Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1377: Mã số 086 – Xe đạp công cộng (3)




Ngày 5 tháng 10 năm 2014, xác nhận mẹ của người uỷ thác đã tử vong. Nguyên nhân tử vong là do tai nạn giao thông. Kèm: Ảnh chụp hiện trường vụ án mạng.

Những bức ảnh chụp hiện trường này trông rất rợn người.

Trông giống như một bức tranh ghép hình, vài tấm hình ghép lại với nhau thì sẽ thành một bức hình toàn cảnh hiện trường.

Chiếc xe tông chết người là một chiếc xe ô tô, đầu xe bị hư hỏng nặng, túi khí cũng bị tông văng ra, nhuốm đầy máu.

Một chiếc xe đạp công cộng nằm bẹp dưới bánh xe. Khung xe bị biến dạng, một đầu vểnh lên, đầu còn lại bị đè dưới khung xe ô tô. Kế bên còn có còi xe và một vài bộ phận rơi ra.

Vết máu nhuốm đỏ cả đầu xe, sau đó máu bắn ra dọc đường khoảng vài mét.

Có thi thể của một người già đang nằm ở đó.

Người đó nằm giữa một vũng máu, trên cánh tay có một vài chỗ bị gãy xương, hộp sọ bị thủng một lỗ, máu tươi, não và thịt vụn đều rơi hết ra ngoài. Cảnh tượng như thế có chút kinh dị.

Sau đó còn có một vài tấm hình chụp cận cảnh.

Cho dù không biết gì về khám nghiệm hiện trường tai nạn giao thông thì cũng có thể nhìn ra được. Nguyên nhân của vụ tai nạn này có thể là do bà lão nửa đêm băng qua đường, xe ôtô chạy với tốc độ quá nhanh gây ra.

Trong bức hình chụp chiếc xe đạp công cộng đó có thể nhìn ra được tấm quảng cáo dán trên khung xe. Tấm quảng cáo bị máu tươi nhuốm đỏ, chỉ có thể xác định được là mảnh giấy nhỏ này là dán trên chữ “đạp” trong “nhanh đạp xe”.

Ngoại trừ ảnh chụp ra còn có một đoạn video của camera giám sát.

Trong đoạn video, bà lão đạp xe đi ra từ góc dưới bên trái, đi thẳng về phía trước. Ở bên góc phải màn hình, chiếc xe ô tô đang chạy nhanh tới, chỉ vừa mới nhìn thấy đèn xe, sau đó liền nhìn thấy chiếc xe chạy đến góc trái, tông bà lão văng ra xa.

Ngày 6 tháng 10 năm 2014, vụ tai nạn đã được điều tra xong. Xác định là tài xế ô tô uống rượu bia xong lái xe. Chiếc xe đạp công cộng mà mẹ của người uỷ thác đạp được thuê bằng tài khoản của người uỷ thác. Thời gian sử dụng chiếc xe là từ 21 giờ 14 phút ngày 4 tháng 10 đến khi xảy ra vụ tai nạn.

Ngày 7 tháng 10 năm 2014, liên lạc với người uỷ thác. File ghi âm 08620141007.wav.

“...”

“Anh Trương, mong anh nén đau thương.”

“...”

“Anh Trương, vụ tai nạn đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta nên nhìn về tương lai. Bây giờ anh đang rất nguy hiểm, người thân của anh cũng có thể gặp phải nguy hiểm.”

“... Mẹ tôi...”

“...”

“Mẹ tôi, không biết đạp xe... Bà ấy chưa từng tập qua. Lúc tôi tập đạp xe là do cha tôi chỉ cho. Bà ấy không biết đạp. Tôi còn nhớ, lúc đó tôi còn chưa lên tiểu học, cha tôi mua cho tôi một chiếc xe đạp con nít, phía sau còn có hai cái bánh phụ. Lúc đó chắc tôi đang học mẫu giáo. Về nhà liền đạp xe vòng vòng trong khu dân cư. Cuối tuần cũng thế, chạy vòng vòng với bạn. Lúc ban đầu cha tôi cũng không nghĩ ra việc này, trong xóm có một đứa nhỏ được mua cho chiếc xe đạp, ông ấy bàn với mẹ tôi, mua cho tôi một chiếc. Lúc đó tôi rất vui... Sau đó cha tôi lại tháo một cái bánh phụ ra. Đợi khi tôi lên tiểu học, ông ấy lại dạy tôi đạp xe. Trong thời gian ngắn thôi thì tôi đã tập chạy được rồi. Cha tôi buông tay cho chạy. Lúc đó tôi cảm thấy mình rất giỏi. Những đứa nhóc trong xóm còn chưa biết chạy cơ. Mẹ tôi cũng không biết đạp. Cha tôi còn hỏi mẹ tôi, có cần ông ấy dạy cho không. Tôi nói là để tôi dạy cho mẹ...”

“Anh Trương, anh hãy nén đau thương.”

“... Mẹ tôi nói là không cần dùng đến, nên không biết cũng không sao. Lúc tôi học tiểu học thường đạp xe chung với cha tôi. Tan học ông ấy đến đón tôi, còn mang theo xe tôi đến. Lúc đi học tôi cũng đạp xe đi. Ông ấy đưa tôi đến cổng, sau đó đem xe về, rất phiền phức... Giáo viên chủ nhiệm lúc đó còn cười tôi. Tôi giận dỗi hết mấy ngày. Tôi... Tôi còn đạp xe chở mẹ tôi. Lúc học cấp hai, tôi đạp xe chở mẹ đến trạm xe, sau đó mới đến trường. Trường cấp hai thì đã có khu giữ xe rồi. Không cần cha tôi cứ đem xe đến đem xe về... Tôi...”

“Anh Trương, bây giờ không phải lúc để anh nhớ về mẹ anh. Mẹ anh bị tấn công, đối với cái chết của bà ấy, chúng tôi rất lấy làm tiếc. Vấn đề bây giờ là cái thứ đó luôn trốn tránh chúng tôi. Nó còn có năng lực để tấn công anh và người nhà anh...”

“... Tôi nghe được tiếng động...”

“Tiếng động gì?”

“Tiếng mẹ tôi đạp xe. Tối hôm đó, tôi nghe thấy có tiếng xe. Tiếng thắng xe ô tô... Tôi nghe thấy tiếng xe liền chạy ra xem. Tôi cũng không biết sao nữa. Tối hôm đó... Tôi cứ cảm thấy không ổn. Chiếc xe đó xông vào phòng tôi. Tôi gọi điện thoại cho các anh. Mẹ tôi bị tiếng ồn ào đánh thức, chạy ra xem, nó liền biến mất rồi. Sau đó tôi không có để ý gì. Đợi khi tôi nghe thấy tiếng động ngoài cửa... Nghe được tiếng đóng cửa, sau đó thì tôi liền nghe thấy tiếng xe. Tôi có đi xem... Nhìn từ trên cửa sổ xuống, thấy mẹ tôi đạp chiếc xe đó ra khỏi khu dân cư, tốc độ rất nhanh, giống như không có dùng sức, chiếc xe tự lăn đến ngoài cổng khu dân cư. Tôi nghe được tiếng thắng xe, tôi... Nhìn từ cửa sổ không thấy đường phố ở bên ngoài...”

“Anh Trương, chúng tôi muốn chắc chắn lại một lần nữa với anh, trong quá trình anh sử dụng xe đạp công cộng có làm chuyện gì khác thường không, có gặp chuyện gì đặc biệt không?”

“Không có! Không có! Tôi nói mấy lần rồi, không có! Phù... Tại sao nó lại bám theo tôi... Tại sao nó bám theo tôi! Tôi không hề làm gì cả! Mẹ tôi còn không biết đạp xe! Tôi hại chết bà ấy rồi...”

“Vậy mẹ anh có làm chuyện gì không?”

“Tôi nói qua là mẹ tôi không có đạp xe, không biết đạp! Bà ấy cũng không có biết về xe đạp công cộng gì hết! Bà ấy còn không có tài khoản ngân hàng, làm sao thuê xe đạp công cộng! Thuê xe là từ tài khoản của tôi... Ngay cả cái app đó tôi cũng đã xoá lâu lắm rồi... Tôi thật sự không biết tại sao lại... Tại sao lại thế này...”

“Có thể nói chuyện với cha anh không?”

“Gì cơ?”

“Chúng tôi muốn loại bỏ nghi ngờ về mẹ anh...”

“Tôi đã nói rồi!”

“A Thanh à...”

“Cha...”

“Chào ông Trương!”

“...”

“Cha, cha nghỉ ngơi đi. Tụi con sẽ nói chuyện nhỏ tiếng hơn.”

“Không phải, không phải chuyện này... Các cậu... Các cậu muốn hỏi chuyện về xe đạp công cộng...”

“Mời ông nói tiếp.”

“Vợ tôi, có thể bà ấy có làm gì đó...”

“Cha nói gì vậy! Mẹ còn không biết đạp xe, cũng không có...”

“Không phải, không phải việc đạp xe. Bà ấy...”

“Ông Trương, ông bình tĩnh đã, từ từ nói.”

“... Tôi đang nghĩ... Trước đó hai chúng tôi đã từng nghĩ, những chuyện A Thanh nói với chúng tôi... Ban đầu chúng tôi vốn không tin, xe đạp gì đó mà nó nói, chúng tôi chưa từng nhìn thấy qua. Chúng tôi đều cảm thấy nó... Còn thương lượng là có cần đưa nó đến bệnh viện không... Bà ấy vừa xảy ra chuyện. Với những gì các cậu nói... Tôi liền nhớ ra rồi.”

“Ông đã nhớ ra chuyện gì?”

“Bà ấy... Trong khu dân cư có một vài người, không chỉ có bà ấy, còn có một vài bà già đã nghỉ hưu khác, có lúc sẽ ngồi nói chuyện với nhau, tìm việc gì đó để làm... Rồi đi khiêu vũ...”

“Vâng.”

“Rốt cuộc cha muốn nói gì vậy? Cha!”

“Họ khiêu vũ vốn là sẽ nhảy ở mảnh đất trống bên kia. Lúc xe đạp công cộng vừa mới xuất hiện, thì để lung tung khắp nơi. Mảnh đất trống bên kia liền bị chiếm để xe rồi. Họ từng báo công an, cũng từng đề nghị với công ty xe đạp... Con cũng biết mà, bà ấy từng cằn nhằn qua. Lúc đó bọn họ còn đẩy xe đạp xuống đường, đem đẩy qua bên thùng rác, còn có phía trong dãy cây xanh ven đường...”

“...”

“Vì chuyện này mà đã cãi lộn rất nhiều lần...”

“Cha, chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi mà! Chắc phải một hai năm trước rồi nhỉ? Con gần đây mới...”

“Con không biết đâu. Sau khi con nói chuyện này với cha mẹ, suốt ngày con cứ lo âu, ăn không ngon ngủ không yên, cha mẹ cũng lo chứ. Cha mẹ đã cầu biết bao nhiêu bùa bình an cho con, đốt biết bao nhiêu nén nhang... Cha mẹ cứ nghĩ mãi. Buổi sáng hôm bà ấy xảy ra chuyện, lúc cha thức dậy thì thấy bà ấy đã tỉnh rồi, cả người đơ ra. Cha hỏi bà ấy, bà ấy liền nói là hình như từng thấy qua chiếc xe đạp mà con nói, có ấn tượng. Bà ấy không nhớ ra đã từng thấy ở đâu. Bình thường bà ấy nhìn thấy xe, chắc chắn sẽ không để ý kĩ đâu. Cha liền suy nghĩ... Bây giờ cha mới nghĩ ra... Cả ngày hôm đó, bà ấy trông rất lạ... Nếu thật sự bà ấy nghĩ ra gì đó thì cũng chỉ là vào lúc đó... Chỉ có thể là khi đó thôi, lúc họ đi khiêu vũ...”

“Cha!”