Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1345: Tai bay vạ gió




Tôi liên tục lướt xem trang mạng xã hội của Chuyên gia tự tìm đường chết, cũng lướt xem trang chủ của báo tuần san Thiên Hạ, nhưng thông tin mới nhất mà hai bên đăng lên, đều chỉ dừng lại ở giai đoạn, “Nhóm đã xuất phát”, “Lên máy bay”. Họ vẫn chưa đến núi Quảng Nguyên, cũng chưa cập nhật tin tức mới. Đọc phần giới thiệu trước đó, đợt livestream lần này sẽ bị trì hoãn, để ban biên tập của tuần san Thiên Hạ tiến hành biên tập lại, đảm bảo không xuất hiện những nội dung bị nghiêm cấm.

Dưới những tin tức này, cư dân mạng đang bàn tán rất xôn xao.

Tôi chỉ xem hai bình luận có nhiều lượt like nhất, đều nhận định mức độ chân thực của video livestream sau này sẽ mất độ hấp dẫn, không còn hứng thú xem tiếp.

Tôi hỏi Ngô Linh, xem giới quái dị phản ứng thế nào.

Hiện tại chắc chắn họ đều đã biết, trong núi Quảng Nguyên đang tồn tại một con ma cực kì ghê gớm. Theo lý, thì không thể ngồi nhìn người ta đi tìm chết, càng không được khoanh tay nhìn người ta điên khùng liều mạng quay livestream nhằm tạo ra những tin tức lớn.

Chuyện thăm dò thông tin trong giới quái dị không nhanh, không thể sánh bằng tốc độ thu thập và tổng kết thông tin trên mạng của Nam Cung Diệu.

Đến lúc tôi đi làm thì vẫn chưa thấy Ngô Linh hồi âm.

Trên đường đến thôn Sáu Công Nông, tôi kể lại sơ sơ tình hình cho đám Tí Còi biết.

Như vậy sẽ giảm bớt thời gian lên mạng xã hội của tôi, trở thành cả năm người thay phiên nhau lướt.

Sau khi bắt đầu làm việc ở thôn Sáu Công Nông, năm người chúng tôi không khỏi tranh thủ chút thời gian lên mạng xã hội.

Điều khiến tôi kinh ngạc chính là, cả Chuyên gia tự tìm đường chết lẫn tuần san Thiên Hạ đều chưa cập nhật tin mới.

Không lẽ… chết sạch rồi sao?

Đó là tình huống tồi tệ nhất mà tôi nghĩ đến.

Tình huống tốt nhất, đó là họ đã bị người trong giới quái dị khống chế, buộc phải dừng lại rồi.

Đến trưa, tôi đến tòa nhà số sáu trong tâm trạng bất an. Bất luận là có đối tượng nhập vào mới hay chưa, thì chuyện này vẫn nên nói với Diệp Thanh một tiếng.

Chẳng biết có phải hôm nay là một ngày cực kì đen đủi của tôi hay không, mà khi vào phòng nghiên cứu ngồi lầm bầm một mình cả buổi trời, nhưng tôi vẫn không thấy Diệp Thanh đâu.

Diệp Thanh không có tin tức, Chuyên gia tự tìm đường chết và tuần san Thiên Hạ im hơi lặng tiếng, Ngô Linh cũng không gửi tin nhắn, thậm chí tin nhắn tôi gửi qua để hỏi thăm cũng như kim chìm đáy bể.

Tôi cảm thấy vừa sốt ruột, vừa bối rối chẳng biết làm sao.

“Nếu thật sự không ổn thì đợi lát nữa tan làm, chúng ta qua khách sạn tìm thử đi.” Gã Béo đề nghị.

Chạy trời không khỏi nắng. Với mức độ ở lì trong khách sạn của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, chắc là họ sẽ không rời khỏi khách sạn đâu.

Tôi gọi hai cuộc điện thoại, nhưng cả Ngô Linh và Cổ Mạch đều không bắt máy. Điều này khiến cho tư duy của tôi bay vèo vèo về hướng tệ hại nhất.

Đề nghị của Gã Béo không hề giúp tôi bình tĩnh lại chút nào. Trái lại, tôi vừa thông báo, thì bốn người họ đều trở nên sốt ruột theo.

“Nếu vậy… thì có đi nữa không?” Tí Còi hỏi.

“Các cậu định đi đâu à?” Chủ nhiệm Mao ở bên cạnh nghe thấy, nghi hoặc hỏi một câu.

“À, đi dùng cơm ạ, với nhóm bạn học cũ.” Tí Còi đành kiếm cớ trả lời cho qua.

“Họp mặt bạn cũ à, phải họp nhiều nhiều vào. Tuổi còn trẻ thì chưa thấy đâu, chứ đến tuổi như chúng tôi rồi, muốn gặp cũng rất khó. Rất nhiều người còn mất luôn liên lạc cơ mà. Cách mấy chục năm gặp lại một lần, cảm giác thực sự rất khác.” Chủ nhiệm Mao ngậm ngùi.

Chủ đề này xem như đã trôi qua.

Chúng tôi bồn chồn lo lắng, chỉ mong sao cho mau hết giờ làm việc.

Tôi gọi điện lần nữa, nhưng trong điện thoại chỉ vang ra tiếng máy bận.

“Tôi đi một mình qua đó. Nếu có chuyện gì… giúp tôi chăm sóc cha mẹ và em gái.” Tôi kéo khóe miệng, nói với đám Tí Còi.

Tí Còi gượng cười: “Anh Kỳ, đừng có dọa bọn em. Chắc chắn không nghiêm trọng đến thế đâu.”

Tôi cũng mong sẽ không nghiêm trọng đến mức đó.

Thu xếp đồ đạc, chúng tôi chuẩn bị quay lại văn phòng.

Trong lòng tôi vẫn còn đang lo sợ, nhịp tim luôn đập rất nhanh từ trưa đến giờ.

Nếu Ngô Linh, Diệp Thanh đều gặp nạn, thì thực sự sẽ cực kì nguy hiểm.

Tôi cảm thấy đôi chân mình như đang đeo chì. Lý trí nói cho tôi biết, nên đi kiểm tra tình trạng của nhóm Ngô Linh, nhưng tình cảm tôi cũng lại đang sợ hãi chuyện này có đi mà chẳng có về. Cha mẹ và em gái đều phải giao lại cho nhóm Tí Còi chăm sóc. Nhưng họ làm sao có thể chăm sóc được?

Tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

Đột nhiên, tôi cảm thấy trong bóng tối trước mắt chợt xuất hiện thứ gì đó.

Tôi nhìn thấy một cái bóng quen thuộc. Cái bóng ấy chỉ vụt qua rồi mất, ngay sau đó tôi lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khác.

Phóng viên Viên của báo tuần san Thiên Hạ!

Đứng bên cạnh cô ta là…

“… Tôi đã tra cứu số điện thoại của Thanh Diệp rồi, nhưng cái card đó đã quá lâu, nên số đều đã mờ hết…”

Đợi đã! Phóng viên Viên nhắc đến Thanh Diệp!

Hình ảnh lại nhòe đi.

Tôi nghe thấy tiếng gọi của Tí Còi: “Anh Kỳ!”

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Tí Còi đang đỡ tôi. Không biết từ lúc nào, thân thể tôi đã nghiêng qua một bên, còn chút nữa là ngã nhào xuống đất.

Chủ nhiệm Mao lo lắng hỏi: “Tiểu Lâm không sao chứ? Có phải do kiệt sức không? Đám trẻ các cậu thật là…”

Đột nhiên tiếng Chủ nhiệm Mao trôi xa.

Tôi nhìn thấy phóng viên Viên đang chạy trốn, còn có Lưu Lương Vượng vừa vượt qua cô ta.

Không đúng, là tôi vượt qua Lưu Lương Vượng.

Sao lại chạy?

Có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau sao?

Loại âm khí này… luồng âm khí này là…

“Anh Kỳ!”

Tôi định thần lại, nhìn thấy khuôn mặt mập mạp của Gã Béo.

Trong ý thức của tôi vẫn còn nghe thấy tiếng của Chuyên gia tự tìm đường chết: “Người thuộc Phòng Di dời chắc biết cách làm sao liên lạc với họ, cái người tổ trưởng đó…”

Tôi giật mình, xô Tí Còi và Gã Béo đang cố đỡ mình, phóng ra bên ngoài.

Tôi chạy rất nhanh, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh. Lúc này, mấy người lớn đều đang chuẩn bị đi chợ, đám trẻ con cũng tan học, những người tan ca sớm cũng đã sắp về đến nhà.

Tôi xông thẳng đến tòa lầu số sáu, cuống quýt mở cửa, rồi chạy một mạch lên tầng trên cùng, còn chút nữa là đâm sầm vào cửa của phòng nghiên cứu.

“Lâm Kỳ…”

Tiếng Quách Ngọc Khiết vang lên sau lưng tôi. Thể trạng và sức lực cô ấy đều rất tốt, nên đuổi kịp tôi cũng chẳng có gì lạ.

Dù nghe thấy tiếng gọi của Quách Ngọc Khiết nhưng bước chân tôi vẫn không ngừng lại, mà chạy thẳng vào trong phòng nghiên cứu, kiểm tra một lượt các căn phòng. Tôi còn sờ thử lên bức tranh đó, để chắn chắn cánh cửa không xuất hiện.

“Lâm Kỳ, chuyện gì vậy?”

Tôi quay phắt lại, mặt đối mặt với Quách Ngọc Khiết.

“Diệp Thanh không có ở đây.” Tôi thở hắt ra một hơi: “Anh ta bị lôi qua đó rồi… Cái đám đó… Mẹ kiếp…”

Tôi tức giận chửi bậy một tiếng và cũng chỉ kịp chửi nhiêu đó thì tôi đã cảm thấy người mình nặng trĩu, toàn thân ngã ngửa ra sau như một khúc gỗ.

Sau lưng tôi là bức tranh đó.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của Quách Ngọc Khiết khi lao đến, nhưng tôi không cảm thấy mình bị Quách Ngọc Khiết níu lại, cũng chẳng cảm thấy đầu mình bị va vào tường.

Tôi ngã xuống một tấm đệm trải giường êm ái, cát bụi tung bay mù mịt khiến tôi không khỏi ho sặc sụa.

Tôi trở mình ngồi dậy trên giường, đôi mắt vẫn đang bị bụi bám vào.

Nước mắt sinh lý ứa ra, khiến tôi chỉ nhìn thấy mờ mờ những thứ xung quanh.

Có điều, mức độ này, tôi vẫn có thể nhìn thấy đồ vật.

Đây không phải phòng nghiên cứu, mà là một gian phòng ngủ cực kì sang trọng.

Chính xác hơn, nơi đây từng là một gian phòng ngủ sang trọng. Hiện tại, nơi đây phủ đầy bụi bẩn, giống như đã mấy trăm năm chưa thấy ánh mặt trời và không khí tươi mới.

Ngoại trừ bụi, còn có âm khí lan tỏa.

Đột nhiên tôi nhận ra, Diệp Thanh đã chậm một bước rồi.

“ĐM! Cái đám đần độn!” Tôi nhịn hết nổi, tiếp tục chửi mắng.

Tôi ôm đầu, hít thở thật sâu, nhưng lại bị bụi chui vào khí quản.

“Khụ khụ…” Sau khi họ mấy tiếng, tôi đã dần bĩnh tĩnh lại.

Rất rõ ràng, tôi đã bị cái đám đần độn Chuyên gia tự tìm đường chết kéo đến khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên rồi! Không phải chỉ linh hồn, mà toàn bộ con người tôi đều bị lôi qua địa bàn của con ma đó!

Cũng giống như cả nhà Lý Thạch bị Trịnh Ma Thiên lôi đến quốc lộ Quảng Nguyện vậy! Họ chỉ đến một trung tâm giáo dục kĩ năng cho thiếu nhi, vậy mà chớp mắt đã vượt tỉnh, đến quốc lộ Quảng Nguyên. Đáng sợ hơn nữa là, bây giờ tôi nghĩ kĩ lại, mới thấy gia đình Lý Thạch lúc đó không hề nghi ngờ gì với chuyến “xuyên việt” ấy. Cũng giống như những người đã gặp nạn trên quốc lộ Quảng Nguyên, đều hoàn toàn không biết chút gì về cái chết của mình.

Chắc là tôi có phần may mắn hơn, vì bản thân bây giờ vẫn còn “tỉnh táo”.

Một chuyện khác mới đáng được xem là may mắn, đó là không chỉ mình tôi bị kéo đến đây!

Diệp Thanh cũng bị kéo đến đây rồi.

Vừa rồi trong cơn hỗn loạn, tôi đã cảm nhận được một luồng âm khí quen thuộc, đó là âm khí của Diệp Thanh.

Diệp Thanh đuổi theo đám Chuyên gia tự tìm đường chết và phóng viên Viên, mà cả nhóm bọn họ tỏ ra sợ hãi như vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi còn nhìn thấy một vết máu trên người phóng viên Viên và cảm nhận được cơn hoảng sợ từ gã Chuyên gia… Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Thanh đã ra tay với họ.

Nhưng Diệp Thanh đã chậm một bước mất rồi.

Tôi đã bị lôi đên đây.

Mà trước tôi, rất có khả năng nhóm Ngô Linh cũng đã bị lôi đến đây.

Không khéo, tiếp đến sẽ là nhóm của Tí Còi. Lúc đó tôi nghe tên Chuyên gia nhắc đến cả “Phòng Di dời”, chứ không nhắc đích danh tôi…

Tôi xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhói.

Tập trung lại tinh thần, tôi đè những suy đoán không hay xuống, quan sát xung quanh.

Chuyện phải làm đầu tiên chắc là đi tìm nhóm Thanh Diệp rồi. Bằng không, một mình ở cái nơi quỷ quái này, tôi thực sự cảm thấy mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

Bước chân tôi vừa dời đi thì chợt khựng lại.

Tôi sờ soạng thân thể mình trong vô thức.

Hiện tại… tôi vẫn còn sống chứ?