Ánh đèn xe đã nuốt mất tôi, làm tôi từ bóng tối rơi vào trong ánh sáng.
Trong khoảng khắc này, tôi nhớ lại Trịnh Ma Thiên đã từ quốc lộ Quảng Nguyên đến khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên như thế nào.
Lúc này thời gian tưởng chừng như ngưng đọng, đến lúc ánh sáng bắt đầu lùi đi, tôi thoáng nhìn thấy một vài cảnh vật.
Là biệt thự trong khu nghỉ dưỡng!
Tôi đã trở lại khu nghỉ dưỡng rồi?!
Do tôi đã chết, sau khi biến thành ma, đã có thể tự do di chuyển ư?
Khi đang mừng rỡ thì ngay lập tức tôi nhận ra có gì đó không đúng.
Tôi nhìn thấy Chuyên gia tự tìm đường chết và phóng viên Viên, quay qua thì còn nhìn thấy Lưu Lương Vượng và người đàn ông đã đập vỡ kính cửa sổ.
Mà người đang xoay đầu nhìn không phải là tôi.
Lòng tôi liền chùn xuống, vì nhận ra mình đã đi vào trạng thái cảnh mộng.
Tôi không cảm thấy âm khí của mình, chỉ cảm thấy âm khí đang tỏa ra từ thân thể của những người đang ở trước mặt.
Họ ngồi bên ngoài căn biệt thư, dựa lưng vào vách, người nào cũng đầy mệt mỏi, không ai nói chuyện cả.
Có tiếng khóc vang ra từ vị trí của tôi.
Tôi di chuyển thân thể, nhìn thấy một người lạ. Đây có lẽ là nhân viên trong ban biên tập của tuần san Thiên Hạ.
Tôi thở dài, nhưng đột nhiên nghĩ, đây cũng có thể xem như một bước đột phá rồi. Tuy thân thể vẫn bỏ lại quốc lộ Quảng Nguyên, sống chết chưa rõ, linh hồn tuy chưa hoàn toàn tự do, nhưng ít nhất tôi cũng đã thoát khỏi tình trạng bế tắc đó.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy Diệp Thanh.
Vậy là nhóm Chuyên gia đã chạy thoát rồi sao?
Hay là Diệp Thanh đã khôi phục được thần chí?
Tôi nhìn qua phóng viên Viên. Trên người cô ta có vết máu, những người khác cũng đều vô cùng thảm hại. Thời điểm này chắc chắn là sau lúc họ gặp Diệp Thanh rồi.
“Viên Tiểu Mai… Tất cả là do mày… do mày hết…” Người đàn ông mà tôi nhập vào vừa khóc, vừa tức giận làu bàu, oán hận nhìn phóng viên Viên.
Phóng viên Viên đang rất bình tĩnh.
“…. Tin tức lớn cái quái gì chứ! Tư duy mới gì chứ? Mày là một con đàn bà cặn bã, lừa gạt tổng biên tập, hại chúng tao phải rơi vào cái chỗ quỷ quái này! Chị Trương nói đúng, có thờ mới có thiêng, có kiêng mới có lành… Mày hại chết tụi tao rồi…” Người đàn ông không dám lớn tiếng, mà chỉ lầm bầm một mình, giống như oán phụ chốn thâm cung, thần kinh hình như cũng không còn bình thường lắm, nói năng lộn xộn, có lúc hoàn toàn chẳng hiểu anh ta đang nói cái gì.
Viên Tiểu Mai chẳng phản ứng gì, lát sau mới ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta phải quay lại, máy quay của Đại Cố còn rớt lại chỗ đó…”
“Đại Cố đã bị mày hại chết từ lâu rồi!” Người đàn ông đó gầm lên điên dại.
Bên cạnh có một bàn tay thò qua, bịt miệng ông ta lại: “Anh điên rồi à! Đừng có lôi kéo mấy thứ đó qua đây nữa!!!”
Đám người đang ngồi xổm dưới chân tường đều lập tức tỏ ra sợ sệt, giống như những con thú đang bị săn, ngẩng đầu nhìn quanh quất, cảnh giác với những động tĩnh xung quanh.
Những người này tôi không quen ai, thế nhưng nhóm bốn người của phóng viên Viên lại đang rất bình tĩnh, hoặc có thể nói là thờ ơ.
Phóng viên Viên cũng không thèm nhìn họ, mà tiếp tục nói với Chuyên gia tự tìm đường chết: “Đại Cố đã quay lại hết mọi chuyện xảy ra trong suốt quãng đường vừa rồi. Livestream có thể sẽ không được đăng lên, nhưng nếu có video thì đủ để chứng minh thế giới này thực sự có ma. Chúng ta phải công bố chuyện này cho cả thế giới biết.”
Những người khác đều quay qua nhìn phóng viên Viên đầy tức giận.
“Đây là lúc nào rồi mà cô còn nói những chuyện này?!” Một người đàn ông quát to.
“Mục đích tôi đến đây là để tìm ra sự thật. Chọn làm phóng viên là cũng vì muốn nhắm đến những tin tức như thế này.” Phóng viên Viên bình tĩnh giải thích: “Những tin hot bùng nổ trên mạng trước đây, các người cũng đã có xem rồi, mấy năm gần đây xảy ra hàng đống chuyện quái lạ, người chứng kiến nhiều như thế, nhưng cuối cùng thì sao? Bên trên có người ém những thông tin này lại. Có lẽ đã bắt đầu từ sớm hơn nữa, có những người chuyên khống chế những tin tức kiểu này. Nói gặp ma đều bị người ta cho là mê tín, cho là bệnh tâm thần, cho là kẻ không biết điều, chuyên đi đồn thổi bậy bạ.”
Giọng điệu của phóng viên Viên đã trở nên khá kích động, nhưng sau đó cô ra đã lấy lại bình tĩnh: “Nhưng những chuyện này đều là thật. Thế giới này thực sự có ma.”
Những người khác đều im lặng không ai nói gì.
“Có thể, những thông tin này không phải do bên trên cố tình ém lại.” Lưu Lương Vương lên tiếng đầy bất ngờ.
Phóng viên Viên nhìn sang anh ta. Những người khác cũng đồng loạt đổ dồn sự chú ý qua anh ta.
Lưu Lương Vương nói: “Tôi đã trải qua vài chuyện… cả những người tôi quen nữa… họ còn biết nhiều hơn tôi. Thỉnh thoảng tôi có nghe họ nói. Những con ma giống như đang chịu sự hạn chế nào đó, không có cách nào bị đem ra ánh sáng được. Trước đó sớm hơn nữa, khi những lời đồn đãi đã tăng lên, nhưng trong thời buổi khoa học công nghệ phát triển, thì video, hình ảnh đó đều bị người ta nói là giả mạo. Kĩ thuật chỉnh sửa video càng lúc càng cao, hình ảnh này nọ mỗi lúc một rõ, nhưng những tấm ảnh ấy lại mỗi ngày một ít đi…”
Lưu Lương Vượng nhọc nhằn giải thích thêm: “… Họ cho rằng, là ma hoặc thứ gì đó cao cấp hơn ma đang ràng buộc ma, khiến sự ảnh hưởng này trở nên… khá là hạn chế.”
Tôi nghi là Lưu Lương Vượng đã nghe được từ chỗ chị Hắc thông tin nửa vời này.
Người đàn ông đập vỡ kính cửa sổ nói: “Là chị Hắc nói với cậu?”
Lưu Lương Vượng gật đầu.
Điều này chứng minh suy đoán của tôi là đúng, đồng thời cũng khiến tôi gần như đã đoán được thân phận của người đàn ông kia.
Người đàn ông kia lại nói: “Tôi cũng từng nghe cô ta nói những điều tương tự như vậy. Có điều, lúc đó cô ta không nói với tôi như thế, mà lại tiết lộ cho tôi biết, vì một quy tắc ngầm nào đó, nên cô ta đi giết ma, mượn pháp thuật giết người cũng chẳng bao giờ bị người ta phát hiện, chứ đừng nói là đem ra xét xử.” Nói xong, anh ta cười khẩy một cái.
Rõ ràng anh ta không tin những luận điệu đó, anh ta cho rằng chị Hắc nói như thế, là vì muốn dụ dỗ người ta hợp tác làm chuyện ác với cô ta.
Người này chắc chắn là admin của cái nhóm chat du lịch bụi đó.
Lưu Lương Vương im lặng.
Chuyên gia tự tìm đường chết chen vào: “Tôi thấy cách nói đó không sai. Lần trước, lúc ở nông trường bỏ hoang, khoảng thời gian sau cùng tôi còn khá ấn tượng… Tôi không phải chó ngáp phải ruồi, may mắn không bị giết đâu. Mà là tôi đã chịu được đến lúc có người chạy đến chỗ đó.”
“Sao lâu nay anh không kể cho tôi biết chuyện này?” Phóng viên Viên chau mày.
“Tôi cũng không biết có thật hay không. Tôi không nhìn thấy người, trước đó chạy trốn đến mệt lả. Tôi chỉ nghe thấy một vài tiếng động. Đoạn cuối của video livestream, chắc cô cũng thấy có một bàn tay cầm điện thoại lên đúng không? Chắc chắn đó không phải là cương thi, cũng không phải người trong nhóm chúng tôi. Có người đã xem livestream, đến xử lý chuyện đó và áp nó lại.” Chuyên gia tự tìm đường chết nói.
“Ý của chị Hắc, là một… lực lượng vô hình… cũng giống như…” Lưu Lương Vượng nhọc nhằn nói.
Chuyên gia tự tìm đường chết tỏ ra trầm tĩnh, nói: “Tôi hiểu ý của cậu và cũng tán đồng quan điểm đó. Ý tôi muốn nói là, có lẽ trên thế giới này có một quy tắc nào đó, khiến ma quỷ không thể lộ diện được. Cũng giống như quy luật mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây vậy. Những người bình thường như chúng ta, cũng giống những người bình thường thời khoa học còn kém, thấy mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây, thì chỉ ghi nhận như vậy. Chúng ta cứ việc mặt trời lên đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi là được rồi. Nhưng có những người, quan sát thấy điểm này thì bắt đầu suy ngẫm, sau đó phát hiện ra quy luật khoa học trái đất đang tự quay và quay theo quỹ đạo của nó. Nhưng khi phát hiện ra, họ lại không công bố cho những người bình thường biết, trái lại còn hạn chế thế hệ phát hiện ra quy luật này và không thể tuyên bố công khai. Ừm… dùng thuyết mặt trời là trung tâm của vũ trụ và tôn giáo để so sánh chắc sẽ dễ thấy hơn nhỉ? Họ vì muốn duy trì một loại ‘thần quyền’ nào đó, nên họ không chịu công khai thuyết mặt trời là trung tâm của vũ trụ, mà tiếp tục duy trì thuyết trái đất trung tâm…”
“Các người xong chưa?” Bên cạnh có người đã hết kiên nhẫn: “Sắp chết đến nơi rồi, mà các người còn ở đó nói nhăng nói cuội à? Mặt trời trái đất cái quái gì, chúng ta đều sắp chết rồi! Rốt cuộc các người có hiểu tình hình hiện tại không!”
Tôi nhìn Chuyên gia tự tìm đường chết một lát. Thật không ngờ anh ta lại có thể nghĩ ra một phép so sánh như vậy. Kể ra thì ví dụ của anh ta đã rất gần với sự thật.
“Quy luật khoa học” là có thật, người không chịu đem nó công khai ra cũng có thật. Những người trong giới quái dị không phải vì muốn bảo vệ “thần quyền” gì cả, phần đông trong giới chắc chắn không phải trục lợi từ việc ấy. Nguyên nhân giấu giếm chính là, họ muốn tiêu diệt cái “thần quyền” đó.
Phóng viên Viên lạnh nhạt nói: “Tôi biết. Các người đã đến đây rồi, thì hãy chuẩn bị cho thật tốt đi. Tôi muốn quay lại tìm máy quay, sau đó tìm cách công bố video. Các người… tôi rất xin lỗi.”
Câu nói này đương nhiên đã chọc giận những đồng nghiệp của phóng viên Viên. Người ngồi gần cô ta nhất lập tức vung tay lên, tát cho cô ta một bạt tai.
Phóng viên Viên ngã ra đất, gò má nhanh chóng đỏ lên. Cô ta ngồi dậy, không hề phản kháng lại, mà chỉ lặng lẽ chỉnh sửa lại đầu tóc đang xốc xếch.
Người kia cũng bị những người khác ngăn lại.
“Đừng có làm ồn nữa! Gây ra tiếng động rồi…”
Câu nói này đều khiến tất cả im lặng ngay.
“Thế bây giờ chúng ta tách nhau ra đi. Dù đã có rất nhiều người bị lạc từ lâu rồi.” Một người đề nghị.
Có người đã muốn rời đi, vẻ mặt mỗi người mỗi vẻ. Cũng có người hiện giờ chỉ biết sợ hãi, ngồi tại chỗ run rẩy, bàng hoàng bất an nhìn đông ngó tây. Những người đã rời đi cũng không phải đi cùng một hướng.
Phóng viên Viên không quan tâm, nhìn đám Chuyên gia tự tìm đường chết nói: “Các anh…”
“Tôi chỉ muốn nhìn thôi.” Chuyên gia tự tìm đường chết cố nặn ra một nụ cười, tay chân khá run rẩy: “Có điều, sau khi thấy rồi mà vẫn còn sống thì hay hơn đúng không? Còn video gì đó… à… hay là lần sau kiếm một chỗ nào đó không nguy hiểm gì hết, rồi chúng ta sẽ quay? Tôi có xem những tin tức gần đây, cô nói cũng có một điểm rất chí lý đấy. Gần đây, những chuyện ma tác quái và những người chứng kiến ma tác quái đã mỗi lúc một nhiều, kiểu gì rồi cũng có cơ hội mà…”
Anh ta đã chùn chân rồi.
Lưu Lương Vượng đang lúng túng, còn admin thì lại rất bình tĩnh.
Ánh mắt phóng viên Viên đang nhắm đến hai người họ.
Lưu Lương Vượng đang ngập ngừng muốn nói gì đó.
Admin nói: “Tôi cũng tán thành ý kiến của cậu ấy. Bây giờ quay lại tìm camera thì quá nguy hiểm.”
Phóng viên Viên im lặng chau màu.