Nếu đây chính là tương lai, thế thì…
Tim tôi đang tăng nhịp đập.
Nếu thực sự đây là tương lai, thì người thân và bạn bè của tôi, thậm chí cả bản thân tôi, chắc cũng sẽ sống trong cái thế giới này!
Tôi có cơ hội gặp được họ không?
Nếu gặp được, thì tôi đã có thể xác định được rồi nhỉ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, thì tôi đã cảm nhận thấy có âm khí bên ngoài cửa.
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi, tôi trở lại phòng ngủ của thanh niên kia. Anh ta đang chơi game, ngoài nhà là âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.
Tôi lập tức gác suy tư vừa rồi, nhào ra ngoài cửa trước một bước.
Tôi đã nhìn thấy con ma ấy, nhưng nó lập tức biến mất trước mặt tôi.
Trong phòng khách, đôi vợ chồng trung niên khi nãy đang ôm nhau run cầm cập, đưa mắt nhìn con ma núi Quảng Nguyên đi vào phòng con mình.
Tôi lập tức quay người lại, nhưng đã nhìn thấy người thanh niên đang đầy hoảng sợ và con ma kia đang mỉm cười nhìn anh ta.
Cánh tay thò đến của tôi một lần nữa sượt qua vai con ma đó, khiến tôi không khỏi chửi bậy một câu.
Trùng hợp đến thế sao? Thực sự trùng hợp đến thế sao?
Tôi thực sự nghi ngờ chuyện này.
Thế nhưng cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Thanh niên nhìn thấy con ma núi Quảng Nguyên biến mất, nhưng không thấy xung quanh đột nhiên có âm khí xuất hiện.
Anh ta đã sợ đến mềm người, nhưng vẫn cố đi ra khỏi phòng.
Cha mẹ anh ta đã biến mất, trong phòng khách không có ai, phòng ngủ cũng vậy, cả trong gian phòng chứa đồ linh tinh và những chiếc giường cao thấp đủ loại cũng chẳng có ai.
Anh ta rút điện thoại ra, khá mệt mỏi dựa vào cửa, định gọi điện cho cha mẹ mình.
Sau lưng anh ta, trong đống đồ linh tinh vang ra vài tiếng động.
Anh ta lập tức giật nảy mình, cứng đơ quay đầu lại.
Sột sột, soạt soạt… sột soạt, sột soạt…
Trong mấy thùng giấy và trong đống đồ chơi đang chồng lên nhau, có thứ gì đó chạm vào những thứ ấy khiến chúng rung lên từng hồi.
Thanh niên nuốt nước bọt, chầm chậm lùi lại.
Tôi nhìn thấy sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Rầm!
Một chiếc thùng giấy rơi xuống sàn, ngay sau đó là một con chuột to bằng nắm tay xông từ trong đống đồ linh tinh ra, sượt ngang qua chân của thanh niên, rồi chạy ra ngoài.
Thanh niên giật nảy người, co chân lên chửi rủa, mặt cúi xuống, ánh mắt tự động bám theo hình bóng của con chuột.
Anh ta đang quay lại được nửa người, sau khi nhìn thấy một đôi chân sau lưng mình, thì cả người như đông cứng lại.
Mồ hôi lạnh từ trên trán anh ta chảy xuống.
Đôi chân ấy mang giày cao gót, phong cách đáng yêu, có cả nơ bướm xinh xinh.
Anh ta không có chút ấn tượng gì với đôi giày này, nhưng chắc chắn một điều, đây không phải giày của mẹ anh ta. Dần dần, anh ta đã nhớ ra, lúc anh ta tâm sự với cô gái ấy chuyện mình sắp bị giết, thì cô ta đã mang đôi giày như vậy.
Ánh mắt anh ta dần dần nhích lên trên, nhìn thấy chiếc quần quen thuộc, chiếc áo quen thuộc và cuối cùng là khuôn mặt của một người anh ta rất quen.
Cô gái đó đã không còn vẻ thẹn thùng thuở xưa, mà đang nhìn thẳng vào anh ta.
Bốp!
Chiếc điện thoại trên tay anh ta rớt xuống đất.
“Anh tìm gì thế?” Cô gái hỏi, giọng nói khàn đục, cứng đơ.
Anh ta run bần bật, không dám nói một lời.
Cô gái khom người xuống, thân thể phát ra những âm thanh két két quái lạ, khom xuống nhặt điện thoại của anh ta lên. Cô ta lại chầm chậm đứng thẳng người lên, cánh tay thẳng đơ, đưa chiếc điện thoại đến trước mặt thanh niên.
“Sao mà bất cẩn vậy? Em làm anh sợ à?” Cô gái hỏi, đáng lẽ là một câu nói nũng nịu, trách yêu, nhưng nghe vào lại vô cùng rợn người.
Dù đã biết đây là ảo cảnh do con ma núi Quảng Nguyên tạo ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy nổi da gà. Không phải vì cô gái trước mặt quá kì quái, mà phong cách hành sự của con ma đó quá kì quái. Điều này khiến tôi nhớ đến những người đã bỏ mạng trên quốc lộ Quảng Nguyên và vô số chuyện kì quái mà họ đã trải qua.
Thanh niên vẫn không chút nhúc nhích, cô gái thò tay đến nắm lấy tay anh ta, tách bàn tay đang vô thức nắm thành nắm đấm của anh ta ra, nhét chiếc điện thoại vào lòng bàn tay.
Cô gái rất mạnh tay, các đầu ngón tay lạnh cóng hệt như nước đá.
Thanh niên không thể không nắm lấy điện thoại của mình.
Tôi trông thấy trên ngón áp út của cô gái đang đeo nhẫn cưới. Nhìn bàn tay trái đang bị nắm chặt của thanh niên, nơi đó không biết từ bao giờ mà ngón áp út cũng đang đeo nhẫn cưới.
Nhưng anh ta vẫn chưa phát hiện ra điểm này.
Cô gái buông tay xuống, đứng lên như một con rô-bốt, tiếp tục dùng cái giọng điệu ấy: “Anh có đói không? Em làm chút gì đó cho anh ăn khuya nhé? Anh muốn ăn gì?”
Thanh niên vẫn không dám cục cựa, sợ đến mức không có phản ứng.
Động tác xoay người của cô gái giống hệt người bị mộng du: “Để em xem thử trong nhà còn gì không. Em nhớ là còn bánh mì. Mình làm sandwich nhé? Hay chúng ta gọi thức ăn nhanh luôn?”
Cô ta nói thế xong, thì đi vào bếp.
Thanh niên dựa người vào khung cửa, tay siết chặt điện thoại, trong đầu chỉ muốn bỏ chạy. Anh ta cẩn thận lết người trên vách, định di chuyển về phía cửa. Bấy giờ, cô gái cầm một bịch bánh mì sandwich quay đầu lại, khiến anh ta sợ điếng người.
“Nếu làm sandwich, thì chỉ có thể kẹp trứng ốp la với sốt cà chua thôi. Hay là gọi thức ăn nhanh nhé?” Cô gái hỏi.
Thanh niên nuốt bước bọt, dưới ánh nhìn chăm chú của cô gái, đành gật đầu một cái.
Cô gái quay người lại đi nướng bánh mì và chiên trứng ốp la.
Khi cô ta dời mắt đi, thanh niên cuống cuồng lao ra ngoài. Động tác đóng mở cửa vô cùng nhẹ nhàng, lúc bắt đầu chạy xuống lầu, anh ta cũng cố gắng không để phát ra tiếng động.
Nhưng sau khi xuống đến tầng hai, anh ta lập tức vắt giò lên mà chạy, tiếng bước chân lịch bịch vang vọng trên lối đi.
Vừa chạy, anh ta vừa thắc mắc sao con ma núi Quảng Nguyên chưa giết chết cô gái này. Chưa hề nghe ai nói người bị con ma đó giết chết sẽ biến thành ma. Đoàn Kịch Nói chưa hề có chuyện như thế này, hầu hết những nơi mà ma giết người xong thì đều không hề sinh ra hồn ma mới. Nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt…
Anh ta nghĩ nhăng nghĩ cuội một lát, thì nhớ đến cha mẹ đã mất tích của mình. Anh ta khá tực giận, nghi ngờ mình bị cha mẹ mình vứt bỏ rồi, họ đã vứt lại anh ta mà chạy trốn.
Ngay sau đó, anh ta lại nghĩ cách làm sao cứu bản thân.
Trong kí ức của anh ta, con ma núi Quảng Nguyên rất cố chấp với khái niệm địa bàn, không cho phép những con ma khác nhúng tay vào. Nó cũng chẳng hề qua lại với những con ma khác, nếu có con ma nào đến địa bàn của nó, nó nhất định sẽ tiêu diệt đối phương ngay. Mấy năm trước, có một con ma đã dòm ngó Đoàn Kịch Nói, lại cảm thấy con ma núi Quảng Nguyên chẳng có bản lãnh gì hết, định thôn tính địa bàn này. Đó chỉ là một con ma nhãi nhép. Chỉ vừa mới thò đầu ra, khiến cho vài người mắc phải triệu chứng mẫn cảm cấp tính, thì nó đã bị con ma núi Quảng Nguyên giết chết.
Anh ta bắt đầu suy ngẫm làm sao tìm được con ma núi Quảng Nguyên, rồi lại thấy có lẽ nên thông qua dì của mình, tìm một thiên sư giúp đỡ. Thiên sư và ma đều khó nhằn như nhau. Có điều, thiên sư thì đòi tiền, ma thì đòi mạng. Không nôn tiền ra cho thiên sư, thì chỉ còn cách giao mạng cho ma.
Hướng tư duy của tôi đã bắt đầu bị lệch hướng bởi ý niệm vừa rồi của anh ta.
Một con ma nhép vừa ra đời, dị ứng cấp tính, xung đột với con ma núi Quảng Nguyên, rồi lập tức đi đời…
Đây có khi nào là con ma ban đầu ở khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên không nhỉ?
Thanh niên rõ ràng không biết rõ nội tình, cũng chẳng biết đi tìm con ma núi Quảng Nguyên bằng cách nào.
Anh ta chạy rất lâu, nhưng lại không hề hay biết mình chưa hề chạy ra khỏi vùng âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.
Anh ta chạy trối chết, cuối cùng đã đến cổng chính của khu dân cư.
Ngay cổng đang có một cô gái, mang giày cao gót, tung tăng đi về phía anh ta.
Thanh niên chân này vấp chân kia, té nhào ra đất.
Cô gái dừng lại trước mặt anh ta, thò tay xuống như diều hâu cắp gà con, nhấc anh ta lên: “Chồng à, tối như vậy rồi mà anh còn đi đâu vậy? Em đã làm sandwich cho anh rồi đấy. Chúng ta về nhà thôi.”
Vẻ mặt của thanh niên chỉ còn sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng không thể vùng thoát được. Anh ta bị cô gái lôi đi thẳng về hướng của nhà mình.
Trong đầu anh ta đang hiện ra kí ức liên quan đến cô gái. Điều khiến tôi bất ngờ là, ảo cảnh mà cô gái đã trải qua, thế mà anh ta lại biết!
Mà hiện tại, trên đường bị kéo đi, thanh niên cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt đang lạnh lùng nhìn mình.
Các tòa nhà chung cư xung quanh đang sáng đèn, cửa sổ mở toang và đều có người đứng đó. Những người hàng xóm, hoặc lạ hoặc quen với anh ta, đang nhìn anh ta bị một con ma nữ kéo vào trong nhà.
Sandwich được ma nữ nhét vào tay anh ta.
Tối đến anh ta cũng cùng nằm chung một giường với ma nữ.
Sáng sớm thức dậy, ma nữ lại làm bữa sáng cho anh ta ăn.
Ma nữ không cho thanh niên rời khỏi nhà, nên anh ta không chạy ra được khỏi khu dân cư.
Đôi mắt của ma nữ luôn luôn nhìn chằm chằm, dù là lúc đi ngủ, cô ta cũng nhìn anh ta như thế.
Anh ta không thể tháo được chiếc nhẫn cưới trên ngón tay ra, vì thế không thể thoát khỏi được sự khống chế của ma nữ.
Cuối cùng, anh ta đã phát điên, nhân cơ hội ma nữ đi phơi đồ, thò tay xô ma nữ rớt khỏi sân thượng.
Ma nữ rớt xuống nền xi măng bên dưới, hình như đã tắt thở.
Anh ta bật cười khoái trá, cứ cười đến lúc phát ra thành tiếng rất lớn, nước mắt chảy ròng ròng.
Đíng đong…
Có người nhấn chuông cửa.