Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1386: Đòi mạng (2)




Cuốn sổ điện thoại không lớn bằng bàn tay, nhưng hai mặt đều có gắn nam châm, sau khi mở thì xòe ra một mảng giấy gấp dài hình rẻ quạt. Chữ viết bên trên cũ có mới có, chứng tỏ đã được ghi chép liên tục trong nhiều năm.

Tôi chỉ được thấy những cuốn sổ điện thoại kiểu này trong các bộ phim. Sau khi tôi ra đời, di động đã trở thành một vật dụng tất yếu trong đời sống con người, hiển nhiên loại sổ điện thoại chép tay này đã không còn đất dụng võ nữa.

Chu Vân mở cuốn sổ ra, liền nhìn thấy dòng ghi chép mới nhất.

Cái tên được viết bằng bút chì khá kì lạ, chỉ có mội cái họ - Tiều. Số điện thoại là số máy bàn. Bên dưới có ghi chú một chuỗi chữ số, bao gồm “15000”, “3000” và “25000”. Cũng không biết có nghĩa là gì.

Chu Vân mừng rỡ cầm theo cuốn sổ trở lại giường, lấy chiếc di dộng trên đầu giường ra.

Người đàn ông nắm lấy tay của Chu Vân hỏi: “Đợi đã. Thế… cái người đó đáng tin không? Cha mẹ của em không…”

Anh ta ngập ngừng, trên mặt hiện rõ vẻ không đồng tình, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.

Chu Vân thoáng khựng người, đanh mặt lại hỏi: “Ý anh là sao?”

“Hay là mai anh đưa em đến miếu Thành Hoàng thắp hương. Nếu em chưa yên tâm, chúng ta sẽ đi xa hơn nữa, đến chùa Quan Âm cũng được.” Người đàn ông nói.

Chu Vân giận dỗi ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn anh ta: “Trương Quân Nghị, ý anh là sao? Ý anh là sao hả!”

“Em đừng lớn tiếng, con gái thức giấc bây giờ.” Người đàn ông chau mày, tỏ vẻ bực dọc: “Chuyện của cha mẹ em đâu phải anh không biết. Chỉ là năm xưa anh không nói thôi. Tiền của ông bà già, họ muốn làm gì cũng được. Chúng ta có chân có tay, có công việc xe cộ, trước đây cha mẹ cũng giúp đỡ chúng ta không ít. Tự chúng ta cũng có thể nuôi nấng con gái đàng hoàng được…”

“Anh muốn nói gì đó?” Chu Vân rít qua kẽ răng, cắt ngang lời người đàn ông.

Người đàn ông nhìn Chu Vân nói: “Ý anh chẳng phải em cũng rất rõ sao? Mấy năm đó, ba mươi nghìn rồi năm mươi nghìn, tiền của cha mẹ em đều ném vào chỗ đó. Họ tin chút gì đó thì cũng chẳng sao. Người già rất tin cái này. Cầu thần khấn Phật, cũng chỉ mong cho con cháu được bình yên. Cũng không phải gặp hạng lừa đảo… Nhưng cuối cùng thì cha mẹ được gì chứ? Họ già thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ em cũng làm như thế nữa sao? Con gái chúng ta vẫn chưa vào đại học đó. Nó học giỏi, sau này có thể còn đi du học nữa. Kiếm đâu ra lắm tiền để em phung phí như thế? Nếu em không yên tâm, thì anh cùng em đi thắp hương. Đến những chùa miếu chính quy thắp hương. Nếu em muốn mua bùa hộ thân đã được làm lễ khai quang, hay làm pháp sự gì cũng được hết. Còn người này…”

“Thì ra là anh vẫn không tin tôi?” Chu Vân nói.

“Em bảo anh làm sao tin đây? Em nói em thấy ma. Ma ở đâu ra? Cuối đời cha mẹ cuối cùng không được sống tốt. Em thử nói xem, cha mẹ em đã chết thế nào hả! Bản thân em còn không dám đưa con gái đến nhìn họ lần cuối!” Người đàn ông cũng đã nổi cơn thịnh nộ: “Gia đình em có phải đều có vấn đề về tư duy không vậy? Sống yên lành không muốn, toàn gây ra những chuyện kiểu đó.”

“Em thật sự đã nhìn thấy mà.” Chu Vân khăng khăng khẳng định, chán nản ngồi trên giường: “Em thật sự đã nhìn thấy …”

“Ngay mai anh đưa em đến bệnh viện khám, sau đó chúng ta sẽ đến miếu. Được không?” Người đàn ông đã dịu giọng lại.

Nhưng Chu Vân không muốn nghe.

Tôi đã nhìn thấy kí ức của chị ta.

Trong chuỗi kí ức rời rạc hiện ra một đôi vợ chồng già.

Họ lo lắng không yên, thường xuyên cau mày nhăn trán. Ánh mắt họ nhìn qua có một cảm giác kì lạ rất khó tả.

Ngay sau đó, tôi lại nhìn thấy một người khác.

Người đó để kiểu râu chỏm dưới cằm mà thời này rất hiếm thấy, tóc hoa râm, xem ra cũng đã lớn tuổi, nhưng làn da lại rất mượt mà, sáng óng giống như người trẻ.

Do người đó rất cổ quái nên khiến Chu Vân nhìn chằm chằm người đó rất lâu.

Người đàn ông râu chỏm và Chu Vân nhìn nhau một hồi, rồi thu ánh mắt lại, ra hiệu bảo đôi vợ chồng già đưa con ra ngoài.

Chu Vân được đưa ngay ra ngoài sảnh đường chờ đợi.

Bố trí trong sảnh đường này mang phong cách cổ xưa.

Tôi bất giác lại nhớ đến Bạch An, người đã nuôi ma mặt xanh.

Trong cảnh mộng, tôi thấy nơi ông ta ở cũng bố trí kiểu như vậy.

Điều này khiến tôi nghi ngờ, không biết có phải họ đã mời cùng một đội trang trí nội thất hay không.

Mà ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất.

Chu Vân ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đỏ, tâm trạng bồn chồn. Tuổi tác hiện tại của chị ta vẫn chưa lớn lắm, có lẽ là cuối cấp một đầu cấp hai gì đó.

Chị ta ngồi nhìn chậu bonsai trên chiếc bàn hồi lâu, đầu óc dần dần trống rỗng.

Trong phòng yên lặng như tờ, tiếng nói chuyện bên trong không vang ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Không biết đã trải qua bao lâu, cửa phòng đã được mở ra. Cha mẹ Chu Vân ra ngoài.

Chu Vân nhảy xuống ghế, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt sầu lo của cha mẹ.

Chị ta được mẹ dắt tay rời đi, còn cha thì quay người lại, hình như đã nói gì đó với người ở trong phòng.

Đoạn kí ức này nhanh chóng kết thúc.

Trong nhà của Chu Vân xuất hiện thêm một bức tượng Bồ Tát. Nhưng khác với những pho tượng trước đây chị ta đã thấy, bức tượng này có khuôn mặt âm dương, nửa mặt bên trái đang cười, nửa mặt bên phải đang khóc. Vật cầm trên hai tay cũng khác nhau, tay trái cầm một thanh kiếm, trên lưỡi kiếm có vẽ cả máu; tay phải cầm một đóa hoa, trên cánh hoa còn đọng sương.

Chu Vân đã nhìn bức tượng đó rất lâu.

Mỗi ngày chị ta đều đến nhìn một lần và chị ta cũng trông thấy cha mẹ mình đang thành tâm khấn lạy trước bức tượng như thế nào, ngày ngày ba lần thắp hương, không bỏ sót ngày nào.

Bồ Tát cứ duy trì khuôn mặt như thế mãi cho đến lúc cha mẹ của Chu Vân qua đời.

Cha của chị ta mất sau khi chị ta tốt nghiệp đại học, trước khi mất tâm trí đã không còn tỉnh táo, cứ nói mình sắp chết rồi, có người muốn giết mình. Ông ta đã trốn đông chạy tây, thậm chí còn mang theo tiền bạc và bức tượng trốn đến xứ khác. Cảnh sát nơi khác đã tìm ra. Khi chị ta và mẹ mình chạy đến nơi, thì chỉ còn thấy xác của cha mình.

Ông ta đã tự sát. Sau khi rời nhà hai hôm, ông ta đã treo cổ tự vẫn trong một căn nhà cho thuê. Cảnh sát kể lại, lúc đó trong nhà chỉ có một hai bộ đồ của ông ta và bức tượng Bồ Tát ấy.

Khuôn mặt của Bồ Tát đã nghịch đảo, nửa mặt trái thì khóc, nửa mặt phải thì cười.

Lúc đó Chu Vân chỉ nổi gai óc vì sợ, ngay cả cái chết của cha cũng chẳng mấy đau lòng.

Còn người mẹ thì cũng vì chuyện này mà sợ hãi đến điên loạn. Bà ta tích cực đến gặp đại sư họ Tiều đó hơn, tiền bạc vung ra như nước.

Và rồi khuôn mặt của bức tượng Bồ Tát đã trở lại như xưa, bên trái cười, bên phải khóc.

Đến lúc người mẹ bị người ta giết chết dưới gầm cầu thang, thì bức tượng Bồ Tát vỡ làm hai mảnh, trong ruột bức tượng chảy ra một dòng chất lỏng giống hệt máu. Nửa khuôn mặt bên trái trở thành khóc, còn nửa bên phải thì lại biến thành vẻ mặt hoảng sợ.

Nhớ đến những chuyện này, Chu Vân chỉ ngồi ôm mặt.

Trong quá khứ, chị ta cứ nghĩ đại sư họ Tiều đó đã hại chết cha mẹ mình. Cha mẹ đã gặp phải hạng lừa đảo, hoảng sợ đến mức thần kinh gặp trục trặc. Còn sự quái lạ của bức tượng Bồ Tát, thì chỉ có thể dùng cơ quan bí mật và ảo thuật để giải thích.

Nhưng sau khi chính chị ta gặp phải thì đã không còn nghĩ như thế nữa.

“Em thật sự… thật sự đã nhìn thấy…” Chu Vân nghẹn ngào nói.

Kí ức và cảm xúc giác rất rõ ràng.

Giọng nói đó, cái bóng hình đó và cả bàn tay của nó ấn vào lưng, hơi thở của nó phà vào gáy chị ta, tất cả đều là thật.

Chồng của Chu Vân vỗ về lên lưng chị ta, an ủi vài câu nhưng vẫn không chịu tin.

Chu Vân bị ép nằm xuống giường. Người chồng tắt đèn, rồi xoay qua dỗ chị ta như dỗ con nít, nhưng anh ta lại thiếp đi trước.

Chu Vân nghe thấy tiếng ngáy của chồng mình, mở mắt nhìn trừng trừng cái trần nhà đen như hũ nút, giống như lại nhìn thấy cái bóng đó.

Chị ta lập tức nhắm mắt lại, nhưng cái bóng vẫn phảng phất trong tâm tưởng, không tài nào xóa nổi.

Chu Vân đang trốn chạy.

Tôi thì đang hồi tưởng lại những đoạn kí ức của Chu Vân.

Suy đoán của Ngô Linh đã có chỗ bị nhầm lẫn, chắc là họ chưa điều tra về cha mẹ của Chu Vân.

Vụ tai nạn giao thông thời tiểu học, đến sự cầu xin và cái chết của cha mẹ, sau đó mới là chuyện Chu Vân đang gặp phải.

Và cả cái bóng đó nữa…

Với hình dạng như thế…

Nghĩ kiểu nào cũng đều là ác ma hết!

Đầu mọc sừng, sau lưng có đuôi, cộng thêm nước da có màu đỏ đen… rõ ràng là hình ảnh điển hình của ác ma ở phương Tây. Hơn nữa, không giống như con ác ma quái lạ của Katz Ana, mà là hình ảnh ác ma trong hội họa - nghệ thuật cổ điển, cho đến trong các phim điện ảnh và hoạt hình thời hiện đại này, là hình ảnh mà khi nhắc đến ác ma đa số người ta sẽ tự hình dung đến.

Nếu thế giới này thực sự không có ác ma, thì đó cũng chính là một loại linh có hình dạng của ác ma.

Có điều, tại sao lại là ác ma?