của chúng tôi từng có người trêu cậu ta. Cậu ta bảo cô gái này là vợ tương lại của cậu ta. Chuyện này, chắc các cậu cũng hiểu đúng không? Chúng tôi trạc tuổi nhau, nên khi có ai đó nhắc đến chuyện vợ con này nọ, chắc chắn sẽ bị trêu. Bản thân tôi còn có cảm giác, cô diễn viên mà tôi thích là vợ mình cơ mà. Tôi không mấy để tâm chuyện kiểu này. Những người trẻ như chúng tôi nghe xong rồi cho qua ngay. Nhưng có một số đồng nghiệp lớn tuổi, thì cảm thấy không đáng tin… Họ không hiểu lắm… chứ chuyện kiểu này thường thì đùa một chút rồi bỏ qua thôi. Nhưng Tiểu Lại lại rất chân thành. Cậu ta luôn nghiêm túc giải thích, thậm chí còn… còn rất giận nữa…”

“Đối với chuyện này anh ta rất nghiêm túc?”

“Ừ… Có cô đồng nghiệp cảm thấy cậu ta hơi biến thái. À, rất biến thái chứ. Tôi thì cho rằng cậu ta chưa cưa được người ta. Kiểu như hâm mộ mù quáng ấy… Không lẽ cậu ta đã đi quấy rối cô gái này, nên các cô cậu mới tìm đến…”

“Anh ta có bao giờ nhắc đến những chuyện tương tự không? Bất cứ chi tiết nào cũng đều rất quan trọng.”

“Chuyện này… có khoảng thời gian không hề nhắc đến. Trước đây cứ mỗi lần nhắc đến là cậu ta đều rất kích động. Thình lình đến một ngày nọ, cậu ta ít nói hẳn, tính tình cũng thay đổi… trở nên ủ rũ… giống như bị thất tình vậy. Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc làm việc cũng ít khi nói chuyện riêng, thực lòng mà nói, chuyện tình cảm tế nhị mà, không nên bàn đến… Vẫn chỉ tán gẫu về bóng đá, game là chính. Mà có vẻ cậu ta cũng không vui cho lắm.”

“Sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào?”

“Tôi cũng chẳng nhớ… hình như là năm ngoái, hoặc đầu năm nay… không nhớ rõ. À…”

“Anh còn nhớ được gì nữa không?”

“Tôi nhớ… nhưng có thể là nhầm thôi… Tôi còn nhớ có một khoảng thời gian cậu ta trở nên khá xấu tính. Con người cậu ta rất dễ xúc động. Lúc mới vào công ty còn được. Người mới mà… Chúng đã tuyển một loạt ba bốn người. Lúc cậu ta vào làm thì rất tốt. Sau đó tiếp xúc nhiều lên, mới phát hiện tính của cậu ta rất dễ xúc động, tính tình cứ thay đổi xoành xoạch, đã vậy mặt mày hay cau có. Thực lòng, cậu ta chẳng thân được với ai cả. Tính khí hơi khiến người ta khó chịu.”

“Anh ta có tâm sự mình muốn làm gì không? Ý tôi là, trong khoảng thời gian tính khí thay đổi, anh ta có những lời lẽ kích động không?”

“Cái này thì không có đâu. Thực sự là cậu ta đã làm gì đó à? Cô gái này không bị làm sao đấy chứ?”

“Anh còn thông tin nào có thể cung cấp cho chúng tôi không? Chúng tôi sẽ gửi thù lao tương ứng, điểm này anh cứ yên tâm.”

“Những chuyện khác thì… tôi không biết... Phải rồi, điểm chuyên cần của cậu ta không đủ, chắc sắp bị sa thải rồi. Hình như công ty không liên lạc được với cậu ta… Kế đến xử lý thế nào thì tôi không rõ.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Ngày 15 tháng 10 năm 2011, điều tra lịch sử truy cập internet của Lại Tiếu Thiên. Trong các thông tin mà anh ta tra cứu, có các từ khóa: “Cách cưa đổ một cô gái”, “Tặng quà cho bạn gái”, “Lời tỏ tình”, “Bạn gái Coser”, “Bạn gái thích ACGN”, “Bạn gái từ chối”, “Bạn gái không quan tâm đến mình”, “Bạn của bạn gái”, “Trùng tình”, “Làm sao xóa sổ những kẻ chướng mắt”, “Ma pháp”, “Ma pháp hắc ám”…

Ngày 16 tháng 10 năm 2011, có được nhật kí định vị điện thoại của Lại Tiếu Thiên. Tìm được địa chỉ tình nghi: hộ số 632, tầng 6, tòa cao ốc Quảng Mậu, thuộc khu dân cư Tân Hưng, tỉnh Đông Nam.

Ngày 17 tháng 10 năm 2011, tìm đến cao ốc Quảng Mậu. File video 07220111017.avi.

Góc độ của video khá kỳ lạ, không giống những góc máy trước đây của Thanh Diệp, hình ảnh giống như được quay bằng minicam giấu trong người.

Qua màn hình dao động có thể nhìn thấy cổng lớn của một tòa nhà công sở. Cùng với tiếng bước chân, ống kính đã di chuyển vào bên trong tòa nhà, đến khu vực thang máy.

Thang máy chạy lên tầng 6, tất cả đều bình thường. Chỗ này hình như là một tòa nhà công sở bình thường, có điều không được phát đạt lắm, có vẻ khá ít công ty đặt trụ sở ở đây, dọc đường chẳng thấy người đâu. Sau khi đến lầu 6, cũng chỉ nghe thấy tiếng người nói loáng thoáng.

Cửa thang máy mở ra, thứ được nhìn thấy đầu tiên là một biển hiệu của một cơ sở giáo dục đào tạo công nghệ. Quầy tiếp tân không có người.

Men theo hành lang đi vào trong, thì trông thấy vài gian văn phòng. Hầu hết các văn phòng đều không treo biển, không mở đèn, xem ra đều là phòng trống.

Sau khi đi thêm một đoạn, mới thấy một gian có treo biển hiệu. Trên biển đề số 617. Đi thêm đoạn nữa thì thấy gian 616.

Ống kính quay 180 độ, đi về hướng ngược lại, đi ngang qua thang máy lần lữa, sau khi đến đầu mút bên kia của hành lang, thì có thể nhìn thấy biển hiệu của mỗi gian phòng.

Phòng treo biển 632 nhìn vào rất bình thường, cửa đóng kín, rèm cửa đang rũ xuống, nhìn không thấy bên trong. Nhưng rõ ràng gian này rộng lớn hơn những gian khác, cửa gian này cách cửa gian bên cạnh khá xa.

Một bàn tay xuất hiện trên màn hình, thò đến gõ cửa.

Cộc cộc cộc – tiếng gõ cửa vang lên mấy lượt.

Đột nhiên Lưu Miểu nói: “Chỗ này có chuông cửa.”

Ống kính di chuyển, một cánh tay khác xuất hiện.

Vị trí của chuông cửa khá khuất, bên cạnh còn có một chậu bonsai, che mất chuông cửa.

Sau khi ấn chuông, âm thanh không hề vang ra bên ngoài.

“Hỏng rồi à?” Lưu Miểu lại nói.

Lúc này, sau cửa đã vang lên tiếng bước chân.