Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1372: Tung tích của lưu miểu




Ngô Linh đã xử lí xong những việc vặt đó một cách nhanh chóng, chuẩn bị đưa tôi cùng về Dân Khánh.

Lúc này tôi mới để ý thấy, sắc mặt của Nam Cung Diệu cũng không được tốt lắm.

Dù sao đi nữa thì đám người chúng tôi đã ở trong môi trường âm khí của con ma núi Quảng Nguyên quá lâu, còn chạy qua chạy lại, dốc toàn lực bỏ trốn, ít nhiều gì cũng sẽ thấy mệt mỏi.

Trong giây phút cuối cùng, tôi còn bị hút hết sức lực, bây giờ cả người mềm oặt ra, gần như đứng không nổi.

Ngô Linh là người có trạng thái tốt nhất, chăm sóc tôi rồi chăm sóc Cổ Mạch, Nam Cung Diệu cùng lắm chỉ giúp một tay, những việc khác thì anh ta không giúp được gì cả.

Vì lí do này mà lần đầu tiên tôi được ngồi khoang máy bay cao cấp nhất, vừa mới lên máy bay liền muốn nhắm mắt ngủ.

Lúc xuống máy bay, tôi mới phát hiện không thấy Lưu Lương Vượng đâu.

Ngô Linh nói: “Cậu ta ở lại bên thành phố Cảng Ba, không đi với chúng ta.”

Cũng phải, chúng tôi vốn không đi cùng đường.

Tính ra tôi đã cứu mạng Lưu Lương Vượng.

Nhưng, Lưu Lương Vượng thoát chết, có thể cũng không hoàn toàn là công lao của tôi.

Tôi bỗng nhớ đến lá bài Tarot Thần Chết của Thầy Bói.

Lưu Lương Vượng có thể thoát chết, có thể cũng có công lao của Thầy Bói. Nếu không thì tại sao lúc anh ta bị lỗ đen hút vào lại kẹt đúng ngay cổng ra vào đó chứ?

“Cái dị không gian kia...” Tôi nhìn sang Ngô Linh đang lái xe, khẽ lên tiếng hỏi.

“Chưa ai từng đi vào trong đó, bây giờ chỉ có thể nói một chút phỏng đoán thôi.” Ngô Linh nói tiếp: “Chỉ có đi vào cái thế giới đó, hiểu được lịch sử của nó mới có thể chắc chắn một vài chuyện. Cậu cũng từng nghi ngờ phải không? Về mặt thời gian, năm 2030 cách hiện tại quá gần. Tôi cho rằng, mọi người trên thế giới không chấp nhận và làm quen một cuộc sống mới nhanh như thế đâu.”

Nghi ngờ của tôi về cái dị không gian đó cũng chính là đây.

“Nếu như tương lai thật sự đúng là như thế, vậy thì trong bảy năm tiếp theo đây sẽ còn xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi nữa.” Ngô Linh lại nói.

Cô ấy nói rất có lí.

Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy tương lai như thế.

Những việc chúng tôi làm luôn là để ngăn chặn cái tương lai đó lại.

Tôi thở dài một hơi.

Cổ Mạch ngồi kế tôi đang ngủ say.

Theo như Ngô Linh nói thì là do anh ta nghe được quá nhiều tiếng động.

Tôi còn nhớ lúc tôi nhập vào Cổ Mạch, lúc anh ta đi ngang cái cửa ra vào dị không gian ở toà nhà số sáu thôn Sáu Công Nông thì đã nghe thấy một vài âm thanh. Lúc đó cái cửa ra vào còn chưa hiện ra trạng thái vốn có. Lần này e rằng Cổ Mạch nghe được âm thanh của dị không gian còn nhiều hơn nữa. Cũng không biết anh ta có nghe được những người bên đó nói là đã xảy ra chuyện gì không.

Trong lòng tôi có một suy đoán.

Chỉ sợ là con quái vật tấn công thành phố có Đoàn Kịch Nói mà Thái Lâm đã nhắc đến.

Suy nghĩ về sức phá hoại của “Kỳ Lân” thì cũng có thể đoán ra được sơ sơ những con quái vật khác sẽ có thể phá hoại thành phố nghiêm trọng đến mức nào. Những hồn ma đó cũng chưa chắc có thể đối phó được với yêu quái. Loài người thì càng bất lực, không có tí biện pháp gì cả.

Tôi lại nghĩ đến những hồn ma bị hút vào. Không biết đám vật nuôi đó có tìm được Kỳ Ninh không, còn sống sót trong thảm họa đó hay không. Nếu như chúng còn sống sót, thì có lẽ chúng sẽ tìm được một lối sống thích hợp ở bên đó, nói không chừng còn tốt hơn ở đây.

Tôi tự an ủi bản thân, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại.

“Lưu Miểu!”

Những lời Ngô Linh nói với Diệp Thanh trước khi tôi ngất xỉu, tôi có nghe được một hai câu.

Hình như Ngô Linh vừa nhìn lướt qua kính chiếu hậu.

“Chúng tôi không hề thấy Gã Khờ. Diệp Tử cũng không nói Gã Khờ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu anh ấy không xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng thôi.”

Tôi giật nảy mình.

“Một là, anh ấy bị nhốt. Giống như Ma Cô và Nam Cung lúc trước từng bị nhốt trong một dị không gian do thứ khác tạo ra. Có thể Gã Khờ cũng bị nhốt trong không gian như thế. Sức mạnh của con ma đó cũng không thể kéo Gã Khờ ra rồi đưa anh ấy đến núi Quảng Nguyên.”

Ngô Linh nói xong một tràng rồi không nói thêm gì nữa.

“Cái còn lại thì sao?” Tôi hỏi.

Tôi không hề suy nghĩ gì cả, buột miệng hỏi ra. Nhưng khi hỏi xong rồi thì tôi mới giật mình.

“Khả năng thứ hai chính là giống tôi vậy, hồn siêu phách tán.” Ngô Linh đáp.

Tôi há miệng, cứng ngắc nói một câu: “Nói không chừng là đi đầu thai rồi thì sao?”

So với việc hồn siêu phách tán, thì cái kết quả như thế sẽ tốt hơn chứ?

Vả lại, nếu Lưu Miểu giống Ngô Linh hồn siêu phách tán, vậy chẳng lẽ Diệp Thanh không cất giữ thi thể của anh ta sao? Diệp Thanh chắc hẳn sẽ cất giữ thi thể của Lưu Miểu, đợi tôi mang linh hồn của Lưu Miểu từ quá khứ quay về hiện tại, sau đó nhét vào trong cơ thể anh ta nhỉ?

Không đúng, Ngô Linh là một sự tồn tại kì lạ, nói đúng hơn thì cô ấy không phải là người.

Nhưng Lưu Miểu chắc chắn là người. Một người có năng lực đặc biệt, nhưng dù sao vẫn là người.

Nếu anh ta chết rồi, liệu có thể dùng cách này để hồi sinh không? Chắc hẳn là tôi sẽ phải sử dụng năng lực tác động lên thi thể anh ta, nghịch chuyển thời gian quay về lúc anh ta còn sống nhỉ?

Chẳng lẽ Diệp Thanh không cất giữ thi thể Lưu Miểu? Hay anh ta không thể làm vậy?

Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

“Có thể là đã đi đầu thai rồi, bây giờ vẫn còn là một đứa nhóc. À... Trên tivi, tiểu thuyết cũng thường có những câu chuyện về luân hồi mà? Còn có Bồ Tát tái thế... Cái này có lẽ sẽ tìm được? Giới quái dị có cách gì không?” Tôi lên tiếng.

Tuy rằng chưa từng gặp qua Lưu Miểu, ngay cả mặt mũi Lưu Miểu ra sao tôi còn chưa thấy qua. Nhưng tôi thật sự không muốn Lưu Miểu xảy ra chuyện. Tôi mong rằng mình có thể cứu được Lưu Miểu.

Ngô Linh không tiếp lời.

Nam Cung Diệu nhắm mắt nghỉ ngơi, trông giống như là đã ngủ say rồi.

Dần dần tôi không nói nữa.

Một lúc sau, Ngô Linh mới lên tiếng: “Tôi đoán là, Diệp Tử cũng không biết Gã Khờ đã xảy ra chuyện gì.”

“Gì cơ?” Tôi hoang mang hỏi.

“Nếu như anh ấy biết Gã Khờ xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn sẽ có sắp xếp ổn thoả trước. Chính vì không biết xảy ra chuyện gì nên mới không làm được gì cả. Chỉ có thể cầu mong là lúc cậu gặp được anh ấy thì có thể lanh lợi chút.”

Tôi há hốc mồm.

Nói đến việc này, lúc Nam Cung Diệu xảy ra chuyện, đám người Thanh Diệp cũng không hề hay biết gì cả.

“Ừ, tôi sẽ cứu được anh ta.” Tôi khẳng định chắc nịch, trong lòng cũng đã quyết tâm.

Trong xe im lặng trở lại.

Tôi thả lỏng người, dần dần ngủ thiếp đi.

Đợi khi tôi tỉnh dậy thì lại nhìn thấy Gã Béo.

Gã Béo thở phào một hơi: “Anh Kỳ, anh doạ chết người rồi. Chị Quách nói là anh đột nhiên biến mất, tụi tôi không biết phải làm sao. Vẫn là Trần Hiểu Khâu thông minh, lập tức liền nghĩ đến núi Quảng Nguyên. Tụi tôi còn định mua vé máy bay qua đó rồi...”

Hành động càm ràm của Gã Béo khiến tôi bật cười.

“Không sao, đã giải quyết xong con ma đó. Vụ việc ở núi Quảng Nguyên cũng giải quyết xong rồi.” Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nói thật thì trong chuyện này, công lao lớn nhất thuộc về con yêu quái kia. Nếu như không phải do nó phá sập hang ổ của Đoàn Kịch Nói, thì con ma núi Quảng Nguyên cũng sẽ không yếu đi nhanh như thế.

Chỉ là cái vấn đề không gian, thời gian rối loạn rắc rối kia cũng đủ để chúng tôi phải bỏ trốn rồi.

Tình trạng hiện giờ của tôi tệ như vậy, không tiện về nhà doạ cha mẹ lo lắng.

Gã Béo dìu tôi xuống xe, chào hỏi một tiếng với nhóm Ngô Linh xong thì dìu tôi vào nhà cậu ta.

Cậu ta một mình ở một căn nhà, hôm nay tôi tạm ở nhờ nhà cậu ta, cũng không có gì bất tiện cả.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ. Tôi cố gắng tỏ vẻ bình thường, nghe giọng điệu của mẹ, tuy rằng có oán than, nhưng không hề nghi ngờ gì về việc tôi xảy ra chuyện.

Gã Béo đưa thức ăn cho tôi.

“Vừa mới giao đến.”

Lúc này tôi mới phát hiện bụng đói meo, bắt đầu ăn lấy ăn để.

Đợi khi ăn cơm xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó video call với nhóm Tí Còi, nói về chuyện xảy ra ở núi Quảng Nguyên.

Tí Còi có hơi kích động.

Nói đúng hơn thì việc này cũng không có gì kinh hồn táng đảm cả. Những thứ tôi nhìn thấy lúc ở Đoàn Kịch Nói còn đáng sợ hơn nhiều.

Một thế giới khác... Hoặc nên nói là, một tương lai tối tăm...

Nói đến cuối, tôi bỗng ngẩn người ra.

Quách Ngọc Khiết đột nhiên kêu lên: “Mau lên mạng xem đi! Báo tuần san Thiên Hạ đăng tin mới đấy!”

Tôi giật mình, lập tức cảm thấy có dự cảm không lành.

Viên Tiểu Mai... Chắc Viên Tiểu Mai không phải sẽ...

Quách Ngọc Khiết đã gửi hình chụp qua.

Không có nội dung, chỉ có tiêu đề.

Cái tiêu đề đó đã đủ để khiến người ta sững sờ.

“Báo tuần san Thiên Hạ xin thông báo, bộ phận biên tập bị người ta phóng hoả, nghi phạm Viên Tiểu Mai tự sát!”