Ngày 2 tháng 10 năm 2014, điều tra camera giám sát. File video 08620141002.wav. Trên màn hình xuất hiện một đoạn đường, góc trái có tên đường, góc phải có hiển thị thời gian.
Cảnh quay có hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được mọi thứ trên đường.
Nhìn tên đường thì thấy chính là con đường Quốc Cường ở trước cổng thôn Sáu Công Nông. Thời gian là ngày 1 tháng 10 năm 2014, cái hôm người uỷ thác tên Trương Thanh đến phòng nghiên cứu.
Mấy giây đầu của đoạn video, người đi bộ, xe cộ chạy trên đường đều rất bình thường.
Từ một góc đường Quốc Cường, cũng chính là góc trái màn hình, có một người bước ra từ đó. Trong đoạn video xuất hiện một đường màu đỏ, khoanh người này lại.
Đây chắc hẳn là Trương Thanh.
Trương Thanh đi bình thường, chốc chốc lại nhìn xung quanh, hình như đang tìm đường.
Lúc anh ta đi đến giữa màn hình, đột nhiên quay đầu lại.
Đoạn video bị bấm dừng, tua ngược về vài giây trước.
Trương Thanh đi lại đoạn đường đó, nhưng trước khi anh ta quay đầu lại thì trên màn hình lại xuất hiện thêm một vòng tròn màu đỏ khác. Không phải khoanh vùng Trương Thanh mà là khoanh vùng phía sau Trương Thanh.
Ở phía dưới cái cây dọc đường phía sau Trương Thanh xuất hiện thêm một chiếc xe đạp.
Chiếc xe đạp đột nhiên xuất hiện, hai giây sau, Trương Thanh quay đầu.
Đoạn video rất mờ nên khó có thể nhìn thấy biểu cảm của Trương Thanh. Nhưng anh ta lập tức quay đầu lại, chạy nhanh ra khỏi phạm vi giám sát của camera.
Mười mấy giây sau, chiếc xe đó đột nhiên biến mất.
Những người và xe cộ chạy trên đường đều không hề để ý đến hiện tượng kì lạ này.
Trên màn hình, không có âm khí cũng không có gì lạ thường cả.
Đoạn video đến đây là kết thúc.
Ngày 3 tháng 10 năm 2014, liên lạc với người uỷ thác. File ghi âm 08620141003.wav.
“...”
“Anh Trương, anh thật sự đã nhìn thấy nó. Anh không có bị ảo giác, cũng không có vấn đề về thần kinh.”
“Ha...”
“Tạm thời chúng tôi chưa thể chắc chắn thứ đó là gì. Camera giám sát cũng có giới hạn. Chúng tôi cần phải thấy tận mắt thứ đó. Anh Trương...”
“Các anh có cách gì không?”
“Chúng tôi muốn đi chung với anh, đi theo sau anh, giữ một khoảng cách nhất định. Anh cứ giả bộ không biết chúng tôi đi theo.”
“Ừ...”
“Anh vẫn ổn chứ? Dù là cái thứ đó không phải do anh tưởng tượng ra, nhưng với tinh thần hiện giờ của anh, thì tốt nhất vẫn nên thư giãn một tí. Quá căng thẳng hoặc quá sợ hãi...”
“Tôi biết! Tôi biết! Tôi... Xin lỗi... Việc này... Phù... Các anh đã xem đoạn video giám sát rồi... Các anh không biết... Cái thứ đó âm hồn bất tán, cứ dõi theo tôi. Tôi đi đến đâu đều có thể nhìn thấy... Tôi bị nó theo dõi. Nó cố tình báo cho tôi biết nó đang theo dõi tôi. Nó... Tôi không để ý, nó sẽ bóp còi, gây ra tiếng động... Vả lại... Tôi cảm thấy nó càng lúc càng to gan...”
“Hôm qua lúc anh đi về đã gặp phải chuyện gì?”
“...”
“Anh Trương?”
“Tôi... Lúc tôi về nhà, gặp phải... Nó đi theo tôi... Trước đây nó không nhúc nhích. Không phải, ý tôi là, trước đây nó không nhúc nhích nhiều như thế. Trước đây, nó... nó đột nhiên xuất hiện, tôi rẽ vào một góc, không nhìn thấy nữa, mọi chuyện kết thúc. Lần này... Trên đường về nhà tôi nhìn thấy nó. Nó dựng bên đường, dựng giữa một hàng xe đạp. Rồi nó tự bóp còi. Không có tiếng còi, thì tôi thật sự không phát hiện. Tôi lập tức băng qua đường, qua bên kia đường. Con đường đó hơi dài, không có ngã rẽ... Tôi tăng tốc chạy đến đầu đường. Nếu là trước đây thì nó sẽ không đi theo nữa. Nó cũng chỉ xuất hiện một hai lần thôi. Lúc đi làm, tan ca, lúc ra khỏi cửa và lúc về nhà, chỉ hai lần thế thôi. Lần này... Tôi rẽ hướng, nó... nó dừng ngay trước mặt tôi... Ngay trên làn đường đi bộ chỗ ngã rẽ, chính tại chỗ đó... Tôi... Tôi bị nó theo dõi... Tôi quay đầu bỏ chạy! Tôi chạy một mạch đi! Những người xung quanh đều nhìn tôi với cái ánh mắt đó...”
“Lúc đó có người đi trên đường?”
“Ừ, có người. Tôi rời khỏi chỗ các anh cũng chỉ mới ba bốn giờ, đương nhiên có người đi đường. Bởi vậy nên tôi mới nói nó to gan rồi!”
“Anh nói tiếp đi. Sau đó anh có chạy về nhà không?”
“Tôi... Lúc tôi đang chạy thì nghe thấy tiếng còi xe. Nó ở ngay bên kia đường... Trên đường chạy về nhà, tôi nhìn thấy nó ba bốn lần rồi... Số lần nhiều hơn so với trước đây...”
“Ừ. Anh đừng lo lắng…”
“Anh không hiểu đâu! Hôm nay tôi tới lại nhìn thấy nó! Hôm nay nó trực tiếp đi theo tôi! Lúc tôi đi trên đường nó cũng chạy theo sau! Nó chạy trên đường đấy, anh hiểu không? Không có ai đạp cả, cứ chạy như thế trên đường...”
“Ý anh là nó đi theo anh ngay trên đường?”
“Ừ, chính là như vậy... Xung quanh có người, nó cũng... Tôi băng qua đường, nó cũng băng qua đường. Tôi tăng tốc chạy đi, nó cũng chạy theo, còn biết bóp còi! Nó còn biết bóp còi chạy theo tôi! Nó âm hồn bất tán... Những người xung quanh đều không nhìn thấy nó... Chỉ có tôi nhìn thấy... Nó đi theo sau tôi cách khoảng ba bốn mét, bám theo đến đây luôn... Cái thứ đó... Cái thứ đó...”
“Hôm qua trên đường về, anh có làm chuyện gì khác thường không?”
“...”
“Trước khi xảy ra những chuyện quái dị này, anh có từng làm chuyện gì có liên quan đến xe đạp công cộng không?”
“...”
“Anh Trương, thứ này không phải ma. Nếu như theo như anh nói thì bây giờ nó đã mạnh hơn rồi. Thời gian không còn nhiều nữa.”
“Ý anh là sao?”
“Có thể nó có ác ý với anh, sẽ tấn công anh.”
“...”
“Vả lại, có thể nó còn có ý thức tự chủ. Chúng tôi đi theo anh một hai lần, chưa chắc có thể bắt gặp được nó. Vì vậy chúng tôi mong anh có thể cung cấp nhiều manh mối hơn nữa. Trong quá trình anh sử dụng xe đạp công cộng thì có làm việc gì khác thường không?”
“Thật sự không có... Tôi đạp xe bình thường. Tôi có thể làm chuyện gì khác thường chứ.”
“Nếu vậy thì chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ, chúng tôi sẽ đi theo anh một vài ngày, xem có bắt được nó không.”
“Được.”
Ngày 2 tháng 10 năm 2014, đi theo người uỷ thác. Không có gì bất thường.
Ngày 3 tháng 10 năm 2014, đi theo người uỷ thác. Không có gì bất thường.
Ngày 4 tháng 10 năm 2014, đi theo người uỷ thác. Không có gì bất thường.
Ngày 4 tháng 10 năm 2014, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 201410042351.mp3.
“A lô, chào anh Trương.”
“Phù... Phù...”
“Anh...”
Leng keng! Leng keng!
“Chiếc xe đó đang ở bên cạnh anh sao? Bây giờ anh đang ở đâu?”
“... Ha... Tôi... Phù... Bây giờ tôi...”
Cộp cộp cộp...
“Con trai, khuya rồi mà con còn đang làm gì vậy?”
“Con... Không...”
“Con ngủ sớm đi, đừng thức khuya, mai vẫn phải đi làm chứ?”
“Dạ... Mẹ, mẹ đi ngủ đi.”
Cộp cộp cộp...
“Nó... Biến mất rồi... Chạy rồi...”
“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Nó ở trong nhà tôi... Nó vào nhà tôi rồi. Tôi nghe thấy có tiếng động, tiếng bánh xe chạy, tôi tỉnh giấc thì nhìn thấy... Cửa bị tông mở ra, nó liền chạy vào. Nó xém tí nữa là vào rồi... Tôi... Tôi...”
“Xin anh bình tĩnh. Bây giờ chúng tôi có tiện để qua đó không?”
“Cha mẹ tôi không biết chuyện. Hai người họ không biết lúc nãy... Tôi... Họ...”
“Anh Trương, anh có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, cha mẹ anh cũng...”
“Tôi...”
Xoảng!
“Á!”
“Anh Trương, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết, ở ngoài cổng...”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đến đó.”
Leng keng!
“...”
“Chiếc xe đó lại xuất hiện trong nhà anh sao?”
“...”
“Anh Trương?”
“Phù... Phù... Á...”
“Anh Trương, anh có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?”
Leng keng!
Két...