Thông báo này được đăng bởi tuần san Thiên Hạ.
Trong một toà soạn không phải chỉ có bộ phận biên tập mà còn có nhiều bộ phận khác. Khu làm việc của toà soạn báo tuần san Thiên Hạ chiếm hết cả một tầng trong toà nhà văn phòng. Trùng hợp là lửa chỉ lan ra trong bộ phận biên tập thôi.
Bên phía cảnh sát điều tra cho thấy, trận hoả hoạn này là do con người gây ra. Thời gian xảy ra hoả hoạn cũng chính là thời gian báo tuần san Thiên Hạ đã thông báo sẽ livestream.
Đợi khi lính cứu hoả dập tắt ngọn lửa, toà soạn kiểm tra lại nhân số thì phát hiện toàn bộ nhân viên bên bộ phận biên tập đều bị chết cháy hay chết ngộp trong đó.
Trong số đó còn có thêm một cái xác, chính là của Viên Tiểu Mai.
Trên người Viên Tiểu Mai có bức thư nhận tội, nói là bản thảo của mình thường xuyên bị bộ phận biên tập trả về, yêu cầu phỏng vấn cũng không được xem trọng, vì vậy nảy sinh lòng thù hằn.
Cô ta khó khăn lắm mới thuyết phục được bên bộ phận biên tập cho livestream, nhưng trước khi livestream lại nhiều lần bị yêu cầu phải nộp đại cương chương trình, còn bị giới hạn rất nhiều điều.
Vì thế cô ta quyết tâm trả thù đồng nghiệp ở bộ phận biên tập.
Lúc quay về từ núi Quảng Nguyên, cô ta còn giết luôn những người đi chung, để tránh có người tiết lộ tin tức.
Camera có quay được bóng lưng Viên Tiểu Mai đi vào trong toà nhà văn phòng.
Bên thành phố Cảng Ba cũng có camera quay được cảnh Viên Tiểu Mai giết người xong thuê xe rời đi.
Admin, Chuyên gia tự tìm đường chết và người quay phim tên Đại Cố bị giết kia đều đã được cảnh sát tìm thấy thi thể.
Lưu Lương Vượng là người sống sót duy nhất, anh ta không chấp nhận phỏng vấn của phóng viên. Kết quả điều tra về anh ta thế nào thì bên phía cảnh sát vẫn chưa có thông báo.
Những chuyện này đều được nói rõ trong bài báo, viết rất mạch lạc, hợp logic.
Di thư của Viên Tiểu Mai chưa được công bố, nhưng những nội dung phỏng vấn trước đây của Viên Tiểu Mai đều bị đào bới ra hết.
Cô gái này không phải lần đầu tiên chạy theo các hiện tượng quái dị. Lúc thế giới có sự thay đổi rõ rệt, bắt đầu từ vụ việc “Nói thật hay mạo hiểm” thì cô ta liền bắt đầu tìm thông tin khắp nơi.
Tuy nhiên, những bản thảo có nội dung không thực tế này chắc chắn không thể đăng lên tuần san Thiên Hạ. Không có chứng cứ, nói bậy, thậm chí còn chế đại một câu chuyện ra, đó là việc làm của các toà soạn nhỏ, kém nổi tiếng. Tuần san Thiên Hạ vẫn khá chú trọng các vấn đề nóng ngoài xã hội, lúc đưa tin cũng yêu cầu phải có chứng cứ xác thực. Ngoài ra tuần san Thiên Hạ còn phải thông qua kiểm tra ở cấp trên, không thể tự tiện đưa tin bậy bạ được.
Sự phẫn nộ và điên cuồng của Viên Tiểu Mai đều rất hợp tình hợp lí.
Tôi xem xong bài báo này thì chỉ cảm thấy hoang mang.
Trước đó, Viên Tiểu Mai khăng khăng muốn điều tra ra chân tướng sự việc.
Tuy rằng cô ta lên tiếng đồng ý lời đề nghị của tôi, nhưng ai biết cô ta có thật lòng hay không? Tôi không cảm thấy mình có tài ăn nói đặc biệt gì, tôi chắc chắn cũng không có loại năng lực đặc biệt như Mục Ca.
Viên Tiểu Mai đổi ý rồi.
Cô ta... Nhìn thấy gì?
Chân tướng mà cô ta muốn biết, chân tướng mà cô ta nhìn thấy rốt cuộc là gì?
Điều khiến cô ta đổi ý chỉ có thể là do cái chân tướng thật sự mà cô ta nhìn thấy trước khi chết.
Chẳng lẽ quyết định của những người trong giới quái dị không hề sai. Sau khi thông báo chân tướng thật sự thì ý thức của đa số người sẽ đẩy thế giới vào vực sâu thảm hại hơn?
Từ năm 2023 đến 2030, trong thời gian bảy năm, thế giới thay đổi rõ rệt, nhưng lại giữ được cân bằng một cách kì lạ, có phải chính là do ý thức tập thể này không?
Tập thể bị tẩy não?
Nếu như có một loại linh hồn ra đời, xảy ra tình trạng này cũng không có gì lạ.
Linh hồn...
Những con yêu quái đó có phải là linh hồn mới không?
Đầu tôi đau nhức dữ dội.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao nói không biết gì hết mới là hạnh phúc. Lúc ban đầu, tôi không hay biết gì cả, sống rất vui vẻ. Lúc tôi gặp được hồn ma của bà Vương, Trần Hiểu Khâu gặp phải con ma kinomo kia, sau khi tôi cầu cứu với Diệp Thanh và mọi chuyện giải quyết ổn thoả, thì vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình yên. Tôi còn có thể cám ơn Diệp Thanh một cách bình tĩnh, trong đầu nghĩ là có phải nên đốt chút giấy tiền vàng bạc cho Diệp Thanh không.
Bây giờ thì tốt rồi, càng lúc càng biết được nhiều thứ, càng lúc tôi càng bất an.
Nói quá một tí, tương lai của thế giới đang nằm trong tay tôi. Có rơi vào tình trạng thảm hại như thế kia hay không hoàn toàn phải xem năng lực của tôi có phát huy tác dụng hay không. Đương nhiên tôi sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng mà gánh nặng giải cứu thế giới thật ra chỉ là mong muốn của Diệp Thanh thôi. Những người trong giới quái dị hầu hết đều không biết đến sự tồn tại của tôi, bọn họ đều đang nghĩ cách ngăn chặn chuyện này xảy ra. Diệp Thanh rất tự tin, tôi cũng tin chắc là Diệp Thanh tự tin như thế chắc hẳn phải có nguyên nhân gì đó. Nhưng tôi không dám khẳng định Diệp Thanh làm đúng. Nghĩ đến việc đám người Thanh Diệp gặp nạn, dù cho Diệp Thanh có chuẩn bị trước, nhưng việc này cũng khẳng định một điều là, Diệp Thanh không phải vạn năng.
Tôi vốn cũng có thể tự an ủi mình như thế. Tôi cố hết sức mà làm, mọi chuyện tuỳ duyên. Có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Sau khi nhìn thấy cái thế giới đó xong, tôi lại không có cách nào bình tĩnh như thế nữa.
Tôi sinh ra và lớn lên trong hoà bình. Đời cha mẹ tôi, cuộc sống có hơi khổ cực, nhưng cũng không phải kiểu tính mạng bị đe doạ mọi lúc mọi nơi. Tôi không thể tưởng tượng được cái cuộc sống bất lực, mặc cho người khác nhào nặn đó ra sao.
Không, đó không phải mặc người nhào nặn, mà là mặc ma nhào nặn!
Không chỉ có ma, còn có yêu quái...
Tình huống xấu nhất mà tôi từng nghĩ đến chính là ma quỷ lộng hành, giống cảnh tận thế trong các bộ phim cương thi.
Tựa hồ hiện thực còn tàn khốc hơn thế nữa.
Loài người vẫn sống sót, dân số rất đông. Loài người thậm chí còn sinh sống, học tập, làm việc, giải trí như trước đây, nhưng cái vẻ dữ tợn ẩn dưới cuộc sống bình yên đó lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
Thái Lâm xém tí nữa là mất mạng, nguyên nhân chỉ là do muốn một người khác chết thay mình.
Cái cô gái đó chết rồi, nguyên nhân là do cô ta muốn cứu người yêu thầm của mình.
Cái người đàn ông bị chọn trúng kia cũng chết rồi, nguyên nhân chỉ là do người ta ghét gia đình anh ta, hợp mưu tính kế, mà anh ta cũng đã nảy sinh lòng tàn ác.
Những chuyện như thế xảy ra một lần không có gì lạ cả, xảy ra hai lần cũng bình thường, xảy ra ba lần người ta sẽ bình luận là do đạo đức xuống cấp. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện này, người nhà của nạn nhân đều tỏ vẻ bình thường, thậm chí còn cảm thấy may mắn là chỉ có người đó bị mất mạng, thì điều này khiến người khác cảm thấy không rét mà run.
Bầu trời xám xịt, những người cố hết sức để sống sót, còn có những thứ khổng lồ mà tôi nhìn thấy... Chúng đều khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Toàn bộ thế giới vẫn là dáng vẻ đó, nhưng lại như đã thay đổi.
Vì vậy nên chưa ai phát hiện điều gì bất thường.
Cái thành phố có thiên sư mà cặp vợ chồng trung niên kia từng nhắc đến lại càng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Loài người vẫn còn sức để phản kháng, vẫn còn có chính phủ.
Nhưng mà, họ đã từ bỏ rồi.
“Anh Kỳ...” Tí Còi kêu tôi một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Cái thế giới đó rất tệ sao?” Giọng của Trần Hiểu Khâu phát ra từ trong máy tính.
“Tôi không biết... Tôi... Bây giờ nghĩ lại... Cái thế giới đó...” Tôi nói với vẻ ấp úng, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của mình trên màn hình: “Cái thế giới đó, không còn hy vọng gì nữa.”
Trong đầu tôi hiện lên một bản tin tôi từng xem qua.
Những bức ảnh chụp ở những nơi quanh năm suốt tháng có chiến tranh.
Vẻ mặt của mọi người đều cứng đơ vô hồn.
Toàn thế giới trở thành như thế mới thật sự là một việc đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn so với việc toàn bộ người chết hết, ma quỷ, yêu quái chiếm lĩnh thế giới.
Bây giờ vẫn còn chúng tôi nghĩ đến việc giải cứu thế giới, nhưng bảy năm sau... Đám người chúng tôi chết cả rồi, hay là đều đã... từ bỏ rồi?