Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1359: Đoàn kịch nói (1)




Giết người diệt khẩu!

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bốn từ này!

Nhưng mà, lúc này tôi không đủ thời gian để nghĩ đến Thái Lâm, càng không đủ thời gian để suy ngẫm những gì cậu ta nói trước đó.

Lý Nguyệt Nguyệt quyết đoán hơn tôi nhiều, có lẽ cô ta nóng ruột hơn tôi.

Âm khí của cô ta ngay lập tức tràn đầy ác ý, bóng của cô ta xuyên qua người tôi, bổ nhào về phía con ma núi Quảng Nguyên.

Tôi nhìn từ sau lưng, bộ dạng của cô ta đã từ người biến thành quái vật, không còn hình dạng con người nữa. Trong làn tóc tung bay, có thứ gì đó thò ra, tông thẳng vào con ma núi Quảng Nguyên.

Con ma núi Quảng Nguyên giống như ảo ảnh, bị tông trúng liền biến mất ngay.

Lý Nguyệt Nguyệt đáp xuống đất, quay phắt đầu lại, lộ ra khuôn mặt cực kì đáng sợ. Khuôn mặt cô ta rách toạc ra, biến thành một cái miệng cực lớn, bên trong đầy răng nanh.

Nhưng trạng thái này cũng chỉ kéo dài một thoáng rồi biến mất. Khuôn mặt cô ta đã trở về hình thái đen đúa, máu thịt bầy nhầy.

Tôi dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng tìm ra con ma đó đâu, rồi đột nhiên hiểu ra, con ma núi Quảng Nguyên tồn tại khắp ngọn núi này, nó vừa vô hình vừa hữu hình, nếu tự nó không hiện thân thì rất khó để bắt được.

Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy khó khăn.

Tôi quay qua, nhìn thấy Thái Lâm.

Cậu ta không giống những người khác sau khi chết bởi âm khí của con ma núi Quảng Nguyên thì vẫn không hay biết gì cả, tiếp tục mang theo thi thể mà hành động.

Hồn cậu ta đã lìa khỏi xác, linh hồn đứng quạnh quẽ bên cạnh thi thể, nước mắt chảy ròng ròng.

Mà cũng chỉ là nước mắt ròng ròng mà thôi.

Tôi khá kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thái lâm, nhất thời chẳng biết nên nói gì.

Thái Lâm quay lại nhìn tôi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, giống như đang lấy lòng tôi: “Thiên sư à, con ma mà ngài nuôi cũng lợi hại lắm đó. Hi hi… Nói sao nhỉ… ngài thấy tôi, một người đàn ông mà… ờ, chắc là… chắc là ngài coi thường tôi lắm đúng không?”

Nói cái gì nữa đây trời?

Thái Lâm chắc đang nhầm tôi là thiên sư nuôi ma, vốn đến để bắt con ma núi Quảng Nguyên. Nhưng những gì cậu ta nói, mười câu thì tám câu tôi nghe không hiểu. Mỗi chữ đều hiểu được, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì hết.

Con ma núi Quảng Nguyên đã giết cậu ta, nhưng chưa tiêu diệt linh hồn cậu ta, chuyện này lại là sao đây?

Nụ cười ẩn chứa sợ sệt và lấy lòng trên mặt Thái Lâm chưa kéo dài được mấy giây thì chợt tắt ngấm.

Ánh mắt cậu ta nhìn về cửa sổ của căn biệt thự bên cạnh, hình như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, run lên như cầy sấy. Cậu ta lùi lại một bước, rồi quay đầu bỏ chạy, không nhìn tôi lấy một cái.

Tôi còn quá nhiều thắc mắc, sao lại để cho cậu ta chạy trốn được chứ?

Tôi định tóm cậu ta lại, nhìn thấy sương mù đã nuốt chửng bóng ma của cậu ta, thì tôi lập tức khựng lại.

Sương mù xuất hiện rồi.

Bé gái kêu lên một tiếng “anh ơi”, tôi quay phắt lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng của cô bé cũng đã bị sương mù nuốt mất.

Chẳng mấy chốc, ba con ma bên cạnh tôi đều đã biến mất.

Tim tôi đập thình thịch, nhưng lại cảm nhận được một luồng âm khí quen thuộc.

Tôi vội nhìn về hướng đó, vẻ mặt Viên Tiểu Mai đầy cương nghị, đang đi chung với Lưu Lương Vượng và admin. Hình như họ không nhìn thấy tôi, và cũng không nói chuyện với nhau, chỉ cứ thế mà đi qua tôi.

Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng chó sủa. Con chó lớn đang vội vã chạy lại, ngay đằng sau là con vẹt lớn đang vỗ cánh bám theo.

Giống như tôi đang ở trong một ảo cảnh kì lạ, những hồn ma này đều là khách vãng lai đi ngang qua ảo cảnh, họ không cùng một không gian với tôi, bản thân họ cũng đang ở các không gian khác nhau, không thể tiếp xúc với người ở không gian khác.

Tôi đi đến, thì họ liền biến mất. Họ đến gần tôi thì cũng lập tức mất tăm.

Tôi nhìn thấy bé gái vẫn đứng im tại chỗ tìm tôi, nhìn thấy Lý Nguyệt Nguyệt ngừng chân trong chốc lát, nhưng rồi cũng biến mất.

Đây chính là tình hình mà Cổ Mạch đã nói sao?

Tôi lớn tiếng gọi tên Cổ Mạch.

Hồi lâu sau, tôi mới nhìn thấy bóng của Cổ Mạch. Anh ta nhìn tôi, môi mấp máy như đang nói gì đó, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Tôi la lên mấy tiếng, anh ta nghe thấy, hình như đang trở nên lo lắng sốt ruột.

Đầu tôi vã đầy mồ hôi, chỉ muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này, nhưng đi kiểu nào thì sương mù đậm đặc vẫn đồng hành cùng tôi.

Con ma núi Quảng Nguyên đang định nhốt chết tôi bằng cách này!

Chuyện này…

Nhất thời tôi vẫn chưa biết phải làm thế nào.

Sau khi vào núi Quảng Nguyên, tôi đã mấy lần bị nó đùa bỡn. Nhưng những cách thức công kích của tôi đều bị nó hóa giải nhẹ nhàng. Nó ném tôi đến núi Quảng Nguyên được, thì nó cũng nhốt chết tôi ở núi Quảng Nguyên được.

Tôi ngừng bước, thử thò tay chụp lấy những luồng âm khí kia, để tiêu trừ chúng.

Năng lực của tôi được phát động, nhưng cũng hệt như trâu lún xuống bùn, hoàn toàn vô ích, thâm chí cả bóng nước cũng chẳng thấy.

Muốn tự sát thì tôi cũng chẳng tìm ra cách nào hay.

Con người không phải muốn chết là chết được ngay. Trên tay tôi chẳng có lấy một dụng cụ nào, sau khi lại gần căn biệt thự, chưa kịp đập vỡ kính cửa sổ, thì nguyên căn biệt thự đã biết mất ngay trước mặt, tôi lại xuất hiện trên cái quảng trường nhỏ kia. Tôi định đập đầu chết, nhưng lại sợ đầu sẽ không đập trúng nền xi măng, mà lại lọt vào trong hồ nước nóng.

Không lẽ phải cắn lưỡi tự tử?

Chưa bàn đến độ khó khăn trong đó, lúc này đang vắt não suy nghĩ mình sẽ tự sát thế nào, rồi sau khi chết mình sẽ biến thành con ma ra sao, tôi cũng thấy quá sức mình rồi.

Tôi bồn chồn bất an, chuyển qua gọi Cổ Mạch, nhưng mãi vẫn chưa nhìn thấy anh ta.

Tôi dứt khoát ngồi phịch xuống đất.

Cái quảng trường này đã bị cỏ dại chiếm lĩnh, hoang vắng, tàn tạ.

Rất lâu sau, tôi vẫn chưa thấy có người đến.

Cứ ngồi không thế này chỉ có thể chờ chết. Chỗ của Diệp Thanh vẫn chưa có tin tức gì, rõ ràng tiến triển đang rất bất lợi.

Tôi nhắm mặt lại, không nghĩ đến tự sát nữa, mà nghĩ đến khuôn mặt của Thái Lâm.

Trong những hồn ma vẫn chưa nhập vào, thì Thái Lâm là thích hợp nhất lúc này.

Đây là một hành động rất mạo hiểm. Một khi đã vào cảnh mộng, thân thể vứt lại nơi này, thì rất có thể tôi sẽ bị con ma núi Quảng Nguyên xử lý. Đến lúc đó, thân thể chết, linh hồn sẽ không biết về đâu, tôi không biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nào.

Nhưng nếu cứ ngồi mãi thế này, thì xác suất sống sót của tôi cũng chỉ mỗi lúc một ít dần.

Tôi liên tục nhớ đến khuôn mặt của Thái Lâm, nhớ đến những lời cậu ta nói.

Bóng tối trước mặt đột nhiên trở nên nặng nề.

Tôi thoáng mừng thầm, nhưng vẫn không dám lơ là.

Thoáng chốc, trước mắt tôi hiện ra một bầu trời xám ngắt.

Dưới tầng trời âm u, là những chiếc đèn nê-ông đầy màu sắc quái lạ. Ánh đèn không sáng lắm, màu sắc tuy rực rỡ nhưng chẳng có chút không khí lễ hội nào cả.

Đây là một khu dân cư rất bình thường, các tòa nhà cao năm sáu tầng, không ít nhà đang bật đèn, ánh sáng đèn vàng và đèn huỳnh quang hòa lẫn với nhau. Mà đèn nê-ông thì được treo trên cây ven đường và trên các nóc nhà.

Tôi nhận ra mình đang ngồi trên sân thượng.

Giọng nói của Thái Lâm ngay sau đó đã vang lên.

“Tôi nói này, thực sự không phải lo sao? Cứ vậy thì chết mất đúng không?” Thái Lâm cất giọng đầy lo lắng.

Bên cạnh có người trả lời: “Đúng là sắp chết thật đấy. Trưởng đoàn đã bất mãn rồi. Không làm ra chút chuyện gì đó, thì ông ta sẽ tự đi bắt người. Đến lúc đó… dẫu sao họ cũng quyết định rồi, nhà họ Lý xui xẻo, họ đã rút trúng thăm, thì chỉ còn cách làm tế phẩm thôi.”

Tôi tách khỏi Thái Lâm, nhìn thấy Thái Lâm bây còn trẻ hơn so với lúc tôi gặp trước đây. Bây giờ cậu ta hình như chỉ hơn mười tuổi, mặt búng ra sữa, nhưng vẻ mặt thì đang cố tỏ ra già dặn.

Đang ở bên cạnh cậu ta đều là những thiếu niên đồng trang lứa và biểu cảm cũng tương tự nhau.

Họ đang cầm nước có ga trên tay, làm bộ như đang uống rượu giải sầu, lát sau, có người còn loạng choạng đứng dậy, cất cao giọng hát. Tông nốt lệch lạc, giọng hát cũng dở tệ. Nội dung mà cậu ta hát tôi cũng chưa từng nghe qua. Nhưng những thiếu niên khác bị kích thích, cùng hòa giọng hát theo.

Cả đám cười hi hi ha ha, quay qua đùa giỡn với nhau, vẻ ưu tư sầu thảm khi nãy đã biến mất.

Dần dần, tôi đã nhận ra sự khác thường.

Chai nước trong tay họ là nước ngọt có ga, nhãn hiệu thì tôi không biết, nhưng có vị ngòn ngọt và hơi ga nồng nồng, xem ra đúng là nước ngọt rồi. Từ vị giác của Thái Lâm truyền qua cũng đủ để chứng mình đây là nước ngọt có ga.

Nhưng bộ dáng của cả nhóm rất kì quặc, giống hệt như đã uống say thật rồi, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn.

Tôi khịt khịt mũi, ngửi thấy có mùi lạ phát tán trong không khí.

Tôi men theo cái mùi đó tìm kiếm, tìm ra một cây nhang đang cháy bên cạnh bồn nước trên cái sân thượng này.

Chuyện gì đây?

Cho dù là chuyện gì, nhưng hình như không liên đến con ma ở núi Quảng Nguyên. Ngoại trừ lúc mới bắt đầu cảnh mộng bọn trẻ này đã nhắc đến “trưởng đoàn”, nhưng sau đó thì không thấy nói đến nữa.

Tôi sốt ruột, mong cho thời gian của cảnh mộng thay đổi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đám thiếu niên chạy đến bên mép của sân thượng.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng tôi vang lên, lập tức nhận ra tình huống này cực kì bất ổn.

Tôi chưa kịp phản ứng gì, thì đã trông thấy có một cậu nhóc trong đám thiếu niên bước chân loạng choạng, vấp phải một đường ống, ngã ngửa ra sau. Sau lưng cậu ta không có lan can bảo hộ, cũng không có tường vây.

Ngay sau đó, bóng dáng cậu ta đã biến mất khỏi sân thượng.

Đám thiếu niên đang vui đùa lập tức khựng lại, có người vẫn chưa nhận ra, tiếp tục cất cao giọng hát. Một tiếng động nặng nề từ dưới truyền lên, hòa cùng tiếng ca hát ấy.

“Chuyện… chuyện gì vậy?” Thái Lâm vẫn còn đang mơ màng, quay qua tìm kiếm: “Các cậu vừa vứt cái gì xuống à?”

“Ha ha ha!” Có người cũng đang mê man, ném bừa cái lon trên tay xuống dưới.

Tiếng loảng xoảng vang lên chưa được bao lâu, thì tiếng la hét dưới lầu đã khiến đám thiếu niên tỉnh táo lại đôi phần.

“Thế Khang… Thế Khang… rớt xuống dưới rồi…” Có người lắp bắp nói.