Ngày 2 tháng 8 năm 2002, phân tích file ghi âm.
File ghi âm 01420020801G.wav.
“… Bà cứ khăng khăng là trong nhà có người, đứng ngay bên cạnh giường. Lúc đó nhìn bà quả thật đang rất hoảng sợ…”
“Ừ, cái này không có âm thanh lạ.”
File ghi âm: 01420020801(1)G.wav
“… Hơn nữa, hình như không phải nước từ trong vòi chảy ra, mà là ở trên vòi…”
“Cái này cũng không có.”
File ghi âm: 01420020801(2)G.wav.
“… Lột sột! Rột rẹt… Bản thể không nằm ở đây.”
Click!
“Ngay chỗ này, các cậu đã thấy thứ đó đúng không?”
“Đúng đó, tôi với sếp đều thấy.”
“Bên trong đá à?”
Click click!
“Ừ, là cái kiểu đá nhỏ trong khay ấy. Trong đá có mặt người, không thấy rõ lắm, nhưng hình như mỗi khay đều có một khuôn mặt, hơi giống... gọi gì nhỉ… kính vạn hoa? Kiểu như rất nhiều tấm kính đặt cạnh nhau.”
Click click!
“Ma Cô, anh nghe thấy rồi?”
“Ừ.”
Click!
“… Rè rè… rè… rè…”
Click, click!
“… Rè rè… Ha há… á… á… Rè rè…”
Click!
“Rè rè… cứu... cứu…á…”
Click!
“Rè rè…. Cứu mạng… cứu…”
“Đây là đang… cầu cứu?”
“Hình như là vậy.”
“Thứ này… không phải đi giết người sao?”
“Có thể không phải giết người. Cứ điều tra trước xem triển lãm điêu khắc băng ở Bắc Đô có xảy ra chuyện gì không.”
“Tôi biết rồi.”
Ngày 4 tháng 8 năm 2002, điều tra về triển lãm điêu khắc trên băng ở Bắc Đô. Triển lãm này đươc tổ chức lần đầu vào năm 2000, từ đó mỗi năm tổ chức một đợt, kéo dài từ tháng 1 đến tháng 3. Trong đó, vào khoảng tháng 2 sẽ có hoạt động triển lãm đặc biệt. Tiết mục, quy mô và chủ đề điêu khắc mỗi năm mỗi khác.
Năm 2002, triển lãm điêu khắc trên băng ở Bắc Đô không có báo cáo sự kiện thương vong xảy ra.
Điều tra đơn vị phụ trách đợt triển lãm năm nay là Công ty TNHH Giải trí Vạn Hoa. Nhân viên công ty này chưa từng có án mạng cũng như án kiện xảy ra với nhân viên công ty.
Ngày 7 tháng 8 năm 2002, đến Bắc Đô tiến hành điều tra. File ghi âm 01420020807.wav.
… Rè rè…
“… Triển lãm năm nay kết thúc rồi mà, bây giờ các cậu đến cũng có gì để xem đâu chứ. Mùa đông đến chỗ chúng tôi xem triển lãm, mùa hè phải đi phía Nam. Nghe đâu trong Nam cũng có vài điểm triển lãm điêu khắc băng ở trong nhà, tiến hành vào mùa hè, cực kì mát mẻ và lượt du khách cũng rất đông.”
“Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút ạ. Đợt triển lãm đầu năm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Hả?”
“Chúng tôi cũng chỉ nghe người ta kể lại, triển lãm năm nay hình như có ma? Có người nhìn thấy trong tượng băng có ma…”
“Hả! Ha ha ha! Những người trẻ tuổi như các cô cậu thật là thú vị nhỉ. Ở đâu ra chuyện ma ám vậy! Ôi, ha ha ha… cái này ai nói vậy hả? Ha ha ha…”
“Vậy là… không xảy ra chuyện gì sao?
“Đâu có đâu. Chắc chắn không có. Cảnh sát cũng đến mà. Có phải ai đó bị nhẫm lẫn không? Triển lãm luôn đông người, nên có nhờ cảnh sát đến để duy trì trật tự, đề phòng trộm cắp vặt này nọ. À, tôi còn nhớ là năm ngoái hay năm kia gì đó, có hai thằng quỷ nhỏ leo lên trên pháo đài, sau đó được đội cứu hộ cứu xuống. Các cô cậu nghe ở đâu thông tin đó vậy?’
“Cũng nghe người ta nói vậy thôi ạ.”
… Rè rè…
“… Có phải do hoa mắt không ta? Năm nay dùng rất nhiều đèn, có cả đèn ngũ sắc, lục sắc, lòe loẹt sặc sỡ, làm mắt cũng không mở ra được. Tôi nói mà, dùng nhiều đèn như thế làm quái gì chứ? Tốn điện lại còn tỏa nhiệt nhiều. Những chỗ có thiết kế đèn cực kì nóng, khá nhiều băng bị tan hết trơn. Làm cho mặt đất toàn nước là nước… Năm nay đổi đơn vị đầu tư mới rồi mà, ban đầu thì nhà nước làm, năm nay đổi qua tư nhân đấu thầu, thế là loạn cả lên! Cũng chả biết là dùng loại đèn gì, sản phẩm ba không* là cái chắc rồi, dây điện thì kéo nhì nhằng bát nháo. Cũng may là chưa xảy ra chuyện gì, không thì có trò vui để xem rồi.”
* Sản phẩm ba không: không hạn sử dụng, không kiểm định chất lượng, không rõ nguồn gốc sản xuất.
… Rè rè…
“… Làm gì có, ổn thỏa cả mà. Các cậu nghe ai nói vậy? Người đó đầu óc có vấn đề hả?”
… Rè rè…
…
Địa điểm diễn ra triển lãm đã được loại trừ, không có gì bất thường. Kèm: ảnh chụp khu triển lãm.
Ngày 8 tháng 8 năm 2002, trao đổi với Thiệu Chí Quốc, nguyên giám đốc Công ty TNHH Giải trí Vạn Hoa. File ghi âm 01420020808.wav.
“Xin chào ông Thiệu.”
“Chào mọi người, thật ngại quá, để các cậu phải đợi lâu.”
“Đâu có, do chúng tôi tới sớm thôi.”
“Khụ. Ừ, vậy thì…”
“Ông Thiệu, chúng tôi muốn điều tra về cuộc triển lãm điêu khắc trên băng năm nay, vốn dĩ do ông nắm toàn quyền phụ trách. Nhưng trước khi triển lãm bắt đầu thì ông đã chủ động từ chức, rời khỏi công ty Vạn Hoa. Ông có thể vui lòng cho biết nguyên nhân không?”
“Chuyện này cũng chỉ là… lựa chọn cá nhân thôi… không có gì đặc biệt cả.”
“Ông Thiệu, chúng tôi muốn có một cuộc trao đổi chân thành với ông. Thực ra chúng tôi cũng do nhận ủy thác của người ta mà điều tra chuyện này.”
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Các cậu là…”
“Xin lỗi, vì lúc trước chúng tôi đã không nói thật qua điện thoại. Đây là danh thiếp của chúng tôi.”
“Thanh Diệp… quái dị… Tôi không hiểu. Đây là…”
“Ngọc bội ông Thiệu đeo rất thú vị. Cái này đã khai quang rồi phải không? Bây giờ có rất ít thứ được khai quang thật sự. Vị thầy mà ông mời đúng là người trong giới thật sự.”
“…”
“Ông Thiệu, đeo ngọc bội như vậy có thể bảo hộ cho ông được bình an nhất thời. Nếu ông đã trao đổi kĩ càng với vị thầy mà ông đã mời, chắc cũng đã được chia sẻ một vài thông tin cần thiết rồi. Lúc đeo loại bùa hộ thân như vậy thì sẽ được an toàn, nhưng nếu tháo xuống thì mất tác dụng ngay. Hơn nữa, cùng với quá trình tăng cường sức mạnh của con ma, thì tác dụng của bùa đối với nó cũng càng lúc càng giảm đi.”
“… ”
“Nghề nghiệp nào cũng cần có sự nghiên cứu. Chúng tôi là phòng nghiên cứu chuyên giải quyết những chuyện kiểu này. Phong cách làm việc của chúng tôi là giải quyết phiền phức ngay từ gốc rễ. Nhưng chúng tôi cũng mong nhận được sự phối hợp của ông, cung cấp những manh mối liên quan cho chúng tôi.”
“Tôi… tôi không biết phải nói như thế nào… chuyện này… chuyện này thực sự…”
“Ông có thể kể từ lúc bắt đầu, không cần phải vội. Ông cảm thấy dị thường từ khi nào?”
“Dị thường… lúc bắt đầu… ngay lúc triển lãm khởi động… tôi đã… đã thấy khác thường rồi… Lúc đó, tôi đến hiện trường… hiện trường đã được vận chuyển tới rất nhiều tảng băng. Triển lãm không phải được tổ chức lần đầu. Công ty chúng là lần đầu tiên chịu trách nhiệm, nhưng những nhân viên trong ê kíp của triển lãm trước đây đều còn đủ cả. Công ty chúng tôi cũng chỉ là một nhà phân phối, một đại lý quảng bá và tiêu thụ thôi. Còn đơn vị thực sự thao tác trên băng lại là một công ty khác. Mà cũng không phải công ty, chỉ là một tổ chức nghệ nhân truyền thống ở Bắc Đô này. Chắc phải gọi là nghệ nhân nhỉ. Bên cạnh đó còn những thợ lấy băng lâu năm nữa. Vốn dĩ tôi với những người thợ này không quen biết nhau. Tôi là người Bắc Đô, chưa từng qua lại với họ. Lúc bắt đầu làm việc, hai bên đều cọ sát làm quen với nhau. Chúng tôi chủ yếu là liên hệ với những nghệ nhân, thợ điêu khắc. Họ đã làm nghề này rất nhiều năm rồi. Chúng tôi liên hệ được người, họ sẽ lên đường đi lấy băng, chúng tôi đưa ra yêu cầu, định quy cách, chủ đề này nọ, giúp thợ lấy băng và nghệ nhân kết nối với nhau… Công việc này… thực ra lúc bắt đầu tôi cảm thấy rất rắc rối, còn những chuyện khác thì đều thuận lời cả. Đến hiện trường… mãi tới lúc đến hiện trường, lần đầu tiên tôi đến… Trước đó tôi cũng đã từng xem triển lãm rồi, không cảm thấy… Hôm đó đến hiện trường, lúc đó hoàn toàn chưa bắt đầu. Chưa có tác phẩm, mà chỉ có những khối băng lớn nhỏ đủ loại được chất trên đất. Yêu cầu về lượng băng của mỗi tác phẩm không giống nhau, chúng tôi phải kiểm tra… và ngay lúc đó…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có thứ gì đó… tôi không tả được. Hôm đó lúc nhìn thấy, tôi cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Hôm đó đông người lắm. Người của công ty chúng tôi, nghệ nhân, thợ lấy băng, thợ vận chuyện băng… người thì đông đảo, đồ đạc cũng rất nhiều. Nắng rất đẹp, những khối băng phản quang lấp lánh, nhìn như pha lê vậy. Nên nhìn vào khiến người ta hoa mắt. Tôi không chắc lắm… chỉ là đột nhiên… cảm thấy lạnh… đột nhiên cảm thấy rất lạnh… Lúc đó tôi đã đảo quanh hiện trường mấy vòng rồi, liên tục chạy tới chạy lui, chỉ đạo cái này, hướng dẫn cái kia… Người tôi đang nóng hừng hực mà. Nhưng… bất chợt… tôi… tôi cảm thấy sau lưng mình có người… Tôi có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, giống hệt như trước đó, tiếng người nói, tiếng di chuyển băng, tiếng xe cộ… Nhưng… trong thoáng chốc, hình như tôi còn nghe thấy một âm thanh khác nữa… xuất phát ngay sau lưng tôi… Sau lưng tôi là một khối băng rất lớn, hai ba khối băng cao hơn một mét chồng lên nhau. Rất cao, tôi đứng sát khối băng đó. Đằng sau tôi không thể nào có người được, không thể nào nghe thấy tiếng nói được… Nhưng ngay cái lúc đó, chỉ khoảng mấy giây thôi, tôi giống như bị rơi xuống một hố băng, còn nghe thấy tiếng ai đó đang la hét… cũng không nghe được rõ lắm, vừa giống có âm thanh, lại giống như không có…”
“Ông có quay lại nhìn thử không?”
“Lúc đó thì không dám. Sự nóng bức trên người tôi ngay lập tức tan mất. Mãi đến lúc có đồng nghiệp chạy đến trước mặt gọi tôi có việc. Cái thứ đó hình như đã bỏ đi. Tôi mới dám quay đầu lại. Tôi nhớ không sai, sau lưng tôi là mấy khối băng, chẳng có ai cả. Còn nhìn xuyên qua khối băng thì hoàn toàn chẳng thấy gì đâu. Đằng sau khối băng đó vẫn còn khối băng khác mà. Cho nên… cho nên hôm đó, tôi cứ cảm thấy thật là kì quái. Hôm sau chạy đến hiện trường, tôi có chút…”
“Ông còn gặp phải chuyện gì nữa không?”
“Có… lại gặp nữa…”