Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1326: Mã số 094 - Ác linh nhập thân (6)




Ngày 5 tháng 1 năm 2016, không liên lạc được với An Nghĩa Phong.

Ngày 6 tháng 1 năm 2016, xác nhận An Nghĩa Phong tử vong. Tạm thời chưa có kết quả khám nghiệm tử thi.

Ngày 8 tháng 1 năm 2016, đến gặp Đinh Nhất. File ghi âm 09420160108.wav.

“Đinh Nhất.”

“Ơ? Mấy người là…”

“Chúng tôi muốn nói chuyện một chút với cậu về vấn đề phát âm nhận lì xì.”

“Cái…”

“Những người giật lì xì lúc đó đều chết hết rồi. Chết rất kì lạ. Chúng tôi biết lì xì đó có vấn đề, đó là một lời nguyền.”

“… Các người… Anh đang nói gì thế? Đầu óc có vấn đề à?”

Cộp cộp cộp…

“Đinh Nhất, nếu như cậu không hợp tác, không dừng lại hành vi của mình, thì chúng tôi không thể không làm gì đó đấy.”

“… Rốt cuộc các anh đang nói gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi…”

“Không cần thiết phải nói những lời vô ích như thế đâu. Cậu biết tôi đang nói gì, chúng tôi cũng biết cậu đã làm gì. Có rất nhiều cách ngăn cản lời nguyền, một cách trong đó là giết chết kẻ đã hạ lời nguyền đấy.”

“Hai người…”

“Cậu có quyền thử, đánh cược một ván thử xem chúng tôi có làm được hay không. Đinh Nhất, chúng tôi chủ động đến gặp cậu, hy vọng cậu tự mình giải trừ lời nguyền đó. Nếu cậu cự tuyệt, thì đừng có trách chúng tôi.”

“… ”

“Đinh Nhất! Đây là bạn cậu à?”

“Không, tôi… Tôi có chút chuyện. Chỗ này giao lại cho cậu nhé. Với lại, cậu xin phép dùm tôi luôn, tôi có vài chuyện cần trao đổi với họ.”

“À, được.”

Cộp cộp cộp cộp…

“… Chúng ta kiếm chỗ nào đó… yên tĩnh một chút đã.”

Cộp cộp cộp cộp…

“Xin chào quý khách.”

“Cần một phòng riêng.”

“Chỉ có ba vị đúng không ạ? Một phòng nhỏ được không ạ? Phòng 4 tiếng…”

“Được, anh dẫn đường đi.”

“Vâng ạ, mời mọi người đi bên này.”

Tinh…



Tinh…

“Mời đi lối này.”

Cộp cộp cộp cộp…

“Nếu chọn bài hát thì…”

“Không cần, để chúng tôi tự làm.”

“Vâng, có nhu cầu gì cứ ấn chuông, nhân viên của chúng tôi sẽ có mặt ngay ạ.”

“Ừ.”



Lạch cạch!

“Cậu muốn chọn chỗ thế này để nói chuyện?”

“Chỗ này là gần nhất rồi. Hơn nữa cách âm rất tốt. Tôi… tôi không biết các anh… đã điều tra được bao nhiêu… Nhưng tôi không còn cách nào cả, các anh có hiểu không? Tôi hoàn toàn bó tay! Cái thứ đó, nó… Phù…”

“Nói đi, rốt cuộc là sao?”

“... Chắc là… chắc là khoảng nửa năm về trước… nửa năm trước… ông nội tôi phát hiện bị ung thư gan… giai đoạn cuối, tuổi ông cũng đã cao, là… vậy đấy… Tôi chỉ có… chỉ có mình ông là người thân… Tôi chỉ có mỗi mình ông … Tôi rất buồn, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý đâu đó rồi. Tâm lý của ông nội lúc đó cũng rất ổn. Chúng tôi tính đâu đó cả rồi, đến khoảng thời gian sau cùng, tôi sẽ đưa ông đi… du lịch này nọ. Ông đã yếu lắm rồi, nhưng khi ở nhà, tôi vẫn có thể chăm cho ông được thường xuyên. Tôi… híc… tôi và ông cùng nhau thu dọn đồ đạc, sắp xếp những thứ cũ kĩ lại. Đồ của cha tôi, đồ của bà nội… Tôi không ngờ… thật sự không thể nào ngờ… chỉ là vô tình, tôi và ông nội đều chẳng biết gì cả. Trong những quyển sách của cha tôi, có kẹp một tấm ảnh, trên đó cha tôi chụp chung với một người phụ nữ…”

“Người đó là mẹ ruột của cậu?”

“… Tôi không biết…”

“Cả cậu và ông nội cậu đều không nhận ra?”

“Không. Ông nội trước đó đã khá lẫn rồi, quên mất rất nhiều chuyện, mọi chuyện trước đây đều quên sạch. Tôi cũng không biết ông quên thật, không nhận ra; hay là không muốn nói cho tôi biết. Tôi từ nhỏ đã chưa từng gặp mẹ, họ đều bảo không biết mẹ tôi là ai. Lớn lên tôi đã bắt đầu thấy thắc mắc. Cha tôi thì bảo, mẹ tôi là dân lừa đảo, lai lịch đều là giả mạo, còn làm những chuyện xấu nữa. Ông ấy không chịu kể, rồi sau đó tôi chẳng hỏi nữa. Bản thân tôi cũng sợ… tôi thà không có mẹ, mãi mãi không có mẹ, cứ vậy mà sống cũng chẳng có làm sao. Ai có hỏi thì trả lời mẹ mất sớm là xong. Còn hơn đột nhiên nhảy ra một người mẹ ruột, mà lại là hạng người đó, thì tôi… chi bằng không có luôn cho xong…”

“Cậu nói tiếp đi.”

“Phù… Tôi không biết người phụ nữ trong hình, nhưng nhìn vào thì, nói sao nhỉ, nhìn vào rất giống tôi. Mắt và mũi tôi thì giống cha như đúc, còn dáng khuôn mặt thì giống bà ấy, cả hai gò má và vùng trán nữa… Tôi cũng không biết tả sao nữa, chỉ là nhìn trong hình, tự nhiên có suy đoán như thế. Ông nội lại bảo ông không biết, tôi cũng chẳng biết đi hỏi ai. Sau… sau tấm hình đó có một hàng chữ. Tôi đã tra cứu thử rồi, một loại ngoại ngữ, tên gì nhỉ… Katz Ana…”

“Chữ viết ác ma…”

“Đúng, có một cách gọi như thế. Lúc đó tôi không mấy để tâm, cứ ngỡ lúc còn trẻ, cha tôi hơi… hơi ấu trĩ. Trong ảnh, lúc đó cha và người phụ nữ ấy đều còn rất trẻ. Tôi cũng không tra được ý nghĩa của hàng chữ đó. Loại chữ đó hình như đã thất truyền, chỉ còn ghi chép lại một chút, chứ chưa được giải thích nghĩa. Tôi chỉ vô tình xem cho biết vậy thôi. Tôi… tôi cũng không biết… không biết như thế nào nữa, sao mà lại trùng hợp đến thế. Tôi dựa vào cách đọc phiên âm mà đọc bừa ra thành tiếng, chỉ thử cho vui thôi. Mà đọc ra rất khó, tôi không phải chỉ đọc một lần là được ngay, chỉ là tôi cứ tự mình mò mẫm vậy thôi. Tôi không ngờ lại thành như vậy… chuyện kiểu này… trong phim còn không có, đúng không? Sao có thể… sao có thể…”

“Sau khi đọc ra thì sao?”

“… Có thứ gì đó… tôi cảm thấy… có thứ gì đó… mò đến nhà tôi… Lúc đó tôi đang ngồi trong phòng khách, thì cảm thấy có thứ gì đó đi vào phòng ngủ. Tôi nghe thấy trong phòng tôi có tiếng động, vội quay đầu lại. Tôi cứ ngỡ là ăn trộm, còn định báo cảnh sát nữa… Cái thứ đó mở cửa… cửa phòng tôi bị mở ra… từng chút một… Thứ mở cửa đứng ngay trước cửa, tôi không nhìn thấy… nhưng cửa đã mở ra… Tôi, tôi… Phù… Lúc đó ông nội đang ngủ trong phòng của ông. Vốn dĩ ông đã ngủ trong phòng từ trước rồi… Tôi không biết là ông nghe thấy tiếng động hay là sao đó. Tôi nghe thấy ông gọi tôi. Đột nhiên cửa phòng tôi đóng lại, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân. Thứ đó giống như đi xuyên qua tường, đến phòng ông nội. Tôi… tôi chẳng nghĩ gì nhiều, cứ nghĩ là ông nội, nên chạy vào phòng của ông…”

“Cậu đã nhìn thấy thứ gì đó à?”

“…”

“Đinh Nhất, cậu nhìn thấy gì?”

“Tôi không biết… không biết đó là gì, cũng không biết tôi có… có nhìn thấy hay không… Giống như… có thứ gì đó đứng bên cạnh giường ông nội tôi vậy. Hình như nó đã chạm vào ông nội tôi nữa… Tôi lập tức nhào đến, sau đó tôi chợt ngất đi…”

“Cậu hôn mê trong bao lâu?”

“Tôi không biết.”

“Không biết?”

“Lúc tôi tỉnh lại, thì lại là sáng ngày hôm đó. Cũng không phải tỉnh lại nữa. Nó giống như mơ một giấc mơ, ngủ gật một cái, hay mất tập trung một chút. Các anh có hiểu không? Tôi có cảm giác mình vừa định thần lại thì tỉnh ra, tôi thấy mình đang cầm cuốn sách cũ đó, bên trong cũng có kẹp đúng tấm ảnh ấy.”

“Ý cậu là, cậu trở lại thời điểm cậu nhìn thấy tấm ảnh?”

“Không phải, không phải thời điểm đó. Ý tôi là… tôi đang đứng chỗ đó, cầm quyển sách, lấy tấm ảnh ra; ông nội tôi… ông nội lúc đó đúng ra đang ở bên cạnh tôi chứ! Đúng ra ông ấy phải đang ngồi trên sofa, xem những thứ khác chứ! Tôi còn nhớ là mình đã cầm tấm ảnh đến hỏi ông người phụ nữ trong hình là ai mà! Nhưng… không có… ông nội… ông nội đang ở trong bếp… Đồ đạc trong nhà đều ngăn nắp, chúng tôi không hề lục lọi đồ trong nhà ra. Ông nội từ trong bếp đi ra, còn hỏi tôi đang làm gì đó, lấy cuốn sách cũ của cha tôi ra làm gì. Tôi… tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Quá kì quái… Sau đó tôi còn phát hiện…”

“Phát hiện gì?”

“… Hồ sơ bệnh án của ông nội tôi mất rồi. Trước đó đi xét nghiệm đủ các hạng mục, rồi biên bản tổng kết kết quả xét nghiệm này nọ, đều không còn gì cả. Tôi đưa ông nội đến bệnh viện kiểm tra, bệnh ung thư của ông ấy… hết rồi… chưa từng bị ung thư gan. Không hề… Giống hệt một giấc mộng… Nhưng mà… sau đó… sau đó…”