Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1352: Quyết đánh đến cùng




Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên lập tức đưa tay đến, muốn chụp lấy Lý Nguyệt Nguyệt đang lao tới.

Nhưng không ngờ, tay của tôi xuyên qua thân thể của cô ta, chứ chẳng chụp được gì cả. Còn Lý Nguyệt Nguyệt cũng hệt như một cái bóng, xuyên thẳng qua người tôi rồi biến mất.

Tôi thoáng ngớ người, chợt nhớ bàn tay kia vẫn còn đang nắm cổ chân mình, lập tức lùi lại một bước, nhấc mạnh chân tới, lôi cái thứ đó từ trong gầm xe ra ngoài.

Một thân thể nhỏ bé mềm nhũn lập tức từ dưới gầm xe trượt ra, bay tới phía trước rồi biến mất như sương mù trong ánh sáng của đèn xe.

Tôi lại ngớ người lần nữa.

Khuôn mặt của cái bóng đó tôi biết, chính là bé gái đi cùng hai đôi vợ chồng trong cảnh mộng trước đây. Cô bé đã bị ma nhập mấy lần, thể hiện ra những cử chỉ đáng sợ, khiến hai cặp vợ chồng sợ hãi mấy lần giết chết cô bé.

Nhưng tại sao cô bé này lại đi cùng Lý Nguyệt Nguyệt, còn cùng nhau tấn công tôi nữa chứ?

Tôi chau mày, quay người lại, nhìn vào trong xe.

Đèn ở đằng sau xe đang bật, trong ánh đèn vàng vọt có hai cái bóng một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau đồng loạt quay lại nhìn tôi.

Tôi khẽ quay người lại, nhìn trực diện vào họ. Thực sự tôi cũng chẳng biết họ đang định làm gì.

Bắt thế thân ư?

Kính cửa sổ xe hạ xuống, Lý Nguyệt Nguyệt đang ngồi bên phía gần tôi hơn lên tiếng.

“Chuyện cậu nói là thật à?”

Tôi càng chau mày chặt hơn.

“Hai người có ý gì? Không giết được tôi, nên giờ quyết định chuyển qua đàm phán à?” Tôi cảm thấy không kiên nhẫn.

Tôi không rảnh để phí thời giờ với họ. Nếu họ không nói cho tôi biết chút thông tin nào hữu dụng, thì họ chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Hơn nữa, tính ra thì tôi và họ cũng không dính dáng gì với nhau. Họ giống hệt những con ác ma trong các bộ phim kinh dị điển hình, không có thực thể, không chạm được người. Và cũng có nghĩa là, họ cũng chẳng làm được gì tôi hết.

Lý Nguyệt Nguyệt gật đầu, thẳn thắng thừa nhận. Cô bé ngồi bên cạnh hoàn toàn không chút biểu cảm, nhìn giống như một khúc cây.

Tôi lại càng mất kiên nhẫn hơn.

Thở hắt ra một hơi, tôi nói: “Tôi không cần thiết phải đi lừa mấy người. Mấy người có giết chết tôi cũng chẳng giải thoát được đâu. Hơn nữa cũng không thể nào giết được tôi. Cứ vậy đi.”

Tôi dõi mắt nhìn con đường tối đen không thấy đầu mút.

Tôi biết nơi này không có đường ra. Tôi không phải ma, nên không thể nào tìm thế thân rồi giết chết để được di chuyển qua chỗ khác được. Mà tôi cũng không thể làm được chuyện đó.

Không lẽ bị kẹt ở đây mãi mãi?

Tôi cảm thấy rất sốt ruột.

Bất chợt, tôi nhớ lại mấy con thú cưng đó, quay lại nhìn hai con ma đang ngồi trong xe.

“Hai người có từng gặp một con ma, có lẽ…” Tôi cố nhớ lại cảnh tượng trong cảnh mộng, mô tả Kỳ Ninh cho hai con ma kia nghe: “Cao ngang ngang tôi, diện mạo rất nhã nhặn, mặc sơ mi kẻ ca rô, không phải lái xe đến đây, mà là đột nhiên xuất hiện ở đây… mặt tròn, mắt hai mí, lông mày rất rậm… trên má, chỗ này có một nốt ruồi…”

Lý Nguyệt Nguyệt im lặng lắng nghe, hồi lâu sau thì lắc đầu: “Những người đến đây đều đã chết tại chỗ này. Người mà cậu nói, là từ một nơi khác đến à?”

Tôi suy ngẫm, quả nhiên Kỳ Ninh vẫn còn bị kẹt ở khu nghỉ dưỡng? Nhưng nếu như đang kẹt ở đó, thì những hành vị của đám thú cưng phải giải thích thế nào đây? Tại sao chúng vẫn muốn tìm đến tôi, tìm đến Ngô Linh?

Theo cách nói của Lý Nguyệt Nguyệt, thì trong khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên là cửa một chiều, không thể vào được. Mà tôi lại bị con ma đó ném ra ngoài…

Tôi lại cảm thấy sốt ruột, không nhìn hai con ma nữa, mà hướng về phía đầu xe cất bước.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhắm vào mình.

Hai con ma đó vẫn đang nhìn tôi.

Đột nhiên, ánh đèn và ánh mắt sau lưng đều biến mất.

Tôi vừa quay người lại, giơ tay ra thì cảm thấy có âm khí sượt qua người mình, tôi bắt được khoảng không.

“Đủ rồi đấy.” Tôi không nổi giận, mà chỉ ném lại một câu rồi đi tiếp.

“Cậu không sợ chúng tôi sao?” Giọng của Lý Nguyệt Nguyệt vang bên lên bên tai tôi: “Cậu cũng không sợ chỗ này hả?”

Tiếng bước chân “bạch bạch bạch” của bé gái đang ở ngay sau lưng tôi.

Tôi không biết họ định làm gì, cũng chẳng thèm trả lời.

Lý Nguyệt Nguyệt nói không sai, tôi không sợ họ. Còn con ma đó, ban đầu tôi cũng sợ. Nhưng sau khi nó ném tôi qua chỗ này, thì tôi chẳng sợ nữa. Nói ra thì xấu hổ, nhưng sau khi nó để lộ ra sự kiêng dè đối với tôi, thì sự can đảm của tôi đã to hơn.

Sau lưng vang lên tiếng động cơ xe đang chạy và cũng có ánh đèn chói mắt chiếu đến.

Tôi vừa quay lại, vừa tránh qua một bên.

Tôi có thể cảm nhận được mấy luồng âm khí đang đến gần. Nheo mắt nhìn ánh đèn chói mắt, đến lúc chiếc xe chạy ngang qua, tôi đã nhìn thấy hình dạng chiếc xe và những người trong xe. Trong xe không có người thật, mà chỉ có mấy bộ xương.

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc xe đó xa dần, mới tiếp tục cất bước.

Dọc đường, tôi lại trông thấy mấy chiếc xe quen thuộc khác.

Lý Nguyệt Nguyệt và bé gái vẫn đang đi theo tôi, không biết là đang chờ cơ hội tôi lộ ra sơ hở, hay là rảnh quá nên chỉ đi theo tôi để hóng chuyện.

Bước chân tôi dần chậm lại và cuối cùng đã dừng hẳn.

Xung quanh tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón nào.

Lý Nguyệt Nguyệt lên tiếng: “Cậu đang nghĩ gì?”

Cứ tiếp tục bị kẹt ở chỗ này, thì dù cho con ma đó không ra tay giết tôi, tôi cũng sẽ chết đói chết khát, chết lúc nào mà chính tôi cũng chẳng biết.

Đi bộ đến lúc này, tôi đã cảm thấy khá mệt.

Những phản ứng sinh lý đã chứng minh tôi vẫn còn sống và cũng chứng mình tôi sẽ chết.

Nếu đã vậy, thì chết… có lẽ cũng là một cách hay.

Tôi và Cổ Mạch cứ luôn lo lắng, sau khi tôi chết sẽ biến thành một con ác ma mất tự chủ. Nhưng nếu như tôi chết đi trong lúc còn tỉnh táo, hơn nữa còn chết ở nơi như thế này, thì không chừng tôi sẽ biến thành một con ma có lý trí cũng nên.

Sau khi trở thành ma, chắc năng lực của tôi sẽ tăng lên một mức nhất định, đến lúc đó…

Hơn nữa, dù đã chết, nhưng nếu tôi tìm được thi thể của mình, không chừng tôi sẽ hồi sinh chính mình được.

Tìm được đường sống sau khi đã lâm vào ngõ cụt.

Tuy không biết xác suất thành công là bao nhiêu, nhưng như thế vẫn tốt hơn cứ tiếp tục cất bước trong vô vọng như lúc này.

“Cậu định làm gì?” Lý Nguyệt Nguyệt lại lên tiếng.

Tôi mặc kệ cô ta, âm thầm ngẫm nghĩ mình sẽ chết thế nào đây.

Quanh tôi chẳng có vật dụng nào, hơn nữa nếu nhờ đám Lý Nguyệt Nguyệt, thì chuyện này sẽ đầy biến số không thể biết trước.

Dòng tư duy của tôi bất giác đứng khựng lại.

Bây giờ tôi bình tĩnh ngẫm nghĩ tìm cách chết như vậy, chẳng phải đã tự rơi vào bẫy của con ma đó rồi sao?

Tôi bây giờ tiến thoái lưỡng nan không biết làm gì.

“Cậu định làm gì?” Lý Nguyệt Nguyệt hỏi lại lần nữa.

Phía trước tôi, xuất điện hai ánh đèn chói mắt.

Vừa đúng lúc lại có xe đến. Chiếc xe này đang chạy rất nhanh, trên xe chỉ có một luồng âm khí. Tôi không biết đó là người bị hại nào, nhưng có lẽ đây là cơ hội.

Sắc mặt tôi chắc đang lộ ra vẻ do dự.

Lý Nguyệt Nguyệt và bé gái đang đứng bên cạnh nhìn tôi.

Chiếc xe đã mỗi lúc một gần hơn, ánh đèn càng chói mắt hơn.

Tôi thở hắt ra một hơi, cất bước về phía ánh đèn đang soi đến.

Lý Nguyệt Nguyệt lại hỏi: “Cậu tính làm gì vậy?”

Tôi để cho đầu óc mình thoải mái, không dám nghĩ đến bất cứ ai, đặc biệt là người thân và bạn bè. Bằng không, rất có thể họ sẽ bị lôi đến đây.

Tôi không ngừng nghĩ đến việc phải biến thành ma, phải tiêu diệt con ma ở núi Quảng Nguyên, rồi quay trở lại thời điểm bắt đầu mọi chuyện, khiến cho mọi sự vật quái dị phải biến mất!

Chỉ cần ý niệm của tôi đủ kiên định, ý thức của tôi sẽ có thể khiến tôi biến thành một hồn ma cực mạnh. Dựa vào năng lực tôi đang sở hữu, thì tất cả những tâm nguyện đó đều sẽ thành hiện thực!

Chiếc xe đã đến gần hơn, ánh sáng của đèn xe đã nuốt chửng người tôi.