Nói xong câu này, đầu óc tôi vẫn còn trống rỗng, cũng may những gì muốn nói tôi cũng đã nói gần hết rồi.
“Mày giúp tao tiêu diệt một linh hồn, thì tao sẽ tha cho mày.” Tôi vừa nói, vừa để cho sức mạnh trong người trút ra một chút.
Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cho vẻ mặt con ác ma càng trở nên hung dữ, đáng sợ hơn.
Hoàn cảnh xung quanh cũng theo đó thay đổi.
Tôi biết, cái cây đó đã khô héo thành tro tàn và mặt đất dưới chân tôi đã nứt ra, dòng dung nham màu đỏ đang phát sáng.
Bầu trời cũng bị ánh sáng dung nham nhuộm đỏ.
Cái người bị ác ma đưa vào đây ngay lập tức rớt xuống khe nứt dưới đất, không kịp la một tiếng đã biến mất ngay.
Vẻ mặt con ác ma càng tàn độc hung bạo hơn, trong đôi mắt đỏ của nó nhìn tôi tràn đầy sát ý.
Nhưng nó không vùng vẫy.
“Hiểu rồi chứ?” Tôi hỏi.
Tôi tin là ác ma đã cảm nhận được sức mạnh của tôi.
Trong kẽ nứt dưới đất, có rất nhiều con quái vật nhỏ chui ra, kêu la chít chít, nhìn tôi chằm chằm.
Đầu tôi bừng lên tia sáng, đột nhiên hiểu ra. Những con quái vật nhỏ này chính là các linh hồn đã bị ác ma thu hoạch. Chúng bị hành hạ, bị nhốt trong thân cây, dần dần mất sạch ý thức, cuối cùng sẽ biến thành những con quái vật nhỏ đã từng hành hạ họ. Những con quái vật này ngoại trừ hành hạ linh hồn người ra, còn là nguyên tố để cấu thành nên cái địa ngục này.
Thảo nào, tôi đã mất sạch ý thức tự chủ khi nhập lên người Triệu Cường.
Linh hồn bị ác ma bắt giữ đã không còn là linh hồn bình thường nữa rồi.
Dòng tư duy của tôi đến đây thì bị dừng lại.
Thời điểm tôi xuyên không là trước lúc Triệu Cường gặp ác ma. Mà ngay khi giấc mộng này mới bắt đầu, ý thức của bản thân của tôi đã không rõ ràng.
Lẽ nào sức mạnh của con ác ma này còn có thể ảnh hưởng đến quá khứ?
Ngẫm kĩ lại thì hình như vẫn có thể chấp nhận được tình huống này.
Linh hồn ác ma này thực sự quá đặc biệt.
Ngay khoảnh khắc tôi tóm được nó, thì tôi đã xác nhận được nó có thực thể. Không giống như linh hồn trò chơi, ngẫu nhiên mà có được bản thể ngay từ đầu; cũng không giống linh hồn xuất hiện trong cái đêm mưa gió ấy, kí sinh trong người Trần Hiểu Khâu. Thực thể của con ác ma chính là bản thân của nó.
“Giết mày rồi, có thể vẫn sẽ có con ác ma mới xuất hiện. Nhưng ác ma mới xuất hiện đã không phải là mày nữa.” Tôi lại nói.
Nếu linh hồn này cũng giống những linh hồn khác, dựa vào ý thức của con người mà ra đời và tồn tại, thì nó cũng sẽ xảo quyệt và ích kỉ đúng như ấn tượng của con người khi nghĩ đến ác ma. Nó sẽ không cam tâm tình nguyện chết đi, càng không ưa gì nổi con ác ma sẽ thay thế nó.
Gân guốc nổi trên da của con ác ma đã lặn xuống.
Nó nhìn tôi rồi nở một nụ cười tà ác, cánh tay còn lại nhấc lên, trên tay hiện ra quyển sổ dùng để ghi chép danh sách đó. Nó dùng ba ngón tay kẹp quyển sổ đã được giở ra, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy bút lông.
“Ký tên của mày vào, chúng ta sẽ hoàn thành giao dịch.” ác ma nói, giọng điệu lãnh đạm và cáu gắt.
Quả nhiên nó có thể giết chết linh hồn!
Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nhìn chuỗi chữ kí trên cuốn sổ, tôi liền trở nên do dự.
Tôi còn nhớ ác ma đã dụ dỗ Triệu Cường như thế nào.
Giao dịch với ác ma hoàn toàn không bảo đảm. Nó mở miệng ra là toàn lời nói dối, nhưng không hề muốn giao dịch công bằng, càng không có phong cách của người làm ăn đàng hoàng.
Thậm chí tôi còn chưa xác định được tiêu chuẩn tuyển chọn linh hồn và thu giữ linh hồn của nó.
Có lẽ không có tiêu chuẩn gì hết.
Cái gọi là giao dịch chỉ là hình thức hóa quá trình, thứ nó cần vẫn chỉ là chữ kí.
Thứ này so sánh với ác ma Katz Ana thì lại khập khiễng. Con ác ma nước Katz Ana mà Thanh Diệp đụng phải tốt xấu gì cũng biết nói chuyện phải trái, có thể thương lượng được, hình như vẫn đang thấy hài lòng với việc làm một thương nhân trong thế giới loài người.
Ác ma cười khẩy một tiếng, hình như đang mỉa mai tôi không biết lượng sức mình.
Tôi nhận ra, mình và ác ma đang rơi vào thế bế tắc.
Tôi không thể ràng buộc được ác ma, ác ma cũng không thể dành được sự tín nhiệm của tôi.
Hiện tại, quả thật tôi có thể giết chết nó ngay, nhưng sau đó lại phải tìm cách để đối phó với linh hồn xe đạp công cộng.
Tôi không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Phải nghĩ cách…
“Mày nghĩ đi, chúng ta chẳng ai làm gì được ai hết. Nếu mày tin tao, thì không cần thỏa thuận kiểu này, tao giúp mày giải quyết dứt điểm linh hồn mà mày muốn tiêu diệt. Chuyện đó đối với tao dễ như trở bàn tay. Nhưng sức mạnh của tao không phải từ trên trời rơi xuống. Dựa theo nhận thức của loài người chúng mày, nên sức mạnh của tao đến từ linh hồn của loài người. Tao cũng chẳng cần linh hồn của mày, mày có thể kiếm linh hồn khác cho tao. Đây xem như điều khoản bổ sung của chúng ta, mày thấy sao? Như vậy là đã ưu ái lắm rồi. Chỉ có ác ma thời thượng cổ mới có thể tiến hành giao dịch kiểu này với vua chúa của loài người. Mà ác ma thời thượng cổ đã bị các thầy trừ ma giết sạch rồi. Vua chúa của loài người cũng đã không còn nữa. Là một ác ma ra đời muộn, tao không thể thỏa mãn được những nguyện vọng to lớn của các vua chúa, nhưng chuyện mà mày muốn tao làm thì tao có thể dễ dàng làm được. Tao cũng không cần mày làm giống mấy ông vua, cho tao hàng ngàn hàng vạn linh hồn. Ba thôi, chỉ cần ba linh hồn. Thế nào?” ác ma nói thẳng tuồn tuột, giống như đã dành cho tôi một sự ưu đãi đặc biệt, và cũng đang khá yếu thế.
Tôi thì chẳng hề thấy đây là một điều khoản giao dịch tốt. Tôi cũng chẳng thể đào đâu ra linh hồn giao cho nó.
“Tao biết, những người như mày, đều sẽ chết dưới tay những loài như chúng tao. Mày không chịu cho tao linh hồn khác, thế còn bản thân mày thì sao? Dẫu sao rồi mày cũng sẽ chết mà. Tao sẽ không giết mày, tao cũng biết mày có thể giết chết tao. Trước lúc mày chết, tao sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mày. Đợi đến lúc mày bị thứ gì đó giết chết rồi, tao sẽ đến để đón linh hồn của mày. Đính kèm một ưu đãi nữa, tao sẽ báo thù cho mày, giết chết cái thứ đã giết mày. Như vậy chắc được rồi chứ?” ác ma lại đổi qua một điều kiện khác.
Vụ này nghe ra hình như cũng rất có lý, một đề nghị hết sức hợp lòng người.
Nhưng tôi lại chẳng có chút tín nhiệm nào đối với ác ma cả.
Có quỷ mới đi tin lời nó.
Nhận thức chung của đa số con người đâu có dễ thay đổi. Ấn tượng của loài người đối với một sự vật có thể nói là thâm căn cố đế, khi còn sống thì vô cùng khó thay đổi.
Dù hiện tại đang là thời đại manga thịnh hành, ác ma biến thành nữ và đáng yêu khắp nơi đều thấy, nhưng chúng sẽ không thật sự trở thành một đứa ngu ngốc dễ thương.
Chúng vẫn là một sinh vật mạnh mẽ, xảo quyệt và tà ác, giống như ấn tượng của loài người về chúng.
Nghĩ đến đây, tôi đã đổi ý.
Giết nó, đổi qua thời điểm khác, tôi sẽ lại tìm đến nó.
Khi ác ma đã có thực thể, thứ tôi có thể giết được chỉ là thi thể của nó.
Nếu tôi xóa sổ ác ma vào năm 2023, thì năm 2022 hoặc 2013, thì nó vẫn còn tồn tại.
Tôi còn nhớ nó đã thu hoạch không biết bao nhiêu linh hồn, cơ hội để tôi mơ thấy nó thực sự còn nhiều lắm.
Điểm duy nhất cần xác định chính là thời gian trong hiện tại.
Người vừa rồi đi vào với ác ma mặc áo pull ngắn tay, quần bò, đầu cắt ngắn hai bên, tóc trên đỉnh đầu dựng cao cao lên. Ăn mặc chẳng khác gì những người mà tôi gặp hằng ngày. Không hề đeo vật gì đặc thù của thời đại cả. Còn nữa, trong thoáng chốc tôi đã nhìn thấy một vật thể hình vuông vuông trong túi quần của người đó, nó còn lòi ra ngoài một góc nữa. Đó là điện thoại thông mình, mà còn là điện thoại thông minh màn hình rộng.
Hiện tại chắc là sau năm 2010, thậm chí còn có thể là sau 2015.
Con ác ma này làm ăn đã nhiều năm lắm rồi.
Chỉ tính phụ huynh của nguyên cái lớp tiểu học đó, thì tôi có đến mấy chục hay cả trăm cơ hội mơ thấy ác ma.
Suy nghĩ được điểm này, tôi quyết định ra tay ngay.
Hiện tại phải cho con ác ma này một bài học đã, đợi giấc mơ tiếp theo sẽ lại bàn chuyện giao dịch với nó.
Tôi nhướn mắt lên nhìn con ác ma.
Khuôn mặt có ngũ quan như loài người nhưng lại chẳng giống mặt người chút nào ấy đang tỏ ra hoảng hốt.
Cánh tay mà tôi túm lấy cũng đã bắt đầu vùng vẫy.