Họ đang bàn bạc để đưa ra quyết định.
Còn đối tượng mà tôi nhập vào, sau khi không còn ai bịt miệng nữa thì vẫn tiếp tục lảm nhảm những lời oán hận, trách móc. Xem ra, anh ta cũng sẽ không hành động chung với những người khác, hoàn toàn đã sợ hãi đến mức mất hết lý trí.
Hiện trạng khiến tôi không khỏi đau đầu.
Không biết họ đã gặp phải chuyện gì, Diệp Thanh đã làm gì họ, nhưng với cái bộ dạng của người này thì rõ ràng là chẳng giúp gì được.
Anh ta cứ ngồi lỳ tại chỗ, vậy tôi cũng chẳng làm gì được.
Tôi chỉ là từ tình thế bế tắc này chuyển qua tình thế bế tắc khác mà thôi.
Cũng chẳng biết thân thể tôi bây giờ sống chết thế nào, cứ bị kẹt trong cảnh mộng hình như còn phiền phức hơn kẹt ở quốc lộ Quảng Nguyên nữa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nghe thấy từ xa xa vang lại tiếng súng và tiếng chửi bới.
Tôi giật thót, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa rồi đã có người đi về hướng đó.
Đám phóng viên Viên đang rất hoang mang.
“Tiếng gì vậy?” Lưu Lương Vượng hỏi, nhưng nhìn diện mạo của anh ta không phải là hoàn toàn không đoán ra.
Chuyên gia tự tìm đường chết lắp bắp: “Hình như là…”
Pằng, pằng, pằng!
Lại mấy tiếng súng nữa vang lên, cùng với đó là tiếng la hét.
Mấy người này lập tức sợ hãi, cuống cuồng tìm cách chạy trốn.
Hành động của phóng viên Viên thoáng chần chừ, hình như muốn qua đó xem thử chuyện gì.
Admin lôi cô ta một cái: “Tính mạng quan trọng hơn!”
Họ cũng nhìn người đàn ông mà tôi đang nhập vào một cái. Anh ta đang co người lại, nước mắt nước mũi tèm lem, thực sự đã sợ đến chết điếng.
Bước chân Lưu Lương Vượng thoáng chậm lại, nhưng đã bị Chuyên gia tự tìm đường chết xô một cái.
“Chúng ta không mang người theo được đâu.”
Trái lại, có người trong ban biên tập không đủ nhẫn tâm, định kéo anh ta đứng dậy. Không ngờ anh ta hoảng hốt vùng vẫy dữ dội, đã vậy còn khóc to hơn nữa.
Những người khác đành bó tay, nghe thấy tiếng súng lại vang lên, đành co giò mà chạy.
Tôi sốt ruột nhìn những người đã chạy mất, rồi quay lại nhìn người đàn ông này, nhất thời chẳng biết làm sao.
Đằng xa tiếng súng đã ngừng, tôi liền trông thấy từ hướng đó có một người đang vắt chân lên cổ chạy lại, vèo một cái chẳng thấy đâu nữa.
Rõ ràng đó là người may mắn sống sót, nhưng tôi không cách nào thăm dò được sự thật.
Xung quanh chìm vào yên tĩnh, người đàn ông này vẫn đang co người run như cầy sấy.
Những người khác đã chạy hết. Dù cũng có người mềm chân không chạy nổi, vừa rồi vẫn ngậm chặt miệng lại, để cho những người khác vác đi.
Tôi cúi xuống nhìn người đàn ông đang co ro trên đất, nghe anh ta lầm bầm một mình. Anh ta vẫn đang oán trách phóng viên Viên, có thể nói là hận đến xương tủy. Rồi hận lây qua những đồng nghiệp đã vứt anh ta lại.
Anh ta khi tỉnh táo, khi mê sảng, cứ hoảng hoảng hốt hốt, xem ra đã điên thật rồi.
Cảnh mộng vẫn chưa kết thúc, cũng không có thay đổi thời gian.
Tôi nhớ đến Diệp Thanh, không khỏi kêu lên: “Diệp Thanh!”
Nếu Diệp Thanh vẫn như trước, theo tôi đi vào cảnh mộng, thì chắc chắn anh ta đang ở gần đây.
Nhưng chẳng ai đáp lại.
Tôi định kết thúc cảnh mộng, nhưng lặp đi lặp lại ý nghĩ đó cả trăm lần, thậm chí còn tự động đọc ra miệng, nhưng chẳng có gì thay đổi hết.
“… kết thúc…”
Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp, đến lúc nhận ra, tôi quay phắt qua nhìn người đàn ông kia.
Hình như anh ta vẫn đang điên điên dại dại.
Tôi khụy người xuống, huơ huơ tay trước mặt anh ta, thử chạm vào thân thể, nhưng cánh tay tôi đã xuyên qua người anh ta.
Anh ta quay đầu lại, hình như đang tìm gì đó, nhưng ngay sau đó lại lên cơn điên loạn, lẩm bẩm một mình tiếp.
Tim tôi đập như trống trận.
“Anh… vẫn muốn sống đúng không?” Tôi hỏi.
Anh ta giật mình, rồi quay đầu lại.
“Anh vẫn muốn sống đúng không?” Tôi hỏi lại lần nữa, ngữ khí đã kiên định hơn.
Tuy chẳng hiểu tại sao, nhưng người này có thể nghe thấy tiếng của tôi.
Nhưng thật bất ngờ, anh ta lại sợ hãi khóc rống lên, lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
“Đừng qua đây… đừng qua đây! Tha cho tôi đi mà! Là Viên Tiểu Mai, tất cả là do cô ta!”
Tôi chỉ biết nhếch miệng cười khổ.
Như vậy là không được.
Tôi chưa từng nói chuyện với người bị tâm thần, càng không hề có nghiên cứu về mảng này.
Mà nhắc đến nghiên cứu, tôi lại nhớ đến cuộc nói chuyện với Ngô Linh khi gặp nhau trước đó.
Tôi nhìn chăm chú người đàn ông thảm hại này, tâm trạng dần dần cứng rắn hơn.
Phải thử một chuyến mới được…
“Anh đã chết rồi.” Tôi đổi qua câu khác, lặp đi lặp lại: “Anh đã chết rồi, chết hoàn toàn rồi. Bây giờ anh là ma. Có nghe thấy không? Anh chết rồi, bây giờ anh là ma.”
Tôi đã từng làm thử chuyện này rồi.
Trong khoảng thời gian bắt đầu nằm mơ, mơ thấy gã đạo diễn thích giết người Sở Nhuận kia, tôi chẳng làm được gì hết. Lúc đó, thậm chí tôi còn không thể tách mình ra khỏi đối tượng nhập vào, không thể nhìn thấy được Sở Nhuận.
Sở Nhuận liên tục thì thầm vào tai người ta, ảnh hưởng đến tư tưởng và hành động của người đó.
Đó không phải là sau khi khiến người ta phát sinh ảo giác, dẫn đến phán đoán sai lầm, càng không giống sử dụng âm khí của mình biến thành thức ăn, trút vào trong cơ thể của người khác. Sự ảnh hưởng đó rất nhỏ nhặn. Có lẽ không phải con ma nào cũng làm được và cũng không nằm trong phạm trù của những thứ mới. Chỉ là, khi một con ma muốn giết người, thì nó liền có thể nghĩ ra rất nhiều phương pháp không thể tưởng tượng nổi.
Điểm này chắc cũng giống như các loại nặng lực, chắc là điểm dị thường do Ông Trời tạo ra. Điểm này sinh ra cùng lúc với hồn ma. Thậm chí, bản thân của những con ma đều đã “vô ý” vận dụng sức mạnh này.
Chỉ cần đủ mạnh.
Lúc đó, điều tôi có thể làm, cũng chỉ là lầm bầm bên tai của Sở Nhuận một cách gần như vô ích, tự gào một mình.
May sao, tinh thần của bản thân Sở Nhuận yếu ớt, nên dễ dàng bị tôi ảnh hưởng.
Còn người đàn ông này…
“Anh là ma, anh có thể làm được nhiều chuyện lắm. Anh muốn báo thù không? Vậy thì đi tìm con ma đã hại anh đi. Con ma đã hại chết anh, anh còn nhớ nó không? Đứng dậy, chúng ta đi tìm nó báo thù. Anh có thể giết chết nó. Anh đã là ma rồi.” Tôi nghĩ ra cái gì thì liền nói ra cái đó.
“Tôi đã chết rồi…?” Anh ta lộ ra vẻ mơ màng
Tôi nhìn thấy hồn ma của anh ta đã đừng lên, còn thi thể anh ta thì đang nằm trên đất.
“Anh đã chết rồi.” Tôi khẳng định lại: “Bây giờ anh đã thành ma. Chúng ta đi tìm con ma đã giết anh. Con ma ở chỗ này đã giết anh đó. Anh còn nhớ đúng không? Chúng ra đi tìm nó.”
Tôi không biết anh ta nghĩ người giết mình là ai, nhưng mặc kệ là ai, thì hễ anh ta chịu di chuyển thì tôi mới di chuyển được.
Tôi nhớ đến Lý Nguyệt Nguyệt và bé gái, hai con ma đó thật là xuất thần nhập quỷ, đã làm được một vài chuyện không thể tin nổi. Trước đây, rất nhiều hồn ma mà tôi và cả Thanh Diệp đã gặp đều như vậy cả. Điểm này ít nhất cũng đã chứng minh, tuy đây là địa phận của con ma núi Quảng Nguyên, tuy đang sinh ra một loại ma hoàn toàn mới, nhưng loại hồn ma trước đó thì vẫn còn tồn tại.
Trước khi chết ôm ấp chấp niệm, sau khi chết biến thành ma, tìm cách hoàn thành chấp niệm đó.
Đấy chính là ma.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, tiến về phía trước.
“Giết nó… đúng, phải giết nó… báo thù… báo thù…”
Anh ta liên tục lầm bầm, từ đi chuyển qua bay, xuyên qua đám cỏ trước mặt.
Tôi đang bám theo, thì bất chợt cảm thấy linh hồn bị kéo đi, cảnh vật xung quanh lại thay đổi.
Sau khi bay ra khỏi đám cỏ dại, thì nhìn thấy con đường chính trong khu nghỉ dưỡng, các tòa nhà xung quanh cũng đã khác.
Ở đây hình như là khu giải trí của khu nghỉ dưỡng. Không phải trung tâm mua sắm, mà nơi đây là khu cung ứng các dịch vụ kiểu như Spa, tắm nước nóng.
Tôi nhìn thấy bảng hiệu trước tòa nhà nhỏ, chưa kịp xem những hạng mục dịch vụ thì đã bị lôi về phía trước.
Cửa của tòa nhà bị phá vỡ, mở toang.
Vừa vào, tôi lại cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi.
Hơi nước nóng bốc lên trùm phủ tầm nhìn. Tôi nghe thấy tiếng nước và cũng cảm nhận thấy có âm khí.
Haizz…
Tôi không khỏi cảm thấy thất vọng
“… Báo thù… báo thù…” Người đàn ông vẫn tiếp tục lẩm bẩm, bóng anh ta chìm vào làn hơi nước.
Tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc quen thuộc.
“Cái quái gì đây!”
Tiếng nước rào rào vang lên, có ai đó đang di chuyển trong vùng hơi nước, mang theo hơi nước đang bốc lên, khiến tôi nhìn thấy một cái bóng.
Không phải người đàn ông kia, mà là Trịnh Ma Thiên.
Pằng, pằng, pằng! Tạch, tạch, tạch…
Đồng hành với tiếng súng, đạn bay vào trong nước, Trịnh Ma Thiên tức giận mắng chửi.
Tôi cảm nhận thấy nỗi sợ hãi toát ra từ người đàn ông, vội vàng lên tiếng: “Anh đã chết tôi, chẳng phải sợ ai hết. Anh đã là ma rồi.”
Tôi có thể cảm thấy anh ta đang ở quanh đây, nhưng hình như đã bị bắn tan rồi, không còn thân hình cụ thể nữa.
Tôi vừa dứt lời, thì người đàn ông đã lặp lại câu nói của tôi mấy lần, âm khí của anh ta đã bắt đầu biến hóa.
Đột nhiên, Trịnh Ma Thiên la lên một tiếng, ngay sau đó là một loạt tiếng súng vang rền và tiếng đạn bay xuống nước.
Tôi men theo âm khí chầm chậm áp sát hồ nước nóng.
Trong hồ, nước đang cuộn trào, có một cái bóng đang dập dềnh lên xuống.
Tôi trừng to mắt nhìn.
Đầu của Trịnh Ma Thiên trào lên mặt nước, khuôn mặt đang đầy vẻ kinh hãi hoảng hốt. Anh ta thò tay ra, trong tay vẫn còn cầm súng, bắn loạn xạ lên trên không trung.
Nhưng anh ta nhanh chóng bị dìm xuống nước lần nữa.
Dưới nước, giống như đang có một con quái vật vô hình lôi Trịnh Ma Thiên dìm xuống, không sợ súng đạn, cắn chặt thân thể Trịnh Ma Thiên.
Rào rào…
“Cứu mạng… cứu…”
Rào rào…
“Ục! Khụ khụ! Bớ, người, ta, cứu…”
Rào rào…
Trong hồ nước mờ mịt đã xuất hiện một vệt máu.
Vệt máu giống hệt như những con cá đang bơi quanh quẩn trong hồ.
Tiếng nước cuộn trào trở nên chậm lại, rồi dần dần lắng mắt.
“… Báo thù… báo thù…” Tiếng lầm bầm của người đàn ông lại vang lên, cùng với đó là tiếng nước lại xuất hiện. Anh ta từ dưới hồ nổi lên, bay lên khỏi mặt nước, trên người có máu chảy ròng ròng xuống. Nhưng rõ ràng thân thể anh ta không hề bị ướt, giống như một bức tượng đã được phủ sơn, nước chỉ trượt khỏi bề mặt thân thể của anh ta.
Người đàn ông tiếp tục lầm bầm, khát vọng báo thù mãnh liệt lại ùa đến: “Viên Tiểu Mai… Giết Viên Tiểu Mai…”
Tim tôi đập thình thịch.