Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1367: Chân tướng (4)




Chắc là tôi không bị hoa mắt đâu. Âm khí càng không thể giả được.

Tôi dời mắt qua một cửa sổ khác của căn biệt thự, thì thấy rèm cửa đang lay động.

Động tác của tôi có lẽ đã khiến admin chú ý, khi anh ta nhìn qua theo, thì rèm cửa lúc này vẫn còn khe khẽ đong đưa.

Admin liền hỏi: “Là thứ gì vậy?”

Tôi rũ mắt xuống, ngẫm nghĩ một lát, nhưng vẫn phải hỏi họ: “Chuyên gia tự tìm đường chết đâu rồi?”

Ba người họ đều tỏ vẻ chán nản. Có điều admin hiểu ra cực nhanh, quay phắt về phía cửa sổ căn biệt thự.

“Anh ta bị giết rồi.” Lưu Lương Vượng nói, rồi hỏi: “Cậu nói chúng tôi đều đã chết cả rồi, sao…”

“Ma cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.” Tôi cũng giải thích không thông toàn bộ nguyên lý trong đó, kiểu như chỉ biết như vậy chứ không hiểu tại sao lại như vậy.

Vốn dĩ cái “tại sao như vậy” này, ngay cả những người trong giới quái dị cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa nghiên cứu được, tôi cũng chẳng để tâm.

Nhưng ngay lúc này, tôi không giải thích được tại sao như vậy, thì ba người này sẽ nghi ngờ tôi.

Admin nói: “Vừa rồi, là Chuyên gia tự tìm đường chết?”

“Ừ. Hình như anh ta đang bám theo. Ba người thấy anh ta đã chết rồi?” Tôi hỏi ngược lại.

Sự tình lúc đó kết thúc thế nào tôi chưa được thấy, cũng không thể tận mắt chứng kiến lại lần nữa.

Admin đáp: “Chỉ nhìn thấy thi thể. Cậu ta bị con ma đó dùng nhành cây siết chết, cổ bị vặn gãy.”

Tôi nhớ đến cảnh tượng đó, kí ức đột nhiên trở nên rõ ràng, quay qua nhìn Viên Tiểu Mai.

Sau cùng, cô ta đã bị cành cây đâm xuyên thủng thân thể rồi, đúng ra thì cũng đã chết rồi chứ.

Sao cô ta lại chưa chết, mà Chuyên gia tự tìm đường chết bị treo trên đó lại chết?

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà tôi đã trải qua quá nhiều cảnh mộng, tuy đã nỗ lực quan sát, nhưng trong đầu vẫn rất xoắn xuýt. Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ tôi mới nhớ ra.

Viên Tiểu Mai không biết có nhận thấy ánh mắt khác thường của tôi hay không, hay chỉ vì sự cảm khái của bản thân, lên tiếng: “Tôi cũng bị con ma đó tấn công. Có điều tôi không sợ. Chắc là Chuyên gia tự tìm đường chết đã… sợ đến mức nghĩ mình đã chết thật rồi.” Viên Tiểu Mai vừa nói, vừa sờ sờ lên ngực mình: “Tôi đã bị đâm một phát, lúc đó rất đau, nhưng khi bình tĩnh trở lại, thì nhận ra không sao cả.”

Tôi hơi không khống chế được vẻ mặt của mình, vẻ kinh ngạc hiện ra trên mặt.

Lưu Lương Vượng hỏi: “Sao vậy?”

Tôi chầm chậm lắc đầu.

Viên Tiểu Mai do trấn áp được sợ hãi, nên mới được bình an vô sự; hay là vì cái ý niệm đó của mình mới khiến một hồn ma như cô ta bình yên vô sự?

Chuyện này hỏi kĩ ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Họ không tin tôi, không tin mình đã chết. Cho dù thể nào cũng không thể sử dụng sự tự do của thân phận hồn ma để làm chút chuyện gì đó. Trong vô tình mà làm đến mức độ này, là đã hết mức rồi.

Tôi vừa ngẫm nghĩ, rồi nhìn sang căn biệt thự.

Âm khí của Chuyên gia tự tìm đường chết đã biến mất. Cũng không biết anh ta có nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi không. Và tôi càng không biết anh ta đang muốn làm gì.

“Anh ta ở bên đó à? Chúng ta có nên đi tìm anh ta không?” Lưu Lương Vượng đắn đo nói.

“Anh ta đã không còn ở đó nữa rồi.” Tôi trả lời ngay, rồi cất bước đi tới.

Ba người kia lập tức bám theo và cũng không hỏi tôi nữa. Xem ra, họ cũng chẳng thấy vui vẻ gì với sự xuất hiện của Chuyên gia tự tìm đường chết.

Sau khi đi qua căn biệt thự đó, chốc chốc tôi lại cảm nhận thấy âm khí của Chuyên gia. Giống như âm hồn anh ta vẫn chưa tan, cứ lượn lờ xung quanh chúng tôi, tuy không hiện thân, nhưng mỗi lần xuất hiện đều gây ra chút động tĩnh.

Ban đầu là tôi luôn phát hiện ra âm khí trước. Tôi không nhìn qua, thì những hành động nhỏ nhỏ của anh ta chẳng bị những người khác hay biết. Nhưng dần dần, những động tác ấy mỗi lúc một nhiều hơn.

Những âm thanh sột sột soạt soạt, có cả tiếng bước chân, giống như một con thú đang phục sẵn trong bóng tối, có thể nhào ra vồ mồi bất kì lúc nào.

Nhóm của Viên Tiểu Mai không khỏi hoang mang.

“Là Chuyên gia tự tìm đường chết.” Tôi chau mày nói.

Tôi không đoán được Chuyên gia tự tìm đường chết đang muốn làm gì, Viên Tiểu Mai và Lưu Lương Vượng đều trầm mặt.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Admin đại diện trả lời: “Cậu có nghe nói về chuyện bắt ma thế thân chưa? Chuyên gia tự tìm đường chết rất tin những thứ này.”

Tôi kinh ngạc.

“Trên đường chúng tôi đến đây, trong bản thảo livestream mà Chuyên gia tự tìm đường chết chuẩn bị và cả trong cuốn sổ tay của Kim San San nữa, đều có những nội dung tương tự như vậy. Họ nghi ngờ, những chuyện xảy ra ở quốc lộ Quảng Nguyên và núi Quảng Nguyên đều là ma thế thân gây ra. Hết vụ này đến vụ kia, cũng giống như phản ứng dây chuyền vậy.” Admin nói.

Lưu Lương Vượng ũ rũ nói: “Ngày xưa chị Hắc và Mạc Hiểu Linh cũng từng nói đến chuyện này.”

Tôi không khỏi cũng sa sầm sắc mặt theo họ.

Nếu sự thực đúng như họ nói, thì rất có khả năng Chuyên gia tự tìm đường chết sau khi chết muốn bắt ma thế thân rồi.

Hơn nữa, đối tượng làm ma chết thay, có khả năng nhất chính là ba người đã đồng hành với anh ta.

“Chúng ta không cần sợ anh ta. Chỉ cần không sợ hãi thì…” Viên Tiểu Mai hít thở thật sâu, trầm tĩnh nói: “Lúc anh ta tấn công, chỉ cần không hoảng loạn, không sợ hãi, thì những thương tích đó đều là giả hết.”

Lưu Lương Vượng không phản bác cũng không công nhận.

Admin nhìn tôi một cái.

Viên Tiểu Mai đúng nghĩa là “kẻ điếc không sợ súng”. Hai người kia đã từng tiếp xúc với giới quái dị, chắc ít nhiều gì cũng biết, một số ma không cần dựa vào sợ hãi để giết người, mà là bản thân chúng đã có sẵn năng lực giết người rồi.

Viên Tiểu Mai tin chắc như thế, cũng không phải là không tốt. Ít nhất thì bản thân cô ta bây giờ đã biến thành ma, có một niềm tin như vậy thì sẽ khiến cô ta được an toàn hơn. Dù là lúc cô ta còn sống, nếu có đủ can đảm, thì lúc gặp phải ma, cũng sẽ an toàn hơn.

Tôi gật đầu biểu thị tán đồng, nhưng lại nháy mắt ra hiệu với hai người kia.

Hai người kia không có cái niềm tin kiên định đến thế, chắc ít nhiều cũng muốn tránh né va chạm trực diện với Chuyên gia tự tìm đường chết mới là tốt nhất.

Tôi ngẫm nghĩ những chuyện này, chia bớt một chút sự chú ý về phía Chuyên gia tự tìm đường chết.

Nhưng anh ta đã biến mất, suốt một thời gian dài cũng chẳng thấy xuất hiện nữa.

Điều này không hề khiến tôi nhẹ lòng, trái lại, tôi đang lo Chuyên gia tự tìm đường chết đã chuyển qua ý đồ khác.

Thần kinh tôi đang căng như dây đàn, nhưng mãi vẫn chưa thấy thủ đoạn mới của Chuyên gia tự tìm đường chết.

Có lẽ cũng vì vậy, mà đến lúc tôi cảm nhận thấy có mấy luồng âm khí khác ở phía trước mặt, thì đám admin cũng đã phát hiện ra động tĩnh.

Tôi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn lên, thấy con vẹt lớn bay ngang qua trên trời trước. Trong đám cỏ trước mặt, ba con chó nhảy ra, nhìn thấy tôi liền gâu gâu mấy tiếng.

Tôi đang định đến đón chúng, thì nhận ra thái độ của chúng rất lạ.

Hai con mèo cũng phóng ra ngay sau đó.

Đám admin đều trố mắt ra nhìn.

Lưu Lương Vượng hỏi: “Chỗ này cũng có động vật sao?”

“Là vật nuôi. Là đám thú cưng mà bài chia sẻ đó đã nói đến!” Admin lập tức liên tưởng đến bài chia sẻ mà Kim San San đã tìm được.

Điều này càng khiến họ kinh ngạc hơn.

Tôi đang tiến tới thì chợt khưng lại, nhìn ra đằng sau đám thú cưng.

Ngô Linh sải bước thẳng ra khỏi đám cỏ. Sau khi nhìn thấy tôi, chưa kịp nói lời nào đã nhanh chóng chạy lại.

Dáng vẻ chạy trốn này, ai nhìn vào cũng hiểu.

Tôi cũng đã nhận thấy âm khí của Diệp Thanh từ phía xa xa.

Tôi rùng mình một cái, quay người lại kêu đám Viên Tiểu Mai: “Chạy!”

Tôi vừa dứt lời, còn chưa kịp cất bước, thì đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gào thảm thiết.

Quay đầu lại, bóng của Chuyên gia tự tìm đường chết xuất hiện trong một lùm cây, nhưng ngay sau đó, bóng của anh ta mang theo âm khí đã biến mất một cách kì lạ.

Con vẹt đã bay lên đầu tôi, lớn tiếng la lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Lần này đã muốn lấy mạng người thật rồi!

Tôi không thèm nhìn đám Viên Tiểu Mai nữa, chỉ biết vắt giò lên cổ mà chạy.