Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1409: Run sợ (8)




Sau khi đèn bật sáng, liền nhìn thấy bé gái vừa dụi mắt vừa làu bàu gì đó.

Nhậm Tì vội vàng bước đến, bế con gái ra khỏi chăn.

Bé gái khẽ la lên, bất mãn nói: “Cha!”

Vợ của Nhậm Tì cũng đã chạy qua, vội vàng hỏi: “Chồng à, có chuyện gì thế? Anh làm gì vậy hả?”

Nhậm Tì kiểm tra kĩ lưỡng con gái. Trên người cô bé không hề bị thương, xem ra không gặp phải vấn đề gì, cũng chẳng thấy ác mộng, tinh thần rất tốt. Chỉ là bị anh ta quấy rầy giấc ngủ, nên lúc này hơi gật gù.

Nhậm Tì thở phào một hơi, vỗ về con gái vài câu, rồi dỗ dành cho cô bé ngủ tiếp.

Vợ của Nhậm Tì hình như đã hiểu ra là có chuyện rồi, nên chỉ đứng nhìn chồng, rồi cùng Nhậm Tì quay trở về phòng.

“Có phải anh…” Cô ta ngập ngừng.

“Không sao. Không sao…” Nhậm Tì lắc đầu, sắc mặt sa sầm, cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tiểu Soái.

Giọng nói của Vương Tiểu Soái ở đầu dây bên kia rất rõ ràng, nhưng cũng kèm theo sự mệt mỏi.

“Tôi đã mơ thấy anh trên con đường Hoàng Tuyền. Và cũng như lần trước, tôi đã kéo anh lại.” Vương Tiểu Soái thành thực nói: “Nhưng tôi không thấy con gái của anh, có lẽ là nhìn thấy… Trước anh tôi có thấy một bóng người, nhưng không rõ lắm.”

Nhậm Tì bồn chồn bất an, hẹn Vương Tiểu Soái hôm sau gặp mặt.

Vương Tiểu Soái chỉ rỗi lúc tan làm.

Nhậm Tì cũng không thể chạy đi núi Phổ Thế ngay.

Hai người họ đều phải đi làm, công việc không thể nói bỏ là bỏ được. Bản thân Nhậm Tì cũng rất khó xử với vấn đề này. Một mặt là khủng hoảng bất an, bản thân đã thực sự cảm nhận được cái chết của mình; một mặt là suy tính dài lâu, nếu không chết, nói cách khác thì để không chết thì phải có sự hỗ trợ của tiền bạc.

Trong kí ức của Nhậm Tì hiện ra vài khuôn mặt.

Sau khi từ núi Phổ Thể trở về, anh ta cũng đã đến gặp vài vị đại sư, số tiền đã bỏ ra thực sự không ít, để đem về vài thứ kiểu như bùa hộ thân, nhưng hiệu quả ra sao thì rất khó nói. Nửa năm bình yên vừa qua rốt cuộc là do công lao của thứ nào trong số đó thì bản thân anh ta cũng không rõ. Anh ta thấy tin vào tác dụng của chuyến hành hương lễ bái trên núi Phổ Thế hơn. Dẫu sao, hôm đó là lần cuối cùng mà anh ta nhìn thấy những ảo giác đáng sợ.

Nhậm Tì nằm lại trên giường nhưng chẳng hề ngon giấc.

Tôi thì vòng quanh trong nhà Nhậm Tì mấy vòng, nhưng chẳng thấy có chỗ nào quái lạ cả.

Tôi gọi Diệp Thanh, anh ta cũng không trả lời.

Chỉ đành nương theo cảnh mộng mà quan sát tiếp.

Thời gian của cảnh mộng một lần nữa nhảy cóc.

Sáng hôm sau, Nhậm Tì thức dậy, vệ sinh, ăn sáng và đi làm bình thường. Đến chiều, vợ của anh ta đến công ty, cùng anh ta đến trường đón con gái.

Nhậm Tì cũng đã hẹn Vương Tiểu Soái cùng đi dùng cơm tối.

Khi đến trước cổng trường, liền trông thấy một hàng phụ huynh đang đợi để đón con. Xe của Nhậm Tì đỗ chờ ở đằng sau. Hai vợ chồng thò đầu dõi mắt vào trong tìm xem con gái đang ở đâu.

Nhậm Tì nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp con gái trước.

Sau lưng cô giáo là một hàng học sinh ríu ra ríu rít, tuy đang xếp hàng nhưng vẫn không im lặng được. Có đứa đã trông thấy cha mẹ mình, liền thưa với cô giáo rồi co giò chạy đi, loắt choắt như gà con tìm mẹ.

Nhậm Tì đã nhìn thấy con gái mình.

Cô bé rất lặng lẽ, không trò chuyện với bạn, cũng không nhìn quanh để tìm cha mẹ mình.

Chiếc xe đằng trước đã lăn bánh.

Trước cổng trường đang có cảnh sát giao thông duy trì trật tự, chỉ dẫn các phụ huynh nhanh chóng di chuyển.

Chiếc xe đang đỗ ngay trước cổng trường có màu đen, nhìn vào rất bình thường, người trên xe không bước xuống.

Đột nhiên tôi trông thấy con gái của Nhậm Tì chạy đến chỗ cô giáo nói gì đó, rồi chạy về phía chiếc xe màu đen kia. Cô giáo chỉ dõi mắt trông theo chứ không ngăn lại.

Nhậm Tì hoảng vía, vợ của anh ta cũng giật nảy người.

“Chuyện gì vậy?” Vợ Nhậm Tì định mở cửa xuống xe.

Con gái của Nhậm Tì đã mở cửa bên ghế phụ của chiếc xe kia, rồi ngồi vào trong.

“Này!” Nhậm Tì thò đầu ra khỏi xe, hoảng hốt kêu lên, rồi vội vàng xoay vô lăng, lái xe ra khỏi hàng xe đang đỗ.

Cảnh sát giao thông đã quay đầu lại quan sát.

Chiếc xe đằng trước đã lăn bánh chạy thẳng về phía trước, không một chút chần chừ.

Hai vợ chồng vô cùng lo lắng, chẳng màng gì xung quanh, lập tức đuổi theo. Tôi trông thấy cô giáo và cảnh sát đều biến sắc mặt, chạy theo vài bước.

Hai chiếc xe một trước một sau cùng vượt qua ngã tư trước mặt.

Vợ của Nhậm Tì đã sợ đến phát khóc, bị Nhậm Tì quát một câu, mới vội vàng chụp điện thoại báo cảnh sát.

Vốn dĩ giữa hai chiếc xe còn mắc kẹt thêm mấy chiếc khác, nên phải qua mấy khúc cua, thì hai xe mới chạy nối đuôi với nhau.

Nhậm Tì mở cửa sổ xe, kêu to tên con gái.

Trên băng sau của chiếc xe kia, có một cái đầu thò ra.

Hình như cô bé đã chồm lên ở mặt sau của ghế, đầu đang gác lên thành ghế, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm Nhậm Tì.

Tiếng kêu của Nhậm Tì đã nghẹn lại. Người phụ nữ bên cạnh vẫn đang vừa khóc vừa chỉ đường với cảnh sát. Không hề hay biết sự khác thường đang diễn ra.

Tôi còn nhớ bé gái đã leo lên ghế bên phụ mà Nhậm Tì cũng nhớ.

Bé gái vẫn đang nhìn chằm chằm Nhậm Tì, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười rất đáng sợ.

Ở đoạn đường phía trước đã xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, chặn đầu hai chiếc xe. Chiếc xe kia không hề trốn tránh, mà ngoan ngoãn đỗ lại bên đường.

Dù tinh thần đang bấn loạn, nhưng bản năng vẫn khiến Nhậm Tì áp sát chiếc xe kia rồi dừng lại, vợ anh ta đã lập tức nhảy xuống xe trước.

Bé gái ở băng ghế đằng sau lúc này đã biến mất.

Vợ của Nhậm Tì mở cửa bên ghế phụ của chiếc xe kia, bế con gái ra ngoài, bật khóc nức nở.

Người đàn ông trên ghế tài xế vừa bước xuống lại chính là Vương Tiểu Soái.

Vẻ mặt anh ta đang vô cùng sửng sốt và hoang mang, hết quay qua nhìn vợ của Nhậm Tì, lại quay qua nhìn Nhậm Tì.

Nhậm Tì vẫn còn đang khá choáng váng, chưa kịp xuống xe.

Bên cạnh cảnh sát đang thẩm tra tình hình.

Lát sau, vợ của Nhậm Tì bế con gái quay lại. Sắc mặt cô ta tái mét, đôi tay đang bế con không ngừng run rẩy.

Cô ta đặt con gái lên ghế sau, cài dây an toàn đâu đó, mới quay lại ghế phụ, ngồi xuống.

Nhậm Tì vẫn chưa dám quay đầu lại, lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em… Anh Vương nói em gọi điện… Cô giáo cũng bảo em đã gọi điện bảo… em nói chúng ta không đến đón con kịp, nhờ anh Vương giúp mình đón trước. Con bé… con bé cũng biết…” Người phụ nữ liếc mắt nhìn con gái một cái.

Cô bé hình như đang khá ấm ức: “Chẳng phải mẹ đã bảo với con từ trước rồi sao?”

Tôi cảm thấy cô bé này có chỗ nào đó là lạ, nhưng không thể giải thích được.

Cô bé cũng giống như thường ngày, hay làm nũng, chứng tỏ là một đứa bé được lớn lên trong sự cưng chiều quá mức, và còn khá là ngây thơ, giọng nói mềm mại, đã quen làm nũng.

Hại vợ chồng Nhậm Tì đều im lặng.

Hai chiếc xe đỗ lại bên đường một lát.

Điện thoại của Nhậm Tì đổ chuông.

Là Vương Tiểu Soái gọi đến. Hai bên đều im lặng một lúc, Vương Tiểu Soái mới hỏi xem có tiếp tục đi dùng cơm hay không.

Hai chiếc xe tiếp tục lăn bánh, chạy đến nhà hàng đã đặt sẵn.

Đến nhà hàng, không khí dần dần đã trở lại bình thường. Vương Tiểu Soái tỏ ra rất bình tĩnh, bé gái thì cười nói rất vui vẻ. Hai vợ chồng Nhậm Tì tuy đang bần thần lo sợ, nhưng cũng cố gắng dùng xong bữa cơm.

Nhậm Tì đề nghị vợ con mình đi dạo một chút ở siêu thị bên dưới, còn bản thân thì ở lại với Vương Tiểu Soái.

Đến lúc hai mẹ con đi rồi, Vương Tiểu Soái mới nói: “Tôi không thấy gì cả. Lần này tôi không nhìn thấy gì hết. Cái chết của mấy người… đã đi qua rồi.”

Nhậm Tì kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Soái: “Sao có thể? Vừa rồi trên đường… tôi vẫn còn nhìn thấy…”

Vương Tiểu Soái lắc đầu: “Nhưng hiện tại tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”

Chuyện này đã trở thành một câu đố không có lời giải.

Dù trong lòng đang thấp thỏm bất an, nhưng Nhậm Tì vẫn đành phải chấp nhận lý giải của Vương Tiểu Soái.

Cảnh mộng lại phát sinh biến đổi.

Nhậm Tì đang ngồi trong xe, cô con gái đang ngồi ở băng ghế sau.

Bé gái vừa liếng thoắng kể về buổi học múa ba lê, vừa trình diễn một động tác ngay trên ghế ngồi. Nhậm Tì đang nhoẻn miệng cười tươi, chốc chốc lại khen ngợi vài lời.

Tất cả đều rất êm đẹp hạnh phúc.

Chợt trước mặt có một chiếc xe đạp công cộng thình lình quay đầu lại, phóng ngược chiều về phía xe của Nhậm Tì. Trên khuôn mặt người đàn ông đang đạp xe hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, đôi chân đã ngừng đạp, nhưng chiếc xe hệt như có tính cách riêng của mình, tông thẳng vào đầu chiếc xe hơi.

Nhậm Tì hoảng sợ, vội thắng gấp chiếc xe lại.

Cùng với tiếng hét của bé gái, chiếc xe đạp văng lên, đập vỡ ô kính chắn gió lao vào trong xe và bằng một cách nào đó không thể lý giải nổi, đâm sầm vào người hai cha con.

Chiếc xe mỏng mạnh chớp mắt đã biến thành một ngọn giáo bén ngót, xuyên thủng thân thể của cả hai cha con họ. Thi thể của hai người vô cùng đáng sợ.

Tôi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái bóng kỳ quái đang ngồi trên yên xe.

Cái thứ đó đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy oán hận.

Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó xuất hiện, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một con quái vật màu đỏ ở ngay sau lưng tôi.

Đầu con ác quỷ treo lửng lờ đằng sau tôi, nó nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười. Chiếc đuôi của nó từ trên không trung đâm phập xuống, xuyên thủng linh hồn kia. Chiếc đuôi đó vung nhẹ một cái, linh hồn đã thành bụi rồi biến mất.