Một lúc sau, Lưu Lương Vượng hỏi với vẻ ấp úng: “Phóng viên Viên, Viên Tiểu Mai, đã... Tại sao... lại...”
Viên Tiểu Mai chết từ lâu rồi, nhưng kết cục như thế vẫn khá bất ngờ.
Admin là người đầu tiên nghi ngờ, anh ta nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, sau đó lại nhìn nhóm Ngô Linh. Có lẽ anh ta nghi ngờ chúng tôi đã làm gì đó. Nhưng nhìn vẻ mặt rối rắm của anh ta thì lại thấy hình như không phải vậy.
Là tôi, tôi cũng nghi ngờ. Nếu không nghi ngờ nhóm Ngô Linh, thì cũng sẽ nghi ngờ về việc sau khi chết bị người ta nói trúng có phải sẽ hồn siêu phách tán, chết hoàn toàn không.
Sau đó Lưu Lương Vượng không nói gì nữa. Anh ta không xoắn xuýt như Admin, mà chỉ tỏ vẻ đau thương.
Ngô Linh và Nam Cung Diệu đang trầm tư suy nghĩ. Tôi cũng nghĩ về những lời nói trước khi chết của Viên Tiểu Mai, nhưng không suy nghĩ sâu.
Có lẽ Viên Tiểu Mai đã nhìn thấy bộ mặt thật của con ma núi Quảng Nguyên, nhìn thấy Đoàn Kịch Nói, biết được thân phận trưởng đoàn Đoàn Kịch Nói của nó và có thể cũng đã nhìn thấy cái thế giới đó.
Tôi chưa nói những chuyện này với nhóm Ngô Linh, bọn họ trầm tư suy nghĩ việc này cũng không có gì lạ cả.
Tôi đang định lên tiếng nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cổ Mạch ôm lấy đầu và kêu lên một tiếng.
Vẻ mặt của Ngô Linh và Nam Cung Diệu trở nên nghiêm trọng.
Hai người dìu Cổ Mạch lên ghế sau, Nam Cung Diệu đạp xe còn Ngô Linh đỡ ở bên cạnh.
Tôi chạy sang phía bên kia của Cổ Mạch.
Admin có hơi chần chừ, không đi theo sát chúng tôi.
Lưu Lương Vượng vốn cũng không giúp được gì, lúc này còn đang thất thần, càng không thể chạy sát theo chúng tôi được.
Chúng tôi vừa mới cử động, Diệp Thanh liền bước về phía trước hai bước, giữ một khoảng cách cố định với chúng tôi.
Tôi cảm thấy hơi nhức đầu, không biết Diệp Thanh đang muốn làm gì.
Ngô Linh hỏi nhỏ: “Anh nghe được gì?”
Cổ Mạch đưa tay ôm trán: “Rất ồn... Còn có tiếng gào thét... Quái vật... À... Chắc mọi người đã xem qua phim thảm hoạ rồi chứ? Cái kiểu mà quái vật chạy lung tung trong thành phố...”
Mí mắt tôi khẽ giật giật.
Quái vật! Thành phố!
Đây không phải chuyện của Thần Tam Tổ, Kỳ Lân sao? Bên Đoàn Kịch Nói...
Tôi đột nhiên sững người.
Thái Lâm từng nhắc đến quái vật. Con cua hay là gì đó tôi quên rồi, nói chung nghe qua trông giống như đang nói bậy vậy. Lúc cậu ta nói một tràng xong, tôi còn mơ mơ màng màng, không hiểu gì cả, cũng không nghe kĩ nên không nhớ mấy. Lúc nhìn thấy cái thế giới đó thông qua cảnh mộng, tôi không thấy có quái vật, chỉ nhìn thấy những hồn ma tác quái nên đã quên mất chuyện này.
Chẳng lẽ trong tương lai, không phải chỉ có ma quỷ “xưng vương” mà còn có quái vật?
Không đúng. Đó không thể gọi là quái vật, cũng không phải phim khoa học viễn tưởng, đó chắc là yêu quái chứ nhỉ. Còn có thể là thần thú trong truyền thuyết?
Nhưng hành động của con Kỳ Lân tôi nhìn thấy trong giấc mơ cũng khá giống với những con quái vật trong các bộ phim viễn tưởng.
Tôi nhìn sang Ngô Linh.
Ngô Linh hỏi: “Cậu biết là có chuyện gì sao?”
“Cũng không hẳn. Chỉ là tôi nhìn thấy một vài thứ thôi.” Tôi nhìn lướt qua Lưu Lương Vượng và Admin đang đi phía sau, nghĩ đến chắc con ma núi Quảng Nguyên cũng biết rõ về điều này nên tôi cũng không giấu giếm, kể cho họ nghe về những chuyện trong cảnh mộng và phỏng đoán của tôi.
Chuyện này kể ra rất dài dòng, tôi vừa chạy vừa kể, tuy là càng chạy càng chậm, nhưng khi tôi kể xong mọi chuyện thì cũng đã đi được một đoạn rất xa rồi.
Nhà cửa ở xung quanh càng lúc càng ít, cây cối càng lúc càng nhiều hơn. Đi tiếp nữa, phía trước hình như đã là cuối đường rồi.
Ngô Linh nghe tôi nói xong, vẻ mặt hơi kì lạ: “Còn có chuyện như thế...” Cô ấy cảm thán xong, nhìn về phía Cổ Mạch, sau đó lại nhìn sang bóng lưng Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu quay đầu lại rồi lên tiếng: “Những thứ tôi nhìn thấy lúc nãy cũng khá kì lạ, hoàn toàn không hiểu gì. Nhưng nếu đúng như những gì Lâm Kỳ kể thì có khả năng là... Chân tướng đó, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Hệ nhị phân biến thành hệ thập phân, nên nhất thời tôi xem không hiểu.”
Cổ Mạch lên tiếng: “Tôi ngược lại thì có nghe được những tiếng động đó.”
“Chỉ vậy thôi?” Tôi thắc mắc.
Nếu như thứ mà Viên Tiểu Mai mong muốn là một chân tướng, vậy thì cái chân tướng đó chắc phải cụ thể hơn chứ? Chắc phải có chi tiết cụ thể, chứ không phải là chỉ để cho Viên Tiểu Mai nhìn thấy một thế giới tương lai kì lạ. Đổi lại là người khác, nếu nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ càng thêm khó hiểu thôi. Viên Tiểu Mai có năng lực hiểu biết đặc biệt gì đó hay là cô ta đã biết được nhiều thông tin khác, nhưng mắt của Nam Cung Diệu và tai của Cổ Mạch không thể tái hiện một cách đầy đủ những thông tin đó?
Tôi nghiêng về tình huống thứ hai hơn.
Ba người Thanh Diệp cũng vậy.
Nam Cung Diệu bỗng khựng lại.
Tôi và Ngô Linh đồng loạt đứng lại.
Admin hỏi trước: “Sao vậy?”
“Âm khí... Biến mất rồi...” Tôi nói với vẻ bất ngờ.
Âm khí của con ma núi Quảng Nguyên biến mất rồi!
Tôi nhìn xung quanh, đúng thật là không còn nhìn thấy tí âm khí nào nữa, cũng không còn cảm nhận được âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.
Tôi quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh vẫn đang đi ở phía sau, không có hành động gì cả.
Có chuyện gì vậy?
Tôi vội nhìn sang Ngô Linh.
Ngô Linh chau mày, trong lúc nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều không lên tiếng.
Con ma núi Quảng Nguyên chết rồi sao?
Tôi nghĩ đến điều này đầu tiên.
Nhưng Diệp Thanh vẫn đang đi theo chúng tôi, không hề ra tay làm gì cả.
Không phải anh ta, nhưng con ma núi Quảng Nguyên đâu thể tự nhiên chết một cách vô duyên vô cớ được.
Tôi đang nghĩ về điều này thì đột nhiên cảm nhận được có một luồng âm khí khác.
Không phải của Diệp Thanh, không phải của con ma núi Quảng Nguyên, cũng không phải của những con thú và hồn ma ở xung quanh đây.
Nhưng tôi lại có chút quen thuộc với loại âm khí này.
Nói là quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Cái cảm giác này...
Trông giống như một người bình thường sau khi bị ngộp thở quá lâu rồi lại được hít thở không khí lại.
Khí oxi không màu không mùi, nhưng đột nhiên bị đưa vào trong môi trường nồng độ oxi cao cũng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
So với cảm giác khó chịu đó, tôi càng quan tâm đến cái luồng hơi thở này.
Chắc chắn trước đây tôi từng gặp qua loại hơi thở này.
Lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì những con vật đã bắt đầu kêu lên, lông dựng đứng, chạy vọt về phía trước.
Tôi sững người ra, đột nhiên nghĩ ra phía trước đường có thứ gì.
Cái cửa ra vào không gian khác!
Tôi rùng mình, nhất thời lại nghĩ ra được cái luồng hơi thở này rốt cuộc là gì.
Đây chính là hơi thở mà tôi từng cảm nhận qua trong cái không gian kia!
Đoàn Kịch Nói, người dẫn đường, Tống Tạng! Những cái không gian chứa họ đều có loại hơi thở này!
Loại âm khí này không giống với âm khí của ma quỷ.
Có thể là lúc đó, âm khí của ma quỷ đã lan toả rộng và trở thành một loại giống như không khí.
Bầu trời mờ mịt, không nhìn thấy ánh nắng, không có mây trắng, cũng không có trăng sao, có thể chính là do âm khí đã bao phủ khắp thế giới rồi.
Nhìn thấy những con vật nuôi chạy đi rất nhanh, tôi mới hoàn hồn lại.
Có bóng người bay ngang qua người tôi.
Tôi nhìn lại thì thấy Admin và Lưu Lương Vượng đều đang thất thần, hồn ma và thi thể rời nhau, nhưng hồn ma vẫn đang kéo thi thể của họ đi về phía trước, bay về phía cánh rừng hoang sơ kia.
Cảnh tượng này khiến tôi nghĩ đến chuyện xảy ra ở thôn Sáu Công Nông.
Rất nhiều hồn ma bị cuốn vào trong dị không gian.
Tôi rùng mình, quay đầu nhìn ra sau.
Âm khí của Diệp Thanh vẫn còn ở đó.
Nhưng Diệp Thanh có thể gắng gượng bao lâu?
“Cần phải đóng cái cửa ra vào đó lại.” Tôi đưa ra quyết định.
Phản ứng của nhóm Ngô Linh cũng rất nhanh, lúc này cũng đã đưa ra quyết định rồi.
Nhưng mà, chỉ có tôi mới đóng được cái cửa ra vào đó thôi.
Tôi chạy qua đó, đuổi theo Lưu Lương Vượng và Admin. Hình như họ vẫn còn chống cự yếu ớt.
Những con vật kia thì chạy vào rừng một cách điên cuồng.
Lúc tôi đuổi kịp chúng thì thấy chúng đang kêu to trước một cái lỗ đen.
Cái lỗ đen này khiến tôi nhớ đến cái hang động ở Hối Hương.
Nhưng cái lỗ đen này không bị những cái đầu kinh dị chặn lại mà là đang rộng mở, diện tích cũng nhỏ hơn vài lần so với cái cửa ra vào dị không gian ở Hối Hương, cái này càng giống như cửa ra vào dị không gian ở thôn Sáu Công Nông hơn.
Con chó to sủa ầm ĩ.
Con vẹt vỗ cánh bay trước cái lỗ đen: “Kỳ Ninh! Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!”
Lúc này tôi đã hiểu ra ý nghĩa tiếng kêu của con vẹt: “Kỳ Ninh đã bị hút vào đó?”
Chắc chắn Kỳ Ninh không phải mới đi vào lúc này.
E rằng những con vật nuôi này lúc trước đã ở trên núi Quảng Nguyên với Kỳ Ninh rồi, nhưng Kỳ Ninh bị hút vào trong dị không gian, chúng cũng không còn cách nào.
“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt kêu lên.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên rất nhiều những cảnh tượng.
Những cảnh tượng hỗn loạn với góc nhìn khác nhau này đều là nhắm vào một người đàn ông. Người đàn ông đó chính là Kỳ Ninh trong cảnh mộng tôi nhìn thấy. Anh ta đi đến bìa rừng, bước vào trong rừng với vẻ bất đắc dĩ, đám vật nuôi đó đều đi theo anh ta. Lúc đi ngang qua cửa ra vào, con vẹt bị kéo lại, vỗ cánh hoảng loạn. Kỳ Ninh bắt lấy con vẹt kéo nó ra, còn mình thì bị hút vào trong lỗ đen.
“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Tiếng của con vẹt làm tôi bừng tỉnh.
Đó không phải là năng lực của cảnh mộng.
Lúc tôi hoàn hồn lại thì nhìn thấy xác của chúng dưới đất.
Chúng đã chấp nhận mình biến thành ma, chấp niệm là muốn cứu lại chủ nhân, vì thế chúng mới có thể cho tôi xem đoạn kí ức đó được. Chúng không thể nói nên đành phải dùng cách này để nhờ tôi cứu chủ của chúng.
Nhưng, việc tôi phải làm là tiêu diệt triệt để cái cửa ra vào này.