Đừng nói là Chu Vân, mà ngay cả tôi cũng mơ màng.
Tôi cứ ngỡ thời gian của cảnh mộng bị nhảy cóc, nhưng xem từ ý thức của Chu Vân thì không phải như vậy.
Kí ức của Chu Vân bị thiếu mất một đoạn. Nói chính xác hơn, cuộc đời chị ta đã bị thiếu mất một đoạn.
Vì chuyện này nên Chu Vân hơi hoảng loạn.
Ngồi bên cạnh chị ta là đứa con gái, còn chồng mình đang ngồi trên ghế phụ.
Chồng của Chu Vân đang trò chuyện với tài xế taxi.
“… Vừa ra viện à. Vậy tôi sẽ lái chậm một chút nhé.”
“Làm phiền ạ.”
Chu Vân nhớ lại chuyện mình bị chồng ép ở lại bệnh viện.
Chị ta siết nắm tay lại trong vô thức, cũng vô tình siết chặt bàn tay con gái.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏe à?” Con gái lo âu hỏi.
Chu Vân lại rơi vào hoang mang.
Khuôn mặt của con gái không có gì thay đổi.
Chị ta nhìn thấy dáng vẻ mình trong kính chiếu hậu hình như cũng không khác gì. Chồng của mình cũng vậy.
Thoáng chốc, Chu Vân cảm thấy thế giới trước mắt bỗng trở nên kì quái.
Chị ta cố nén lại câu hỏi sắp ra khỏi miệng, sờ soạng trên người mình.
“Điện thoại của mẹ đâu?” Chu Vân cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Dạ, con đang giữ. Cha đã xin nghỉ phép cho mẹ rồi. Mẹ phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới được. Đồng nghiệp của mẹ định đến thăm, nhưng cha nói không cần.” Con gái vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, giao lại cho Chu Vân.
Đây là ngày thứ hai sau khi Chu Vân nhập viện, đã hết khoảng thời gian con ác ma đếm ngược. Thời điểm hiện tại là hơn mười giờ sáng.
Hình như chị ta chỉ mới bị chồng vứt vào trong bệnh viện và chưa qua một đêm đã được chồng và con gái đến đón về.
Chu Vân không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tay chị ta run lên, ngẩng đầu nhìn con gái, rồi nhìn đến sau gáy của người chồng: “Bác sĩ… bảo sao…”
“Bảo mẹ ngủ bị thiếu ngủ. Có lẽ là… e hèm… giai đoạn tiền mãn kinh…” Con gái nói khẽ lại, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện này bình thường mà, ai đến tuổi này cũng vậy. Phụ nữ thì sớm hơn đàn ông một chút. Hệ nội tiết sẽ bắt đầu vận hành khác lúc trẻ. Chỉ cần lớn thêm vài tuổi là ổn định. Bác sĩ còn kê thuốc cho mẹ nữa, có điều uống hay không cũng không sao cả. Quan trọng nhất là chú ý nghĩ ngơi.”
Lời an ủi và quan tâm của con gái khiến lòng Chu Vân chua sót.
Nỗi nghi ngờ trong đầu đã bị dằn xuống.
Nhưng tôi thì đang rất căng thẳng.
Tôi nhớ đến Nhậm Tì.
Nếu lần đó Thanh Diệp không can thiệp, thì Nhậm Tì đã chết từ lâu rồi. Tôi còn nhớ thời gian diễn ra sự kiện ấy là năm 2008 hay 2009 gì đó, chắc chắn là trước 2010.
Nhưng Chu Vân chết vào năm 2023.
Cách nhau đến 13 năm.
Vậy 13 năm dư ra này, là do sự khác biệt của cá nhân tạo thành, hay là do lúc đó Thanh Diệp đã can thiệp vào?
Nếu con ác ma đó đội mồ sống dậy, chắc sẽ dùng biện pháp tương tự để giết chết học sinh trong lớp học đó.
Nhâm Tì đúng ra phải chết trong vụ tai nạn giao thông.
Nghĩ đến đây, tôi liền cảnh giác quan sát xung quanh.
Nhưng suy nghĩ của Chu Vân không đặt ở phương diện này.
Chị ta cố ý né tránh, nén nỗi bất an trong lòng lại, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
Chị ta hy vọng những lo sợ này chỉ là ảo tưởng của mình, chỉ là ác mộng đơn thuần.
Thậm chí, chị ta còn hy vọng là mình thực sự đã đến lứa tuổi tiền mãn kinh, nên tâm lý mất ổn định.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, đây là tiếng chuông báo.
Chu Vân ngờ vực nhìn thời gian.
Chuông báo thức vào 10 giờ 27 phút sáng.
Thời điểm này không ăn nhập gì hết, không phải thời gian thức dậy, cũng không phải thời điểm nhắc nhở kiểu như 5 hay 10 giờ đúng.
Tôi cũng thấy khá nghi ngờ.
Tôi còn nhớ, thời điểm lớp học của Nhậm Tì gặp phải tai nạn trong chuyến tham quan mùa xuân cũng sớm hơn nhiều.
Ý niệm vừa lóe lên, tôi liền nhận thấy có bóng đen xuất hiện.
Con gái của Chu Vân hét lên một tiếng, bên ngoài xe taxi cũng vang lên tiếng la thất thanh.
Qua ô kính cửa sổ chật hẹp của chiếc xe, Chu Vân nhìn thấy hai chữ rất lớn, màu đỏ tươi: “Xây dựng”.
Tôi nghe thấy âm thanh phát ra do lớp vỏ xe bị đè bẹp.
Toàn bộ bóng đen đã ập xuống.
Chu Vân vẫn đang nắm lấy tay con gái, nhưng nhanh chóng không còn cảm thấy sức lực truyền qua từ bàn tay ấy nữa.
Bản thân chị ta bị đập mạnh lên cửa xe, nửa thân dưới bị đè chặt, đầu thì kẹp giữa khe hở của chiếc xe.
Nhất thời chị ta quên hết đau đớn, rũ mắt nhìn chằm chằm thân dưới của mình.
Nơi đó, máu đang chảy ra ào ạt.
Chị ta không biết đó là máu của mình hay máu của con gái.
Trước mắt bây giờ chỉ còn nhận thấy một bức màn đỏ tươi.
“Chu Vân! Á!”
Chu Vân nhướn mắt lên, nhìn thấy chồng mình đang ở ngoài xe.
Anh ta đang hoảng loạn vô cùng, ánh mắt không nhìn chị ta, mà nhìn ra đằng sau chị ta. Anh ta giống như bị ai đó đánh vỡ xương đầu gối, lập tức ngã quỵ xuống đường.
Nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của Chu Vân.
Chị ta biết, con gái mình đã chết rồi.
Trong tầm nhìn lờ mờ, chị ta lại nhìn thấy cái bóng người đỏ đen đó.
Nó vừa giống hình người, vừa giống như một bức tranh trừu tượng hình thành từ máu và xi măng trượt qua kính cửa sổ xe đã rạn nứt.
Chu Vân nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc.
Nghe thấy giọng nói sang sảng mang theo tiếng nấc của phụ nữ đang trấn an những đứa trẻ và lớn tiếng kêu cứu.
Ý thức cùng với tầm mắt của chị ta dần dần mờ đục.
Có ai đó bế chị ta lên, đặt lên giường, chiếc giường được đẩy đi.
Trong khoảng thời gian mơ hồ, có lúc chị ta tỉnh táo, lúc lại hôn mê.
Sinh mạng của Chu Vân đang trôi dần đi.
Chị ta nghe thấy tiếng khóc của cha mẹ và những tiếng khóc lạ lẫm khác.
Chu Vân tựa như vừa thấy một giấc mộng.
Chị ta ngồi dậy trên chiếc giường lớn, để chân trần loạng choạng đến mở cửa phòng ngủ. Phòng khách bên ngoài đang sáng đèn.
Cha mẹ chị ta lúc này vẫn còn trẻ đang ngồi trong phòng khách. Cha đang ôm lấy mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Bờ vai mẹ rung lên từng đợt vì khóc.
“Chỉ là ác mộng thôi mà…”
“Em thì thấy nó rất thật. Nếu thực sự là vậy…” Mẹ của Chu Vân ngẩng đầu lên: “Mới cấp một, mới vào cấp một thôi mà… Em… Vân Vân…”
Người cha chỉ biết im lặng.
“Em đồng ý với ông ta, em sẽ đồng ý với ông ta. Em không muốn nhìn thấy Vân Vân chết… Đó là con gái của chúng ta …” Mẹ của Chu Vân cố nén tiếng khóc, nói trong nghẹn ngào.
Chu Vân kìm lòng không được, kêu lên: “Mẹ ơi.”
Người mẹ hoảng hốt quay phắt đầu lại, đồng thời cũng khiến cho Chu Vân giật mình.
“Vân Vân!” Người mẹ vừa khóc, vừa ôm con mình vào lòng, rồi đưa trở lại phòng ngủ.
“Con ngủ sớm nhé. Ngoan nào.” Người cha cũng vào theo, kéo chăn đắp lên cho con mình.
“Con sẽ chết sao?” Chu Vân lo sợ hỏi.
Nước mắt của người mẹ chảy ra nhiều hơn nữa.
“Không đâu, không đời nào. Cha mẹ sẽ không để Vân Vân chết đâu. Vân Vân sẽ vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.” Người cha nghẹn ngào nói, giọng điệu rất kiên định.
Người mẹ tuy đang khóc, nhưng cũng cố gắng khẳng định: “Vân Vân sẽ vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.”
Chu Vân đã thấy buồn ngủ, nhưng trong lòng lại hơi sợ hãi.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt lên trần nhà.
Chu Vân nhìn thấy trong vùng sáng ấy hiện ra một bóng người kì quái.
Đầu người đó mọc sừng, sau lưng còn có một chiếc đuôi.
Cảm giác hoảng hốt đã tan biến sau khi nhìn bóng người đó.
Cái bóng đó hình như có thể thấy Chu Vân rất rõ. Nó tựa như giấy thủ công, phần dưới của cái đầu tách ra thành hình trăng khuyết, hình thành một nụ cười rất hung ác.
Ý thức của Chu Vân chìm sâu vào bóng tối bất tận. Chị ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi, không còn bất kì tâm tư nào khác.
Tôi nhận thấy có gì đó không tốt, linh hồn hình như bị thứ gì đó tóm lấy.
Tôi lập tức phát động năng lực theo bản năng.
Thứ đó giống như bị điện giật, buông tay ra ngay.
Linh hồn của tôi giống hệt như một quả bóng bay, lập tức bay lên cao.
Khác hẳn những cảnh mộng trước đây. Tôi không rơi từ trên xuống vào thân thể, mà là từ dưới đất đi vào.
Tôi mở choàng mắt, nghĩ đến những gì mà Chu Vân đã trải qua thì không khỏi gượng cười.
Con ác ma đó… Đúng thật là ác ma mà…