Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1382: Tràn đầy ác ý (1)




Tách... Lạch cạch...

Rộp rộp...

Tách...

Vù...

Có những tiếng động ồn ào, còn có gió...

Tôi giống như đang đứng giữa một cái chợ ồn ào vậy.

Là cảnh mộng ư?

Tôi nghĩ đến Trương Thanh.

Nhưng cảm giác không đúng lắm.

Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng động, không nhìn thấy gì cả, cảm giác có gió lạnh thổi qua người... Lại có một vật ấm nóng gì đó đè lên người mình.

Cơ thể tôi rất lạ, hoặc nên nói là cơ thể của đối tượng tôi nhập vào rất kì lạ.

Nhất thời tôi chưa thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Cạch... Kẹt kẹt...

Một cơn đau nhói!

Tôi vô thức hít một hơi, nhưng lại không cảm nhận được có gió lạnh trong miệng.

“Mau lên! Sao lâu vậy?”

“Được rồi...”

Cạch!

Lại một cơn đau nhói!

“Này, động tác nhanh nhẹn lên, hôm nay chúng ta phải làm năm sáu chục chiếc đấy.”

“Biết rồi. Tôi nói này, mình làm nhiều vậy bên Cường Tử có sơn kịp không? Có bán được không?”

“Sao lại không bán được? Đều là xe xịn. Quét sơn lại rồi ít nhất có thể bán được hai ba trăm.”

“Nhìn ra được chứ...”

“Ai quan tâm chớ! Có người nhìn ra là xe đạp công cộng, nhưng rẻ thì vẫn mua.”

Cạch!

Lại bắt đầu thấy đau nhói!

Đây là lần cuối cùng.

Sau đó, tôi cảm nhận được mình bị ném vào trong nước, bị đập, lại bị thứ gì đó đụng vào, cán qua...

Sau khi chịu đựng những cơn đau nhói, tôi đã nghe được nhiều âm thanh hơn.

“Chúc những người ra ngoài mà khóa xe bằng khoá riêng ra đường bị xe đụng.”

“Vừa mới nhìn thấy có đứa nhóc đem vứt xe đạp công cộng xuống sông. Những đứa nhóc như vậy mới đáng bị ném xuống sông.”

“Bộ phận hỗ trợ khách hàng ngu ngốc! Đã nói mấy trăm lần rồi, tôi quên khoá lại, xe bị người khác đạp đi rồi, vậy mà còn trừ tiền.”

“Nhắc nhở mọi người trước khi sử dụng xe đạp công cộng phải kiểm tra kĩ. Hôm nay tôi đạp nửa chừng, yên xe đột nhiên rơi ra! Bây giờ tôi đang phải nằm sấp trong bệnh viện đây! Để tôi biết được là tên khốn nào làm vậy, tôi sẽ bắt nó chạy đua bằng chiếc xe đạp đó!”

“Những người dựng xe đạp công cộng đều ngu cả sao? Dựng hết ra giữa đường.”

“Này! Dừng lại! Mẹ nó! Thằng nhóc cậu thất đức vậy! Tôi dựng xe bên đường một hồi, cậu liền leo lên đạp vụt đi!”

...

Tiếng kêu, tiếng hét, mắng chửi, tranh cãi...

Các loại cảm xúc tiêu cực đồng loạt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cảm nhận được một ý thức không phải của tôi.

Sau đó bỗng vang lên một tiếng động giòn tan.

Lạch cạch!

Choang!

Một cú va chạm mạnh, một cơn đau nhói dữ dội!

Nhưng sau đó thì lại có một cảm giác khoái chí, thoả mãn.

Dòng chất lỏng ấm nóng phun lên người tôi, chảy dọc cơ thể.

Nhờ thế mà tôi cảm nhận được cơ thể của đối tượng tôi đang nhập vào.

Đây là một cơ thể có đường cong kì lạ.

Nhưng chỉ cần suy nghĩ theo hướng khác thì người ta sẽ lập tức nghĩ ra được là thứ gì.

Đối với người mà nói thì là một đường cong kì lạ, nhưng đối với một chiếc xe đạp thì rất bình thường.

Cảnh vật xung quanh bỗng sáng tỏ, nhìn thấy một con đường trước mặt.

Bánh trước của xe taxi đè lên chân của một người đàn ông. Đầu gối của người đàn ông đứt lìa ra, xương đâm ra ngoài, máu tươi chảy lênh láng, nhuốm đỏ cả chiếc xe đạp nằm dưới người đàn ông.

Tiếng hét thảm vang lên liên tục, những người xung quanh nhao nhao cả lên.

Tài xế taxi thì cứ nói là: “Anh ta tự ngã xuống đấy! Tôi không có đụng anh ta!”

Tôi đang định di chuyển để nhìn kĩ cái linh hồn đó hơn, nhưng lại phát hiện mình không thể nhúc nhích được.

Tâm trạng của linh hồn truyền đến người tôi một cách thuận lợi.

Tâm trạng của nó đang rất lạ, có chút khó hiểu, có chút háo hức, còn có cảm giác không biết phải làm sao.

Nhưng mà, một lát sau, nó đã gác những thứ này sang một bên.

Tôi nhìn thấy cảnh vật xung quanh thay đổi.

Nhìn qua thì có vẻ như tôi đang ngồi trên ghế sau của một chiếc xe đạp. Nhưng vấn đề duy nhất là, xe đạp công cộng không có yên sau.

Người đang đạp xe là một cô gái, tóc dài phất phới.

Nhìn qua cảnh vật xung quanh thì thấy có vẻ đây là đang ở trong trường.

Cô gái đạp xe đến bên cạnh một toà nhà dạy học, xuống xe, dựng xe giữa một dãy xe đạp công cộng.

Tắc... Lạch cạch!

Chiếc xe bị khoá lại.

Cô gái không lập tức đi khỏi, mà đưa tay lấy cái khoá trong rổ xe khoá lên trên bánh xe.

Cô gái đeo ba lô đi khỏi đó.

Cái linh hồn đó ngồi trên xe, nhưng chỉ chốc lát thôi, khoá xe của xe đạp công cộng đã tự bung ra.

Đợi đến khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, có một bóng người vọt ra từ cửa bên của toà nhà dạy học.

Cô gái đó chạy đến bên chiếc xe, nhìn thấy khoá xe bị bung ra, sắc mặt của cô gái trở nên càng tệ hơn. Cô ta rút điện thoại ra, có vẻ như đang gọi cho bộ phận hỗ trợ khách hàng của xe đạp công cộng.

Lúc này, linh hồn đã rời đi.

Nó ngồi trên ghế sau của một chiếc xe khác. Chiếc xe dừng ở đó, nhưng đầu xe bỗng rung lắc một phát.

Người đàn ông trung niên đang định cắt khoá xe giật nảy mình, dừng tay lại rồi nhìn về phía đầu xe, sau đó lại định tiếp tục cắt khoá xe.

Đầu xe lại rung lắc lần nữa.

Lần này, ông ta chỉ khẽ ngẩng đầu lên thôi.

Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của linh hồn đang rất tệ.

Nó không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm lên tay người đó.

Khoá xe bị cắt đứt.

Người đàn ông trung niên định đứng dậy, nhưng chiếc xe đột nhiên tự nhúc nhích.

Bánh xe quay rất nhanh, kéo theo ngón tay của người đó.

Ông ta phát ra một tiếng hét thảm, cơ thể bay vọt về phía trước, đụng vào những chiếc xe đạp công cộng bên cạnh.

Những chiếc xe này đều bắt đầu nhúc nhích.

Bánh xe quay tròn, sắc như một lưỡi dao, xẻo mất một miếng thịt từ trên mặt người đàn ông trung niên.

Còn chiếc xe kẹp ngón tay của ông ta cứ chạy vọt về phía trước.

“Rắc!” Hai ngón tay của người đàn ông bị kéo đứt lìa ra.

Tiếng hét của người đàn ông càng thêm thảm thương.

Trong tiếng hét đó, tôi nghe thấy có một tiếng cười.

Không phải trai cũng chẳng phải gái, cũng không nghe ra được già hay trẻ.

Cái linh hồn đó bật cười với vẻ sung sướng.

Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được trên người linh hồn này đã có sự thay đổi.

Tôi sinh ra cảm giác rét lạnh.

Bầu trời từ buổi tối chuyển thành buổi sáng.

Tôi đứng nhìn đám con nít đang vây xung quanh những chiếc xe đạp công cộng.

Đám con nít trông chỉ khoảng bảy, tám tuổi thôi, đang đoán mật mã, quậy phá khoá trên xe.

Linh hồn khẽ cong khoé miệng lên.

“Lạch cạch”, khoá xe bung ra.

Đám nít cười hì hì, dắt xe ra, ngồi lên yên xe.

Linh hồn đứng trên yên một chiếc xe khác, đưa mắt nhìn chúng đạp xe đi khỏi đó.

Đám con nít đạp xe trên đường, sắp đi qua ngã tư.

Chiếc xe đột nhiên nghiêng sang một bên, mấy đứa con nít y như những con bài domino, lần lượt ngã xuống đất.

Một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ rất nhanh trực tiếp cán qua người của chúng.

Ở đầu đường vang lên những tiếng hét thảm thiết, nhưng tôi vẫn có thể nghe được âm thanh phát ra do bánh xe cán nát cơ thể!

Tôi rùng mình.

Linh hồn lại bật cười!

Lúc này tôi mới nhận ra được sự thay đổi trong người nó.

Nó muốn giết người...

Giống y như cái linh hồn của trò chơi đó.

Không liên quan đến việc trừng phạt, báo thù, nó chỉ đơn thuần là muốn giết người.

Còn chưa được bao lâu thì nó đã không còn thoả mãn với việc chỉ đơn thuần là giết người nữa.

Nó muốn đùa giỡn với con mồi của mình.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng đường phố quen thuộc ở Dân Khánh.

Người đàn ông đang đạp xe thở hổn hển. Lúc anh ta rẽ hướng có quay đầu lại, trưng ra vẻ mặt sợ hãi. Anh ta lập tức quay đầu lại, chiếc xe lạng lách, tiến về phía trước với tốc độ nhanh. Mãi cho đến khi người đàn ông đưa tay bóp ngực, ngã xuống đất.

Linh hồn cúi đầu nhìn anh ta rồi nở nụ cười.