Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1398: Mầm sống mới (8)




Tôi bị con quái vật ấy lôi đi, băng qua đám đông, băng qua qua đường sá và thành phố.

Lưng tôi đang đau rát vì bị chà sát, chắc đã đổ máu rồi. Kì quái là cơn đau đớn kéo dài suốt quãng đường mà tôi không hề cảm thấy chai lì với cái đau.

Ngoại trừ cảm giác đau đớn dường như được phóng đại vô số lần, thì các giác quan khác đều bị suy yếu.

Tôi chỉ còn cảm thấy đau đớn, còn nỗi sợ hãi trước đó chẳng biết đã tan biến tự bao giờ.

Mãi đến lúc con quái vật lôi tôi vào khu nhà có sân đó, nhìn thấy gốc cây khô đét kia, thì tôi mới hơi có chút sợ hãi.

Toàn bộ khu nhà đều trùm phủ một bức màn màu đỏ kì dị, không khí ngập tràn mùi hôi thối. Nhiệt độ đang rất cao, còn khó chịu hơn cả những ngày hè nóng đỉnh điểm. Nơi đây hình như không có lấy một chút độ ẩm, tất cả hơi nước đã bốc hơi cả rồi.

Đường hô hấp và hai lá phổi của tôi nóng hừng hực, bắt đầu đau đớn.

Cái thứ đó đã hành động giống hệt trong giấc mơ, dùng dây da siết cổ rồi treo tôi lên trên cây.

Thoáng chốc, tôi chẳng còn cảm nhận được sự nóng rát, mà chỉ còn cảm thấy sự đau khổ do bị nghẹt thở. Xương cổ của tôi hình như đã bị gãy, đau đến nổ đom đóm mắt.

Chát!

Roi da mang theo tiếng xé gió quất mạnh lên thân thể.

Một mảng thịt trước ngực rơi xuống đất cùng với mảnh rách của chiếc áo.

Sau lưng tôi vẫn đang rỉ máu, hiện tại trước ngực cũng đã xuất hiện một vết thương, sau khi máu men theo mặt da chảy xuống đất, thì lập tức bốc hơi, tỏa ra mùi tanh nồng khó ngửi.

Con quái vật bật cười ha hả, vung tay lên, lại một roi nữa quật đến.

Tôi đau đớn rên rỉ thành tiếng, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.

Nhưng thực ra tôi vẫn đang suy ngẫm.

Trong lòng tôi lóe lên một tia nghi vấn.

Tôi không hiểu tại sao con quái vật trước mặt lại hành hạ tôi như thế.

Chỉ vì nó là ác ma, nên sau khi lừa đảo chiếm đoạt được linh hồn của con người, nó sẽ ra tay hành hạ như thế để mua vui sao?

Mà như thế, thì thứ này thật là thảm thương.

Vì con người mà được sinh ra, dựa vào ấn tượng của con người với mình mà sinh tồn.

Nó có ý thức tự chủ của nó không nhỉ?

Nói cách khác, nó giống như một phần mềm được lập trình sẵn, chỉ biết vận hành như thế ư?

Thoáng chốc, tôi lại không hiểu vì sao mình lại nảy sinh nhận định như thế.

Chiếc roi da được cái thứ đó quất chan chát, tôi chẳng hề trải quá quá trình thối rữa sau khi chết, mà bị nó đánh đến rớt hết da thịt, chỉ còn lại một bộ xương khô.

Trong mặt đất nứt nẻ, có thứ gì đó chui lên.

Từng con từng còn một, chỉ to bằng con chuột, toàn thân đỏ chót, giống hệt con quái vật kia. Chúng có đầu, tứ chi và cũng mọc đuôi, nhưng bộ mặt xấu xí hơn, không có sừng và cũng chẳng có râu.

Chúng bò lên thân thể tôi, bắt đầu gặm nhấm xương cốt của tôi.

Cảm giác đau đớn lại ập đến.

Nhưng cùng với cơn đau, tôi lại cảm thấy trên người mình vừa có thêm thứ gì đó.

Tủy xương đã chảy ra, biến thành huyết quản và cơ thịt một cách quái đản.

Nội tạng của tôi cũng theo đó mọc ra, lấp đầy khoang ngực và khoang bụng. Những con quái vật nhỏ xíu gớm ghiếc kia được bao bọc bên trong thân thể tôi, đang chạy loạn xạ và không ngừng gặm nhấm nội tạng.

Cơn đau lại càng bùng phát dữ dội hơn.

Tôi một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang, chỉ biết đau đớn, muốn cầu xin nhưng miệng chỉ có thể cất lên tiếng rên rỉ.

Rõ ràng đang đau đớn như thế, nhưng sâu trong lòng tôi, còn có một suy nghĩ rất tỉnh táo đang tồn tại.

Con người tôi hình như bị chia làm hai. Một bên thì đang kêu gào thảm thiết, bên kia thì đang lạnh lùng quan sát.

Đau đớn như vậy, hình như không thể chịu nổi, lại giống như chẳng đáng gì cả, vì tôi đã từng bị dày vò bởi những nỗi đau đớn còn khủng khiếp hơn.

Mà đó là chuyện xảy ra khi nào nhỉ?

Máu từ trên vết thương ứa ra.

Những con quái vật nhỏ gặm nhấm cơ thể tôi tạo thành những lỗ thủng, chui ra ngoài rồi nhảy xuống đất trở lại.

Con quái vật búng tay một tiếng, tôi rớt từ trên cây xuống đất.

Nó giẫm chân một cái, mặt đất nứt toạc, lộ ra dòng dung nham cuồn cuộn bên dưới.

Tôi đã đoán được chuyện gì đó, nhưng không làm chủ thân thể được.

Con quái vật tóm lấy tôi ném vào dòng nham thạch. Tôi lập tức bị phỏng rộp toàn thân, các mọng nước chớp mắt đã vỡ tung, máu văng ra ào ạt.

Da thịt đã bị nung chín và tan chảy, trên xương cũng xuất hiện các vết cháy đen sạm.

Con quái vật thò tay đến kéo tôi lên.

Lần này, nó thao tác rất chậm rãi, không dứt khoát như lúc nó ném tôi xuống.

Sau khi được kéo lên khỏi hố dung nham, thân thể tôi lại từ từ mọc lại cơ bắp nội tạng.

Sau khi phục hồi trở lại, cảm giác đau đớn cũng dần tan biến.

Nó ném tôi xuống đất.

Tôi thở hổn hển rồi bắt đầu van xin.

Thà sống hoặc chết, còn hơn là sống không bằng chết.

Tôi khóc lóc đau khổ, nước mắt chảy ròng ròng.

Mỗi lần hít sâu vào một hơi, thì phổi tôi giống như bị một ngọn lửa nóng rực táp vào.

Cổ họng thì khô đét, tiếng nói cũng trở nên thều thào.

Con quái vật vắt tôi lại trên cây.

Hình như nó có chuyện cần làm, nên quay người đi ra ngoài.

Sau khi nó ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy nó lại biến thành bộ dạng người ngoại quốc mà tôi đã gặp.

Tôi còn muốn van xin, muốn vùng vẫy, cố gỡ sợi dây da đang siết chặt cổ của tôi.

Cái cây kia bắt đầu đâm chồi nảy nhánh, sinh sôi ùn ùn.

Nhưng những nhánh cây vừa mọc ra chọc thủng thân thể tôi, rồi treo tôi lên tận ngọn cây.

Những nhánh cây trong thân thể vẫn tiếp tục sinh trưởng. Lá cây xuyên qua người tôi mọc ra ngoài, từ trong mắt tai mũi họng ùn ùn mọc ra sum suê.

Thân thể tôi đang co giật, cố gắng dịch chuyển một chút, nhưng không tài nào thoát được những nhánh cây đó.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được lửa nóng đang liếm trên da thịt.

Hình như cái cây đang cất tiếng gào thét.

Tôi đã ngửi thấy mùi cháy khét. Ngọn lửa lan dần lên người tôi, thiêu rụi tôi và cả cái cây thành tro bụi.

Gió ùa đến, thổi tro tàn bay lả tả.

Thân thể tôi đã mất, chỉ còn lại ý thức.

Tôi thấy mình vừa phá tung thứ gì đó, bắt đầu sinh trưởng.

Dưới chân tôi là dòng dung nham nóng bỏng đang cuồn cuộn, trên đầu là bầu trời đỏ rực, không thấy trăng sao mặt trời đâu cả.

Ý thức của tôi cũng đã trở nên mơ màng.

Không biết từ khi nào, sắc đỏ mù mịt ấy đã tan biến, hình thành bầu trời xanh trong lượn lờ mây trắng, mặt đất đầy cỏ xanh.

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Người ngoại quốc dẫn theo một người đi vào, vẫn bằng cái bộ dạng cực kì lịch sự ấy.

Đầu óc tôi lại buốt đau một trận.

Tôi có thể cảm nhận được quanh mình chen đầy những thứ gì đó.

“Cứu tôi…”

“Cứu tôi với…”

“Tha cho tôi, cứu tôi với…”

“Có ai đó không…”

Những thứ này đang tự kêu lên, tiếng kêu đan xen nhau, tạo thành một rừng âm thanh hỗn tạp.

Linh hồn…

Những linh hồn bị ác ma bắt giữ…

Tôi cật lực phận biệt, rồi nhận ra có rất nhiều tiếng kêu đang yếu dần, từ từ biến mất.

Những linh hồn này đều đã mất hết ý thức tự chủ, bị giam cầm trong cái cây này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một phần của cái cây, thành một phần của cái địa ngục này.

Trong cơn mơ màng, tôi nhìn ra mình cũng đã từng gặp phải những linh hồn bị nhốt trong cây.

Tôi còn giải cứu những linh hồn như thế nữa.

Chỉ cần dùng năng lực của tôi, những thứ này đều sẽ bị nghịch chuyển.

Năng lực? Năng lực gì?

Đầu tôi đau như búa bổ.

Kí ức lùi xa. Tôi mơ hồ nhớ lại, mình vẫn còn người thân rất quan trọng. Nhưng hiện tại, đầu óc chỉ còn nghĩ đến “cứu mạng.” Ngay cả cái ý nghĩa “cứu mạng” là gì cũng quên sạch.

Ý niệm này là chấp niệm còn sót lại sau một hồi dày vò trong đau đớn. Nó hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng, không nên như vậy mới đúng. Không chỉ như vậy được.

“Anh Vương, mời vào.”

Tôi nghe thấy giọng nói, nhưng nhất thời chưa thể hiểu được ngay.

Tôi cảm thấy có người đang nhìn mình.

“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng…”

Tôi chỉ muốn xua tan đi cái tiếng kêu não ruột ấy.

Xào xào xào…

Lá cây xao động một trận.

“Á!” Có người kinh ngạc kêu lên: “Cái thứ này… biết cử động?”

Lần này, tôi đã nghe và hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

“Anh Vương, chúng ta phải vào nhà để bàn chuyện cha của anh thôi.” Một giọng nói khác vang lên.

Dòng dung nham dưới chân tôi dâng trào dữ dội, như muốn lôi tôi xuống chốn thâm sâu trong lòng đất.

Không…

Không được!

Bây giờ tôi, bây giờ tôi phải…

Năng lực!

Năng lực của tôi!

Thoáng chốc, có thứ gì đó từ trong thân thể tôi ào ạt trút ra.

Tôi lại nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng và cả tiếng gầm gừ giận dữ.

Tôi men theo chỗ xuất phát của âm thanh nhìn qua, thì trông thấy con ác ma đang hung tợn lao về phía tôi.

Tôi liền thò tay ra.

Cành cây vừa chạm vào cánh tay của con ác ma, lập tức bị biến thành tro tàn. Nhưng tay tôi đã từ trong đống tro thò ra, tóm chặt cứng con ác ma.

Lòng bàn tay đau rát, sắp bị thiêu rụi.

Năng lực của tôi không ngừng tuôn ra, không nghịch chuyển thương tích của mình, nhưng đã khiến cho con ác ma biến sắc mặt, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

“Chúng ta tiến hành một vụ giao dịch nào.” Tôi nói.