Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1384: Tràn đầy ác ý (3)




Tôi nghĩ một hồi mới nhớ ra cái tập hồ sơ đó.

Tôi còn nhớ người uỷ thác trong tập hồ sơ đó có cái tên rất lạ, tên là Nhậm Tì. Nhưng mà anh ta không bị ma quỷ giết hại mà xém tí nữa chết do tai nạn giao thông. Vì gặp phải một người đồng nghiệp có năng lực đặc biệt khiến cho Nhậm Tì nảy sinh ảo giác, nhìn thấy đường Hoàng Tuyền, cuối cùng còn được người đó cứu mạng.

Tôi nhớ là cuối cùng cả hai người đều rời khỏi Dân Khánh. Chắc là muốn bắt đầu lại cuộc sống chăng.

Ngô Linh đột nhiên nhắc đến tập hồ sơ này, trong lòng tôi bỗng cảm thấy khẩn trương.

“Không phải... Đã chết rồi chứ?” Tôi suy nghĩ đến điều này đầu tiên.

Tôi nghĩ đến những người từng gặp phải chuyện như thế như Kim Hải Phong, Lữ Xảo Lam... Hai người đều bị những hiện tượng quái dị quấy rối, tuy rằng không chết, nhưng cũng rất tội nghiệp. Nhưng những người như chúng tôi chắc chắn là sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện này, cho đến một lần nào đó, không thể trốn thoát được nữa, rồi thiệt mạng.

Tôi khẩn trương đến nín cả thở.

Ngô Linh nói: “Không, anh ta vẫn còn sống. Nhưng mà Nam Cung điều tra được những người bạn học năm đó của anh ta bắt đầu chết hàng loạt.”

Tôi nhất thời vẫn chưa hiểu: “Ai chết?”

“Bạn học của Nhậm Tì.”

“Bạn học?” Tôi không nhớ là trong tập hồ sơ có nhắc đến bạn học của anh ta. Tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Ngô Linh giải thích: “Chuyện này xảy ra lúc anh ta học tiểu học. Chẳng phải chúng tôi đã điều tra được, lúc anh ta học tiểu học xém tí nữa bị tai nạn giao thông sao? Lần đó, anh ta không sao, bạn học của anh ta cũng sống sót. Chiếc xe bị lật, trên xe chỉ có một đám học sinh, nhưng đều không sao cả, có thể nói rằng đó là một kì tích.”

“Vì vậy... Lúc đó bọn họ vốn là phải chết?” Tôi không hiểu lắm ý của Ngô Linh, chỉ có thể đưa ra suy đoán.

Tôi nhớ đến những tình tiết trong các bộ phim kinh dị. Những người thoát chết trong một vụ tai nạn gì đó sẽ bị Thần Chết đuổi theo. Cái đề tài này khá phổ biến trong lĩnh vực phim kinh dị. Có người thì bị giết ngay tại chỗ, có người thì cách vài năm sau, trong một lần họp mặt bạn bè hay gì đó, phát hiện được bí mật chung này. Trong các bộ phim trinh thám cũng thường có tình tiết như thế.

“Chúng tôi vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng bạn học của Nhậm Tì, tổng cộng có ba mươi người, bắt đầu từ năm nay đã có mười bảy người chết do tai nạn giao thông.”

Tôi há hốc mồm.

“Đây không phải đơn thuần là trùng hợp thôi. Tuy rằng vẫn cần điều tra, nhưng thông qua vụ việc lúc trước có thể thấy rằng đây không phải là do ma quỷ gây ra mà là một thứ khác. Tôi đoán rất có thể là một linh hồn nào đó. Bây giờ chắc cũng là do linh hồn đó bắt đầu hành động lại. Đều là chết do tai nạn giao thông, có chút giống với linh hồn xe đạp công cộng, có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này để làm một vài việc.” Ngô Linh nói.

“Cô định làm gì?” Tôi hỏi.

Ngô Linh nói thẳng: “Còn chưa nghĩ xong. Đây chỉ là một sự suy đoán thôi. Tôi còn phải điều tra chuyện của Nhậm Tì. Tốt nhất cậu nên cẩn thận. Còn vụ việc xe đạp công cộng tạm gác lại đã, cậu phải tự chú ý an toàn.”

Tôi cảm thấy hơi buồn bực, nhưng tôi biết là Ngô Linh nói rất đúng.

Ngoại trừ tạm gác lại, thì tôi cũng không nghĩ ra được cách gì cả.

Tôi cũng được xem như khá may mắn rồi. Năng lực của tôi có thể tiêu diệt linh hồn, đổi lại là người khác, e rằng chỉ có thể chờ chết.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một điều này, vội hỏi Ngô Linh: “Nếu như tôi trực tiếp giết chết nó, nó có xuất hiện lại không? Nó là linh hồn mà.”

Linh hồn được sinh ra và tồn tại, có được sức mạnh phi thường là nhờ vào ý niệm của con người.

Cho dù tôi giết nó một lần, nhưng xe đạp công cộng vẫn tiếp tục được sử dụng, những việc có liên quan sẽ làm nảy sinh những ý niệm tương ứng, cái linh hồn đó sẽ lại xuất hiện.

Tôi đã giết chết trò chơi đó. Tuy rằng nó vẫn chưa xuất hiện lại, nhưng có thể là do chưa được sinh ra.

Tôi phát hiện ra điểm mù mà trước đây tôi chưa từng suy nghĩ đến, trong lòng lại càng thêm lo lắng.

“Những linh hồn xuất hiện trong khoảng thời gian này sẽ không như thế. Cậu không phát hiện sao? Gần đây xe đạp công cộng cũng không còn được lên báo, đây đã không còn là một vấn đề mới mẻ gì nữa. Người ta đã quen với thứ này, ít nghĩ về nó. Dù cho có nảy sinh một linh hồn mới thì cũng sẽ khác với linh hồn này.”

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng mà nếu vậy thì tại sao nó không có bị ảnh hưởng bởi cách suy nghĩ bây giờ chứ? Lúc nãy tôi nhìn thấy nó... Nó vẫn... Tràn đầy ác ý. Rất... Tàn độc...”

Trong cuộc sống, cái từ “tàn độc” ít khi được dùng đến. Lúc nói ra có một cảm giác gượng gạo.

Nhưng trên người linh hồn đó, tôi chỉ cảm nhận được “tàn độc” mà thôi.

Giống như ma mặt xanh, nhưng lại không giống lắm.

Sự khác biệt ở đây... Có thể là sự khác biệt kì lạ giữa một thứ bản tính tàn độc và một thứ chuyên làm việc ác chăng.

Cái linh hồn đó muốn giết người, muốn làm điều ác, nhưng nó vốn không phải được sinh ra bởi sự tàn độc.

Ngô Linh cũng không biết nguyên nhân tại sao.

“Có thể là do những suy nghĩ lúc trước vẫn chưa kịp thay đổi. Tuy rằng trên báo không đăng, trong cuộc sống người ta cũng không có bàn về vấn đề này nữa, nhưng những hiểu biết của con người vẫn còn ở đấy. Rất khó để diệt tận gốc những hiểu biết vốn có này. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho linh hồn rất khó bị tiêu diệt.”

Tôi nghĩ lại thì thấy cũng có lí.

Một chiếc xe buýt khác đã chạy đến. Tài xế ngồi trong xe kêu lên là tổng công ty đã điều xe đến, một lát sẽ còn nhiều xe khác nữa, bảo chúng tôi đừng chen lấn.

Đã có rất nhiều người đổi sang tuyến xe khác, không mãi chờ chiếc xe này nữa.

Tuy là như thế nhưng trong chiếc xe này vẫn khá chật chội.

Tôi bị ép đến nỗi khó thở, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe cảnh sát ngoài kia, lại càng cảm thấy tức ngực hơn.

Cảnh sát giao thông vẫn còn đang điều tra hiện trường, xe cứu thương dừng bên đường, bác sĩ tuyên bố người đi xe đã tử vong.

Để khiêu khích, để ra oai với tôi, linh hồn đó đã giết chết một người một cách dễ dàng.

Sau khi tôi đến chỗ làm có nói với nhóm Tí Còi về chuyện này.

“Lát nữa chúng ta lái xe đến thôn Sáu Công Nông, sẽ không sao chứ?” Gã Béo lập tức nghĩ đến điều này.

“Tránh những chiếc xe đạp công cộng ra là được rồi nhỉ?” Tí Còi nói.

“Làm sao tránh được...” Gã Béo thở dài.

“Chúng ta đi riêng đi.” Tôi nói.

Vì an toàn, đây là một cách tốt nhất rồi.

Bốn người họ lên tiếng đồng ý.

Tôi đi trên đường, trong lòng cảm thấy bực tức.

Chốc chốc tôi lại nhìn lên điện thoại, suy nghĩ là nhóm Ngô Linh lúc nào thì điều tra xong chuyện của Nhậm Tì.

Có lẽ là do sắc mặt tôi không được tốt lắm nên những người đến tìm chúng tôi hôm nay đều không dám bắt chuyện với tôi. Chủ nhiệm Mao còn hỏi thăm tôi có phải không khoẻ không.

Nếu chỉ là do cơ thể không khoẻ thì còn đỡ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong khu dân cư cấm đạp xe đạp công cộng, tôi không thể nhìn thấy cái thứ đó ở đây được.

Lúc này điện thoại của tôi reo lên.

Ngô Linh gửi cho tôi một cái file, là danh sách những người bạn học năm đó của Nhậm Tì.

Tôi hiểu ý của cô ấy, xem qua tên và hình chụp của từng người.

Lúc nhìn thấy cái tên Chu Vân, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, đầu đập xuống bàn.

Tôi nghe thấy tiếng đầu mình đập xuống bàn, còn nghe được tiếng kêu kinh hoảng của Tí Còi và Gã Béo.

Tôi không thể ngẩng đầu ngồi dậy được, trái lại là cơ thể càng lúc càng nặng nề, rơi vào trong bóng tối.

Là cảnh mộng sao?

Nhưng ngoại trừ bóng tối, tôi không cảm nhận được gì cả.

Tôi dần dần cảm thấy hoảng sợ, hoảng sợ không có nguyên nhân.

Chỉ là, rất nhanh sau đó tôi đã nhận ra, cái cảm giác hoảng sợ này không phải của tôi, mà là cảm giác của một người khác chui vào trong đầu tôi từ bên ngoài.

Ai?

Chu Vân sao?

Chu Vân chết rồi sao?

Cái file Ngô Linh gửi cho tôi, tôi chưa có đọc kĩ, lúc nãy chỉ mới lướt qua tên và hình chụp thôi.

Tôi cảm thấy có chút khẩn trương.

Lúc này bỗng có tiếng khóc của một cô gái.

Tiếng khóc thút thít, đè nén, hoảng sợ.

“Chu Vân! Chu Vân! Này!”

Trước mắt tôi bỗng sáng tỏ, trông giống như một người vừa mới được vớt lên từ đáy đại dương mấy chục ngàn mét.

Tôi nhìn thấy có ánh sáng màu vàng ấm áp.

Dưới ánh đèn đầu giường màu vàng, có khuôn mặt một người trung niên đang sáp lại gần.

“Em gặp ác mộng sao? Sao cứ khóc mãi?” Người đàn ông trung niên hỏi với vẻ hơi lạnh lùng.

Chu Vân đưa tay lau mặt, người trung niên đưa khăn giấy qua.

Chu Vân lau sơ qua: “Em cũng không biết bị sao. Chắc là gặp ác mộng...”

“Ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải đưa con gái đến trường.” Người đàn ông trung niên ngáp một cái rồi nằm xuống giường.

“Tạch!” Đèn đầu giường tắt vụt đi.

Chu Vân nắm chặt tờ khăn giấy trên tay, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Nhịp tim của chị ta vẫn còn rất loạn.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, bên cạnh vang lên tiếng ngáy.

Không biết lúc nào mà mí mắt Chu Vân nặng dần, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lông tơ trên người tôi lại dựng ngược cả lên.

Tôi phát hiện tiếng ngáy biến mất rồi.

Toàn bộ âm thanh xung quanh đều biến mất cả rồi.

Không khí đột nhiên trở nên quái dị.

Có một tiếng hít thở khe khẽ vang lên bên tai Chu Vân.

Chu Vân có nghi ngờ, nhưng không tỉnh giấc.

Thứ gì vậy?

Linh hồn?

Linh hồn gì?

“Còn có ba ngày.” Cái thứ đó lẩm bẩm bên tai Chu Vân, giọng nói lạnh băng, nghe giống như giọng nói của máy móc.

Chu Vân đột nhiên tỉnh giấc, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.

“Phù... Á...”

Tiếng ngáy của người đàn ông nằm bên cạnh lại vang lên lần nữa.