Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1364: Chân tướng (1)




Thanh niên nhớ đến những người hàng xóm, nhớ đến cha mẹ đã mất tích, những bạn bè đồng nghiệp không liên lạc được, vuốt mặt một cái, hùng hổ bước đến cửa.

Anh ta nhìn vào mắt mèo trên cửa.

Bên ngoài, ma nữ đứng ở đó, trên đầu máu đang chảy ròng ròng.

Thanh niên hoảng hồn hét lên một tiếng, té phịch ra sàn nhà, tè ra cả quần.

Chuông cửa không kêu nữa.

Ổ khóa phát ra âm thanh do có chìa khóa đút vào.

Thanh niên gào thét, nhào đến đè cứng cánh cửa.

Cánh cửa rúng động một hồi, sau đó người bên ngoài hình như đã bỏ cuộc.

Anh ta dè dặt nhìn qua mắt mèo của cửa.

Bên ngoài đã không còn ai.

Anh ta thở phào một hơi.

“Chồng ơi.”

Sau lưng chợt vang lên giọng nói của ma nữ, khiến anh ta giật nảy người, thân thể run rẩy, từ từ quay đầu lại.

Ma nữ đang đứng sau lưng anh ta.

“Chồng, em đau quá à. Anh là đồ hư, người xấu.” Ma nữ vừa nói, vừa đưa tay về phía thanh niên, máu trên tay cô ta nhỏ xuống người anh ta.

Thanh niên gào lên thảm thiết, sợi thần kinh căng như dây đàn cuối cùng đã đứt.

Tôi nhận ra mình trở lại phòng ngủ của anh ta.

Anh ta đang nằm co quắp trên nền nhà, trên mặt chỉ còn lại vẻ sợ hãi tột độ, chỉ chực phát ra tiếng hét.

Lạch cạch – cửa phòng được mở ra.

Đôi vợ chồng trung niên dè dặt thò đầu vào.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức òa khóc.

Người đàn ông trung niên chỉ thở dài, ôm lấy đôi vai của vợ mình.

Tôi thì lại có cảm giác như mình vừa xem phim kinh dị, sau một hồi kinh hãi, thì lòng nảy sinh nghi ngờ với tình tiết trong phim.

Tôi quay lại, nhìn về phía thanh niên kia, đột nhiên cảm thấy tay mình đang bị ai đó đá mấy cái.

Tôi giật mình, thình lình tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên đất, nhóm người của Viên Tiểu Mai đang đứng bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc và đầy rối rắm.

Tôi… đã trở lại thế giới bình thường rồi?

Nói cách khác, tôi đã trở lại không gian và thời gian bình thường rồi?

“Tổ trưởng Lâm.” Giọng nói và ánh mắt của Viên Tiểu Mai đều đầy vẻ ngơ ngác: “Cậu…”

Admin và Lưu Lương Vượng đều không quen tôi, thấy tôi tỉnh dậy liền nhìn qua Viên Tiểu Mai, khi cô ta lên tiếng thì họ lại nhìn qua tôi.

Viên Tiểu Mai hít thở thật sâu, giống như đang lấy hết can đảm, nói: “Đây là núi Quảng Nguyên, cậu…”

“Tôi biết đây là đâu.” Tôi ngắt lời cô ta.

Viên Tiểu Mai thoáng thảng thốt, rồi gật đầu: “Cậu có thể đã xem bài đăng…”

“Được rồi, những chuyện này không cần nói nữa.” Tôi không hề có ý giải thích năng lực của mình cho những người đang ở trước mặt biết, bằng không thì có khác nào nói cho con ma núi Quảng Nguyên nghe?

Tôi nhớ lại cảnh mộng trước đó, cảm thấy có khá nhiều chỗ kì quái.

Con ma núi Quảng Nguyên rất thích xem kịch. Khiến người sống biến thành diễn viên, rồi dùng những tranh chấp hục hặc, ân oán tình cảm của họ để làm thành một vở kịch. “Đoàn Kịch Nói” cho đến danh hiệu “Trưởng đoàn” của nó, chắc cũng từ đây mà ra, cũng giống như người dẫn đường ở Hối Hương.

Có điều, so với sự tùy tiện thoải mái trong cái thế giới đó, khi con ma núi Quảng Nguyên đến đây thì khả năng làm việc đã trở nên khó khăn hơn. Nó vẫn chưa tạo được tên tuổi của mình, cũng không trực tiếp giết chết những hồn ma của những người đã chết nơi đây, đây chính là một minh chứng cho điều đó.

Nghĩ đến đây thì tôi không khỏi ngớ ra.

Những người đó đều chết cả rồi, trong đoạn cuối cùng của cảnh mộng thì linh hồn cũng không thấy đâu, tại sao cảnh mộng không kết thúc ngay lúc họ chết?

Thế giới đó chắc chắn có hồn ma, nhưng có khả năng không hề có Địa Phủ…

Đầu tôi vừa lóe lên ý nghĩ này, thì thân thể không khỏi rùng mình một cái.

Có Địa Phủ hay không, trước khi tôi tiếp xúc với thế giới quái dị thì chẳng ảnh hưởng gì cả. Mặc kệ sau khi chết sẽ ra làm sao. Chết như đèn đã tắt. Cái gọi là luân hồi, kiếp sau chẳng qua chỉ là ảo tưởng của nhân loại. Nhưng sau khi biết được thế giới này thực sự có một quy tắc vận hành tiềm tàng như thế, thì nhìn nhận của tôi không thể không thay đổi. Huống hồ đời này của tôi “xui xẻo” như vậy, chính là do đời trước tạo ra nhiều tội ác.

Có Địa Phủ, có cả Quỷ Sai của Địa Phủ. Quỷ Sai xem ra cũng đang giúp đỡ Ông Trời duy trì cái quy tắc ấy và sự vận hành của thế giới này.

Nếu Địa Phủ không còn, Quỷ Sai không còn thì rất nhiều tình hình sẽ không giống nữa.

Cái nghề “thiên sư” đó có lẽ cũng không thể xem là người trong giới quái dị đâu nhỉ? Ít nhất thì giới quái dị sẽ hoàn toàn thay đổi. Các phép thuật kiểu như siêu độ này nọ không còn công hiệu nữa. Và còn rất nhiều thứ cũng sẽ khác đi.

Ngô Linh từng nói, bản thân phép thuật chỉ là phương pháp do những người sở hữu chấp niệm mạnh mẽ nghĩ ra. Họ sáng tạo ra phép thuật, lưu truyền qua các đời, có nghĩa là truyền lại cho đời sau chấp niệm của họ. Chấp niệm gia cố qua từng thời đại, mới có tác dụng tương tự như siêu năng lực. Nếu loại chấp niệm này bị phá vỡ, thì sẽ biến thành như thế nào?

Đầu óc tôi chỉ nghĩ được nhiêu đây đã muốn nổ tung.

Thình lình trước mắt xuất hiện một thế giới mới, khiến tôi không tài nào thích ứng được.

Cái thế giới mới này lại không phải là một thế giới mới tốt đẹp hơn, mà là một thế giới tệ hại đến cực điểm!

“Tổ trưởng Lâm…” Đột nhiên Viên Tiểu Mai gọi tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Viên Tiểu Mai bặm môi, vẻ mặt có sự áy náy chứ không hề hối hận. Cô ta hít thở sâu, hình như đang chuẩn bị nói gì đó.

Mà tôi thì chẳng đủ kiên nhẫn để nghe cô ta nói.

Tôi thình lình bị lôi đến núi Quảng Nguyên, người của Thanh Diệp cũng xúi quẩy y hệt, đều bị đánh úp, không kịp trở tay, tất cả đều do những kẻ đang ở trước mặt đây. Đối với những người trong ban biên tập tuần san Thiên Hạ, họ chỉ là một giây sơ ý, còn đối với người của Thanh Diệp thì không hề. Tôi còn nhớ rất rõ, trong cảnh mộng, lúc họ gặp tổng biên tập, rồi admin đập vỡ cửa kính, thì Diệp Thanh vẫn chưa tấn công họ. Đến lúc Diệp Thanh tấn công họ, thì ở bên cạnh họ đã có thêm không ít người. Lúc họ nhắc đến Diệp Thanh, nhắc đến tôi, chắc chắn là họ đã nắm được tình trạng đặc thù của nơi này.

Có lẽ đám Viên Tiểu Mai chỉ là muốn cứu mình, hoặc tin tưởng năng lực của Thanh Diệp, nhưng rốt cuộc thì đã hại chúng tôi rơi vào thảm cảnh.

Tôi không tiện để chỉ trích Viên Tiểu Mai gì cả. Vốn dĩ tôi cũng đang đợi từng người một trong đám này chết đi, trở thành đối tượng cho tôi nhập vào.

Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, nên tốt nhất là không cần bàn đến chủ đề này.

Tôi từ dưới đất đứng lên, đanh mặt lại, định lên tiếng.

“Tổ trưởng Lâm, tình hình hiện tại thực sự rất nguy hiểm. Đã có người bị giết rồi. Cậu là do tôi kéo qua đây. Nhưng trong lúc này, tốt nhất là chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách. Thanh Diệp…” Hình như Viên Tiểu Mai không nhận ra thái độ cự tuyệt của tôi, đã lên tiếng trước.

Tôi hất tay, ngăn không cho cô ta nói tiếp. Nhưng cô ta vẫn lì lợm định nói tiếp.

“Tôi biết chỗ này đã xảy ra chuyện gì! Kẻ không biết chính là mấy người!” Tôi lớn tiếng ngắt lời của Viên Tiểu Mai, rồi nhìn cô ta thở dài: “Mấy người mãi vẫn chưa nhận ra sao, mấy người vừa bước chân vào đây là đã chết rồi. Bây giờ, mấy người chẳng qua chỉ là mang theo cái xác của mình để hoạt động mà thôi.”

Câu nói của tôi khiến cho xung quanh chết lặng.

Viên Tiểu Mai trợn to mắt.

Admin đã hoàn toàn biến sắc mặt: “Cậu nói cái gì đấy? Cậu đang nói bậy nói bạ gì đấy?!”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Mấy người đã chết rồi.”

Tôi vừa nói, vừa rút tấm bùa hộ thân mà Ngô Linh cho tôi trước đây ra. Bùa hộ thân liền nóng lên, sau khi đưa đến gần ba người họ, thì họ đều đồng loạt lùi lại.

Nhìn vẻ mặt, thì hình như họ đã tin tôi rồi.

Ba người đều mang vẻ mặt hoang mang.

Đùng một cái nhận được tin dữ này, thử hỏi ai không khỏi mụ mị cả đầu óc.

“Mấy người đã là ma rồi.” Tôi phải tranh thủ thời gian, không thể để họ cứ tự do như vậy được: “Thành ma rồi, thì có thể làm được rất nhiều việc. Mấy người cũng đã nhìn thấy mấy con ma rồi. Họ như thế nào, thì mấy người cũng vậy đó. Mấy người…”

Ba người này đều không hóa rồ, cũng đồng nghĩa là họ còn giữ được chút bình tĩnh và có thể hành động bằng lý trí.

Ngoại trừ sự hỗ trợ của họ ra, thì tôi cũng chẳng còn cách nào để tìm được con ma núi Quảng Nguyên.

Biểu hiện của ba người họ đều không giống nhau, nhưng lúc này tôi vẫn chưa thấy cái xác nào đổ xuống đất. Âm khí trên người họ cũng chẳng biến đổi bao nhiêu.

Điều này khiến tôi không khỏi chau mày suy nghĩ. Họ không tin tôi sao?

Như vậy thì khó làm rồi.