Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1336: Quái vật tấn công thành phố




Cú đụng như trời giáng khiến tôi cảm thấy đau đớn tột độ.

Linh hồn tôi giống như bị vỡ vụn, ý thức cũng không còn rõ ràng.

Sau khi thoát khỏi giới hạn của thân thể, linh hồn của tôi hình như đụng phải thứ gì đó, rồi bị chèn ép ra khỏi vật thể đó từng chút một. Bản thân linh hồn cũng đã phát sinh biến hóa, có thứ gì đó từ bên trong mọc ra, xuyên thủng vỏ ngoài.

Bây giờ chắc tôi đã không có da, chỉ còn lại linh hồn thuần túy. Nhưng cảm giác đau đớn và bị xé vụn thì hoàn toàn rõ ràng.

Đến lúc tôi định thần lại, thì mọi cảm giác đau đớn đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác sung sướng sản sinh tràn đầy ý thức của tôi.

Có thứ gì đó đã được phóng thích.

Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một loại bản năng khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Muốn phá hoại, muốn tàn sát… Hình như đang có một âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu tôi, ra lệnh tôi phải làm chuyện gì đó.

Đùng!

Một tiếng động nặng nề, không biết là vật gì vừa rơi xuống.

Tuyệt đối không phải là một bao gạo, một thùng dầu, thậm chí cũng không phải một thân thể. Phải là thứ gì đó nặng hơn… Sư tử, voi, khủng long…

Hình như mặt đất đang rung động.

Tôi còn nghe thấy tiếng la hét.

Tiếng la do hoảng sợ, tiếng gào thét điên cuồng, còn có người hoảng sợ mất đi lý trí điên cuồng rống lên.

Có thứ gì đó đụng vào thân thể, không đau không ngứa, chỉ có một loại cảm giác bị chạm vào.

Cuối cũng tôi đã mở mắt, nhìn thấy bầu trời như gần ngay trước mắt.

Bầu trời của thành phố đang mờ mịt. Đây có lẽ là bầu trời ban ngày trong tiết trời tệ hại, sương mù, mây đen… hay là thứ gì đó.

Chóp của tòa nhà chọc trời hệt như mũi của một cây kiếm khổng lồ, chọc thẳng lên tầng không.

Trên những áng mây đen hình như đang có ánh chớp xẹt qua rồi biến mất ngay lập tức.

Không mặt trời, cũng không có ánh nắng. Toàn bộ thế giới đang trùm phủ một thứ ánh sáng mờ mờ, nhưng không biết nguồn sáng xuất phát từ đâu.

Đột nhiên tôi đã nhận ra, thứ che phủ bầu trời không phải mây đen, sương mù hay hơi nước, mà là âm khí của ma.

Âm khí tràn ngập toàn bộ thế giới này, gần như biến thành một màn trời khác, khiến người ta không còn nhìn thấy ánh mặt trời.

Đây là đâu?

Tôi hoàn toàn rơi vào ngơ ngác.

Một cái đầu khổng lồ hạ thấp xuống.

Chỉ mỗi động tác này mà luồng gió áp xuống do nó tạo thành đã đè bẹp nhưng con người bé tẹo dưới chân, nằm trên mặt đất, không động đậy được.

Qua khóe mắt, tôi loáng thoáng nhìn thấy một tòa nhà chọc trời ở bên cạnh. Trên mặt kính của tòa nhà có bóng của một con quái thú hung tợn.

Một sừng, vảy cá, bốn chân tiếp đất, có lông dài che phủ cái bụng mềm mại. Đầu con quái vật vừa giống rồng vừa giống ngựa.

Kỳ Lân!

Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái tên.

Thần thú trong truyền thuyết.

Nhưng con quái vật này hơi khác so với Kỳ Lân trong truyền thuyết. Bốn chân nó không phải móng ngựa, mà là móng vuốt của họ mèo. Mắt nó cũng rất lạ, tương tự như mắt cá, không hề có mí mắt.

Nhưng có ai biết được chính xác hình dạng của Kỳ Lân thật chứ?

Không đúng, đây không phải là vấn đề tôi phải suy ngẫm trong hiện tại.

Con quái vật này sao lại xuất hiện? Và đây là đâu?

Tôi nhớ là mình vốn đang xem hồ sơ của Thanh Diệp, nhìn thấy tấm vảy Kỳ Lân do ông từ giữ miếu đem ra. Vì vậy mà tôi đi vào cảnh mộng sao? Lại còn mơ thấy Kỳ Lân nữa?

Tôi cảm thấy vô cùng khó tin.

Nếu là Kỳ Lân thật, thì sao nó lại xuất hiện ở một thành phố hiện đại như vậy?

Đám người chạy trốn giống như bầy kiến, nhỏ bé quá mức so với con Kỳ Lân.

Từ lỗ mũi Kỳ Lân phì ra một làn hơi trắng.

Tôi cảm thấy trên lớp võng mạc trùm phủ một lớp sắc đỏ. Cơn dục vọng tàn sát lại trào lên, che mờ lý trí.

Kỳ Lân bắt đầu chạy, mỗi bước chân gây ra từng cơn chấn động lớn, các tòa nhà cao tầng chung quanh đều chao đảo.

Những người dưới đất bị giẫm lún xuống dưới lớp bùn đất, tạo thành hàng loạt cái hố sâu hút tầm mắt.

Móng vuốt quơ quào, làm rách toạc mặt kính của các tòa nhà cao tầng.

Chớp mắt, các tòa nhà đổ sập xuống biến thành một đống hoang phế, càng có nhiều người bị chôn vùi bên dưới hơn.

Tôi nghe thấy tiếng gầm rống của con quái thú này.

Trên mặt đất, mọi tiếng gào thét của con người đều bị át mất. Trong khoảng trời đất mênh mông chỉ còn lại những tiếng rống dài bất tận.

Giận dữ, nôn nóng, khát máu… đủ loại cảm xúc tiêu cực luân phiên xâm chiếm ý thức của tôi.

Con quái vật này chỉ muốn phá hoại tất cả.

Trong đầu nó, những âm thanh giống như tiếng mê sảng kia không ngừng vang lên, thôi thúc nó tiếp tục cuộc tàn sát.

Chuyện gì đây?

Rốt cuộc là…

Động tác của quái thú đột nhiên khựng lại, quay phắt đầu, nhìn ra đằng sau.

Sau lưng nó là một góc thành phố vừa bị nó tàn phá xong.

Tôi bất chợt nhận ra, con quái vật này rất có khả năng xuất hiện từ không trung.

Đống hoang tàn chỉ kéo dài từ chân của con quái vật đến ngay vị trí mà tôi bắt đầu cảnh mộng.

Những nơi khác cũng có tiếng hét, nhưng chưa bị tàn phá.

Một con quái vật từ trên trời rơi xuống ư?

Không đúng, không phải vậy.

Trong màn âm khí tràn ngập khắp nơi, qua đôi mắt của con quái vật, tôi đã nhìn thấy một luồng âm khí khác biệt xung quanh.

Đó là một con ma.

Nó đứng ngay điểm khởi đầu của con quái vật, đang cúi đầu nhìn gì đó, còn khom người xuống, thò tay định lấy thứ đó lên.

Con đường sụt lở và các tòa nhà cao tầng đang ngăn cản tầm nhìn của quái vật.

Nhưng tôi đang cảm nhận được cơn giận của nó.

Nó lại gầm lên một đợt nữa.

Con ma ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt đó…

Tôi vừa bàng hoàng nhận ra, nhưng chưa kịp phản ứng gì, thì quái vật đã cất cao bốn chân phóng về phía con ma kia.

Con ma đã lấy được thứ gì đó trên mặt đất, rồi tức tốc lùi lại.

Hai cái thứ không phải loài người đang truy đuổi nhau trong một thành phố hiện đại, gây ra một cơn đại họa!

Đường sá tan hoang, nhà cửa đổ nát, người chết không kể xiết. Tai của tôi không thể theo kịp những gì mắt tôi nhìn thấy.

Nhưng cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác quen thuộc không giải thích được.

Tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó rồi… mà không chỉ có một lần…

Tuyệt đối không phải là phim ảnh, mà là nhìn thấy cảnh tượng thật bằng chính đôi mắt này.

Tôi chưa kịp lục lọi lại kí ức, thì con quái vật đã nhảy xổ tới, sắp bắt được con ma.

Khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn lại trong tầm mười mét.

Tôi đã nhìn thấy rõ diện mạo của con ma đó và cũng đã nhìn thấy cái thứ mà nó đang cầm trên tay.

Chớp mắt, âm khí tràn ra như thác đổ từ trên người con ma.

Lượng âm khí to lớn kèm theo tiếng gào thét muốn xé toạc bầu trời ngưng tụ lại bên trên thân thể của con ma. Một người khổng lồ ba đầu sáu tay hiện ra giữa không trung, chặn ngang trước mặt con quái thú, hứng trọn cái sừng đang húc tới của nó.

Kết liễu chỉ với một đòn!

Âm khí tan biến, con ma cũng chẳng thấy đâu.

Quái thú điên cuồng quẩn quanh tại chỗ, tìm kiếm vết dấu của con ma.

Móng vuốt của nó cào lên mặt đất, móc ra đường ống nước ngầm và cả một đoạn đường ray của tàu đi ngang qua nơi này.

Một thành phố như vậy chắc phải tầm đô thị loại một, loại hai rồi.

Những người đang trốn trong hầm tàu điện ngầm không một ai thoát nạn.

Mục tiêu của con quái thú không phải họ, nhưng trong quá trình truy đuổi này, nó đã nghiền họ nát thành cám.

Nó ngẩng đầu lên trời gầm rống, chạy loanh quanh trong thành phố, tìm kiếm dấu vết của con ma.

Toàn bộ thành phố hầu như đã thành đất bằng.

Tôi thấy rất bất ngờ khi không có ai ngăn cản con quái thú.

Không quân đội, không lực lượng vũ trang.

Nơi này hệt như chỉ là một thành phố bị bỏ hoang.

Trên đường tuy cũng có xe chạy, nhưng đều chạy theo hướng ra khỏi thành phố. Trong thành phố cũng có vài ánh đèn, nhưng không phải tất cả đèn đuốc được thắp sáng.

Cái thành phố này thật là khác thường. Đâu đâu cũng là các công trình hiện đại, dân số không ít, nhưng lại chẳng có một chút hơi thở của cuộc sống sinh hoạt.

Nhìn theo một góc độ khác, thì hình như người ở đây đã dự đoán được sắp có một con quái vật từ trên trời rơi xuống, nên đã nhanh chân di tản trước một bước.

Hoặc là, bản thân nơi đây chỉ là một trạm trung chuyển…

Động tác con quái thú đột ngột dừng lại.

Nó nhạy bén hơn tôi nhiều.

Nó quay người lại như chớp, phóng về một hướng nọ.

Nơi đó có âm khí của hồn ma vừa xoẹt qua rồi mất.

Toàn bộ thành phố đã tan hoang. Nhưng tôi vẫn có thể dựa vào vài tòa nhà đổ nát để làm vật chuẩn, xác định cái vị trí ấy.

Đó là nơi con quái thú xuất hiện.

Con ma đã lấy được đồ, bây giờ nó lại xuất hiện ngay chỗ đó.

Quái thú lao tới, móng vuốt giương lên, cắm phập xuống đất. Đất bụi bay mù mịt, nhưng nó đã chụp hụt.

Đợi đã!

Đột nhiên tôi cảm nhận được gì đó.

Quái thú cũng đã cảm nhận được, vừa gầm rống, vừa đi loanh quanh ngay tại chỗ, móng vuốt không ngừng đào bới.

Mặt đất bị đào thành một cái hố lớn.

Thành phố không biết từ bao giờ đã trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại mỗi con quái thú đang đào bới.

Cùng với động tác của con quái thú, không khí xung quanh đã bắt đầu biến đổi.

Móng vuốt cắm xuống, không hề xuyên thủng đất đá hoặc cứng hoặc mềm bên dưới, mà lại giống hệt như thọc sâu xuống nước.

Nó mạnh mẽ xé toạc cái thứ tóm được.

Ngay lúc đó, có vật gì đó sắc nhọn sượt qua móng vuốt của nó.

Nó đau đớn gầm lên một tiếng muốn thủng cả màng nhĩ, rồi rụt vội móng vuốt theo bản năng.

Trên móng vuốt của nó, một miếng vảy đã không cánh mà bay, chỉ còn lưu lại một vết thương nhỏ.

Dưới chân nó, mặt đất chợt gợn sóng lăn tăn.

Từ trong đó, tôi cảm nhận được một sức hút cực lớn, linh hồn một lần nữa bị lôi đi, cảm giác đau đớn giống như bị xé nát.