Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1361: Đoàn kịch nói (3)




Mộng cảnh mà tôi mong muốn không phải như thế này!

Tuy những mộng cảnh trước cũng chẳng như ý muốn, nhưng ngay tại thời khắc sống chết này, tâm trạng nôn nóng của tôi khác hẳn trong quá khứ.

Nếu đã như vậy…

Tôi bắt đầu suy ngẫm xem ông lão trước mặt đã chết chưa. Những điều ông ta biết chắc chắn nhiều hơn Thái Lâm nhiều và kinh nghiệm cũng phong phú hơn. Đổi đối tượng có lẽ tiến triển sẽ nhanh hơn.

Vừa nghĩ đến đây thì cảnh mộng lại thay đổi.

Tôi nhìn thấy linh đường.

Thái Lâm đang len lén nhìn về phía linh đường, trên đó đang đặt di ảnh của một cô gái trẻ, tầm trên dưới hai mươi. Chính là cô gái họ Tiền đó.

Tôi vừa nhận ra thì cảnh mộng lại đổi.

Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của cô gái, nhìn thấy cô ta đang ngồi đốt hương trên sân thượng.

Cô gái đốt xong thì vội vã chạy xuống lầu. Cô ta chạy rất nhanh, tiếng hơi thở và nhịp tim đều hỗn loạn. Nhưng tâm tư cô ta còn loạn hơn.

Mặt cô ta đầy nước mắt và tâm trạng thì thấp thỏm bất an.

Từ kí ức hỗn loạn của cô ta, tôi biết được hương là do cô ta trộm mua về, có tác dụng gây mê loạn cực kì mạnh, nhanh hơn cả cồn, đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Tôi còn biết được, cô ta đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cậu thiếu niên, biết chúng hôm đó sẽ lên sân thượng chơi. Tôi còn nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông trẻ, trông lớn hơn cô ta mấy tuổi. Anh ta buồn bã nhìn cô ta, nói mình sắp bị đem dâng cho đoàn trưởng, sắp chết rồi.

Thoáng chốc, tôi đã trông thấy thi thể của cái người tên Thế Khang kia sau khi rơi xuống lầu.

Cô gái vừa hoảng hốt, ray rứt, hoang mang bối rối; nhưng vừa thấy mừng rỡ, nhẹ lòng, vui sướng đi tìm người đàn ông kia, bảo mình đã giúp anh ta giải quyết được rắc rối.

Cô ta muốn đi tìm trưởng đoàn, nhưng lại sợ chuyện này sẽ ồn ào lên.

Thời khắc này, tim tôi như muốn văng ra khỏi lồng ngực, hận mình không thể hối thúc cô ta đi tìm con ma núi Quảng Nguyên.

Cô ta chỉ nằm rúc trong chăn, thầm nghĩ đã chết một người rồi, chắc đã đủ với trưởng đoàn.

Cảm thấy trong gian phòng xuất hiện âm khí, tôi đành gác lại tâm trạng bực dọc, quay phắt qua nhìn cái bóng vừa xuất hiện bên cạnh giường của cô gái.

Không chút do dự, tôi lập tức nhào qua. Nhưng tay tôi không chạm vào được con ma đó, mà chỉ thấy nó đặt tay che lên trán cô gái.

Cô ta lập tức mở trừng mắt ra, vẻ mặt đầy kinh hãi.

“Thật là một xuất diễn hay. Ta rất thích cô đấy.” Con ma núi Quảng Nguyên nói khe khẽ, tiếng nói ẩn chứa sự khoái trá ngay lập tức cùng lúc tan biến với cái bóng của nó.

Tôi chỉ chụp trúng không khí!

Hoàn cảnh xung quanh ngay khoảnh khắc này đã thay đổi, từ phòng của cô gái chuyển thành gian cầu thang.

Cô gái không hề hay biết, giống như cái hôm cô ta từ trên sân thượng chạy xuống, cố gắng chạy hết tốc lực. Tiếng bước chân đùng đùng và hơi thở gấp gáp của cô ta tạo thành những tiếng động rất ồn trong gian cầu thang.

Trong không gian chật hẹp này chỉ còn những âm thanh bị phóng đại, vang vọng.

Tiếng nhịp tim của cô gái thì vang vọng bên tai cô ta, vang vọng trong lòng ngực cô ta. Đầu óc cô ta trống rỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và vui mừng đan xen nhau, tràn ngập toàn bộ ý thức của cô ta.

Tôi đã cảm nhận được âm khí của con ma núi Quảng Nguyên.

Đây là dị không gian do con ma đó nhào nặn ra, một ảo cảnh. Những thứ này đều là giả, cảm xúc của cô gái cũng đang bị khống chế. Nhưng nó lại không ở đây, không chịu hiện thân.

Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy chán nản.

Cô gái chạy mải miết trên cầu thang, cuối cùng cũng đã nhận ra sự khác thường.

Cái cầu thang này hình như dài vô tận, cô ta mãi mãi không thể chạy ra khỏi gian cầu thang bé tẹo này.

Cô ta càng trở nên hoảng sợ hơn, rồi hoảng sợ được thay thế bởi vui mừng.

“Ha ha… ha… phù… ha….” Giống như bệnh hen đang phát tác, hô hấp khó khăn, cô ta trở nên hoảng hốt tột độ.

Chân cô ta loạng choạng, vấp một cái, nhào đầu về phía trước. Cú ngã khiến thân thể cô ta lăn cù trên cầu thang, xương cốt trong người đều sắp bị gãy nát đến nơi.

Thế nhưng, cái cầu thang cuối cũng đã nhìn thấy đầu mút. Cô ta rơi xuống đất bằng, cửa chính của tòa lầu chung cư đã ở ngay trước mặt.

Cô gái mỉm cười, chồm dậy, mặc kệ mình mẩy đầy bụi đất, vội vàng chạy đến mở cánh cửa sắt.

Lách tách! Ổ khóa mở.

Cót két, cánh cửa đã được mở ra.

Tôi tiếp nhận được tâm trạng của cô gái.

Cô ta đang muốn đi tìm người đàn ông kia, thế nhưng lại cảm thấy cảnh tượng trước mặt mình giống như đã thấy ở đâu rồi.

Cô ta bước chân qua khung cửa đó, không có suy nghĩ gì.

Đùng!

Ngay lúc đó, một thân thể từ trên trời rớt xuống đất. Tiếng xương cốt bị dập vỡ nghe rõ mồn một.

Tất cả tựa như phim quay chậm.

Người đó rơi xuống, đập thẳng lên nền xi mặng cứng ngắc, đầu vỡ nát, máu văng tung tóe. Khuôn mặt người đó gục xuống, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo.

Cô gái hét lên, rồi lập tức bụm miệng lại, dựa vào cửa sắt, thân thể từ từ ngồi bệt xuống đất. Tim cô ta lúc này như chực văng ra khỏi lồng ngực. Cô ta ôm lấy ngực, dần lấy lại bình tĩnh, cảm xúc vui mừng lại trào ra như nấm mọc sau mưa.

“Có người chết rồi, thế thì anh ấy không cần phải chết nhỉ?”

Cô gái nghĩ thầm, sợ hãi và vui mừng một lần nữa đan xen nhau xuất hiện.

Cô ta nhìn chằm chằm cái xác, đè nụ cười xuống, nhưng thân thể vẫn không khỏi run rẩy.

Đôi mắt cô ta dần dần mở to.

Cái xác trước mặt cô ta trở nên rất quái lạ. Thân hình, quần áo đều khiến ta cô thấy quen mắt.

Trong đầu cô ta hiện ra một khuôn mặt.

“Không thể nào… không thể nào…” Cô ta lầm bầm.

Cái xác đột nhiên động đậy.

Khuôn mặt ngập trong vũng máu quay qua nhìn thẳng về phía cô ta. Dù đã bị máu che mờ, nhưng khuôn mặt đó cô ta vẫn rất quen thuộc.

Cô ta lại run rẩy kịch liệt hơn.

“Chị đã giết tôi.” Cái xác mấp máy miệng, nói đúng một câu.

Cô gái lập tức cứng người, miệng đã há ra nhưng không hét thành tiếng, cả người tan vỡ.

Tim vỡ tung, thân thể kiệt quệ, linh hồn theo đó cũng bị nghiền vụn.

Cơn đau đớn khủng khiếp khiến người ta chết đi, còn khiến linh hồn cũng trở nên thoi thóp.

Bỗng nhiên tôi quay trở lại phòng ngủ của cô gái, nhìn thấy thân thể của cô ta vẫn đang nằm trên giường. Cô ta mở to mắt, trong mắt đầy gân máu và cũng có cả nước mắt. Trên mặt là nỗi sợ hãi và nét biểu cảm này đã bị định hình vĩnh viễn.

Tôi tìm không ra linh hồn của cô gái, cảnh tượng này thình lình tan biến.

Chát!

Một âm thanh vang lên, cảm giác đau rát bên má khiến tôi định thần lại.

Tôi lập tức tách khỏi đối tượng nhập vào, không ngoài dự đoán, tôi đã nhìn thấy người đàn ông mà cô gái kia yêu thương.

Anh ta vừa ăn một bạt tai, vẻ mặt ngơ ngác bàng hoàng. Trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên, diện mạo khá giống anh ta, chắc là cha con.

Người đàn ông trung niên đang tức giận vì dạy không được con. Nhưng cảm xúc lập tức bị ông ta thu hồi lại, trở thành lạnh lùng.

“Cha, cha làm gì vậy? Con không làm thế thì không lẽ ngồi chờ chết ư? Mấy người chẳng làm gì cả, mặc kệ sống chết của người thân, còn không cho con tìm cách sao?” Cậu thanh niên tức tối lớn tiếng: “Con chỉ vì một mình con sao? Chẳng phải con đã yêu cầu gia đình mình rồi sao?! Mọi người sợ thì coi như không biết là được! Nhỡ như có chuyện gì đó thì cũng là do con nhỏ đó làm, là nó làm, chẳng liên lụy đến nhà mình đâu!”

Người thanh niên tuy biểu hiện tức giận, nhưng trong lòng lại đang sợ hãi, xen lẫn cả oán giận.

Tôi đã nhìn thấy kí ức của anh ta.

Ủy ban khu dân cư sẽ rút thăm để chọn người đem hiến cho con ma núi Quảng Nguyên. Gia đình này bị chọn. Nhưng chỉ mình anh ta lo lắng bất an, nhưng người khác đều cố giữ bình tĩnh, tựa như chưa hề nghe thấy tin tức ấy. Rõ ràng tin ấy đã lan khắp khu dân cư rồi, thậm chí trong công ty của anh ta cũng có người biết, nhưng trong nhà thì cứ giả câm giả điếc, ngậm bồ hòn làm ngọt. Anh ta nghi ngờ họ giấu mình, vì muốn đẩy mình đi chết. Nhưng lại sợ họ chẳng làm gì cả, ngồi chờ chết thật, chỉ mặc cho ai xui thì chịu. Vì vậy, anh ta đã nghĩ đến một cô gái vốn rất yêu mình. Người đó ngốc nghếch, thơ ngây, dễ lợi dụng. Anh ta chỉ cần kích động một chút, là cô gái đó chắc chắn sẽ làm gì đó ngay. Chỉ cần có người chết thì anh ta sẽ an toàn. Con ma núi Quảng Nguyên mỗi lần giết không nhiều người, nhưng tính khí thì thất thường. Như thế thì vừa lợi mà vừa hại. Nhưng so với cảnh giết chóc lộ liễu ở Hình Sơn và Khu Sinh Tồn, cho đến chuyện mỗi ngày đều có người chết, dẫu sao vẫn tốt hơn không ít.

Tôi nhìn thấy những suy tư và ký ức này, cảm thấy lượng thông tin này quá lớn.

Người đàn ông trung niên vẫn giữ vẻ mặt đầy lạnh lùng: “Tiếp theo đây con đi làm cho đàng hoàng, chuyện gì phải làm mới làm, đừng có lắm chuyện nữa.”

“Con nhất định sẽ không nói cho ai nghe chuyện này và cũng không để bị bại lộ đâu.” Người thanh niên nói như tuyên thệ.

“Vậy là tốt. Con đừng bôi tro trét trấu chính mình nữa là đủ rồi.” Người đàn ông trung niên lại lộ ra vẻ bất mãn và chán ghét, huơ tay bảo anh ta đi ra.